Min menu

Pages

Giữa đường, giám đốc s:ững người khi nghe bà cụ ve chai hát r:u bằng giai điệu quen thuộc thuở bé. Tiến lại gần, anh bật k:hóc khi nhận ra đó chính là cô giáo v:ỡ l:òng từng c:õng anh qua suối năm nào...

 Chiều Sài Gòn lặng lẽ trong ánh nắng nhạt cuối ngày. Nguyễn Minh – giám đốc một công ty xây dựng lớn – vừa kết thúc một cuộc họp dài đầy căng thẳng. Ánh mắt anh mệt mỏi, trán còn lấm tấm mồ hôi dù điều hòa trong xe vẫn đang hoạt động. Anh yêu cầu tài xế dừng xe bên lề một con đường gần công trình mới, rồi bước ra, chậm rãi đi bộ.

Anh không rõ mình đang tìm gì, chỉ biết trái tim có điều gì đó không yên. Mỗi bước chân như muốn thoát ra khỏi nhịp sống ngột ngạt, trốn khỏi hàng loạt con số, áp lực và những ánh mắt chờ đợi từ cấp dưới. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo một âm thanh rất khẽ, nhưng khiến anh đứng khựng lại giữa ngã tư ồn ào.

“Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời…”



Giọng ru mộc mạc, khàn khàn, nhưng tha thiết đến nao lòng. Âm thanh ấy, dù nhỏ, vẫn len lỏi vào tâm trí anh như một bàn tay vô hình đang kéo ngược thời gian.

Anh quay đầu, đảo mắt tìm nơi phát ra tiếng hát. Giữa dòng xe tấp nập, một dáng người nhỏ thó, áo vá chằng chịt, đang lom khom bên thùng rác. Bà cụ nhặt từng chai nhựa, từng vỏ lon bằng đôi tay run rẩy. Vừa làm, bà vừa khe khẽ hát. Cái giai điệu ấy, năm xưa đã ru anh ngủ trưa bên lớp học bên suối.

Tim Minh thắt lại. Một luồng cảm xúc vừa thân thuộc vừa chua xót trào lên. Anh bước chậm đến gần bà, đôi chân bỗng trở nên nặng nề. Khoảnh khắc đến gần hơn, giọng anh lạc đi:

– Bà… bà ơi… có phải… là cô Lành không ạ? Cô dạy vỡ lòng ở xã Thanh Sơn… năm xưa?

Bà cụ chững lại. Gương mặt già nua ngẩng lên, đôi mắt đục ngầu nheo lại nhìn anh. Một lát sau, bà khẽ thốt lên, giọng run rẩy:

– Minh… Minh đó hả con? Minh, cái thằng bé nhút nhát… mỗi lần qua suối là khóc như mưa, bắt cô bồng qua?

Câu nói ấy như nhát chém vào trái tim anh. Nỗi nghẹn ngào dâng lên, anh bật khóc:

– Là con đây, cô ơi. Trời ơi… cô vẫn nhớ con sao?

Bà Lành đưa tay run run chạm lên má anh:

– Nhớ chứ… sao quên được. Con ngồi góc cuối lớp, cứ nhìn trộm cô rồi cười. Con tặng cô hoa dại ép trong giấy vở… Cô nhớ hết…

Anh quỳ xuống, nắm lấy đôi bàn tay đầy vết chai sạn của bà. Những vết chai này từng vỗ lưng anh những ngày ho sốt, từng dắt anh qua con suối trơn trượt mùa mưa. Anh nghẹn ngào:

– Cô… sao cô lại thế này? Không ai bên cạnh cô sao? Con xin lỗi… con không biết…

Bà cười nhẹ, đôi mắt đã già vẫn ánh lên sự dịu dàng:

– Cô sống quen rồi con à. Không chồng không con, dạy xong thì nghỉ, nuôi mẹ tới khi mất. Lên Sài Gòn nhặt ve chai sống qua ngày. Cũng yên ổn… Chỉ thỉnh thoảng… nhớ lớp học xưa, nhớ học trò nghèo…

Anh nghẹn giọng. Sài Gòn rộng lớn là thế, sao lại để cô giáo anh – người từng dạy anh mặt chữ đầu tiên – trôi dạt đến thế này? Năm xưa, một cậu bé nghèo, rách rưới, được cô dạy bảo, chăm chút… giờ đã thành người có địa vị, lại để cô lang thang không mái ấm?

– Cô về với con nhé. Con có nhà, có bác sĩ, có người chăm sóc. Con sẽ lo cho cô chu đáo. Đừng từ chối con…

Bà ngập ngừng. Nét lo lắng hiện lên rõ rệt:

– Con giờ làm giám đốc… cô sợ làm phiền con…

Minh siết nhẹ tay bà:

– Nếu không có cô, con đã không có hôm nay. Con chỉ đang sống tử tế – như những gì cô dạy. Xin cô cho con cơ hội.

Bà không nói nữa. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống đôi bàn tay anh. Một lát sau, bà gật đầu. Nhẹ nhàng, nhưng đầy tin tưởng.

Tối đó, Minh đưa cô về biệt thự. Người giúp việc vội vã chuẩn bị phòng riêng cho bà, một căn phòng thoáng, có cửa sổ hướng ra vườn. Anh gọi bác sĩ riêng đến khám tổng quát. Căn nhà bỗng như có thêm hơi ấm lạ kỳ.

Ngày nào sau giờ làm, Minh cũng ghé qua phòng bà, ngồi nghe bà kể chuyện xưa, kể về những đứa học trò năm ấy. Mỗi câu chuyện, mỗi cái tên, bà đều nhớ rõ. Khi bà ru khẽ bài hát cũ, giọng tuy khàn nhưng vẫn đầy cảm xúc, Minh lại im lặng lắng nghe, như trở về tuổi thơ.

Một hôm, Minh dắt con gái sáu tuổi vào phòng bà:

– Con chào bà cố đi. Đây là người dạy ba con ngày xưa đó.

Cô bé ríu rít:

– Bà cố ơi, bà cố ru con ngủ như ru ba nha?

Bà Lành bật cười, rồi ôm lấy cô bé vào lòng, bắt đầu cất tiếng ru:

“Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời…”

Lần này, tiếng ru không còn lẫn vào tiếng động cơ xe hay bị nuốt chửng giữa sự thờ ơ của phố thị. Nó vang lên giữa không gian ấm áp, giữa tiếng cười con trẻ và ánh mắt hạnh phúc của người học trò cũ.

Nhưng sóng gió chưa dừng lại ở đó. Một buổi sáng, bà Lành ngất xỉu trong vườn. Bác sĩ chẩn đoán bà bị suy tim nhẹ, cần điều trị lâu dài. Minh hoảng loạn. Anh đưa bà vào bệnh viện tư, thuê y tá chăm sóc 24/24.

Bà yếu dần, nhưng luôn lạc quan. Bà nói: "Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được sống sung túc, có người thương quý. Chỉ vậy thôi… cô đã mãn nguyện rồi."

Minh không ngăn được nước mắt. Anh túc trực bên giường, kể chuyện công ty, chuyện con gái, kể cả những lần thất bại anh từng trải qua. Anh bảo: “Con luôn nghĩ đến cô. Dù không tìm được, con vẫn luôn nhớ đến cô.”

Rồi điều kỳ diệu đến. Sau vài tuần điều trị, sức khỏe bà dần hồi phục. Bác sĩ bảo: “Điều tốt nhất không phải thuốc, mà là tinh thần. Cô ấy sống vì tình yêu thương của cậu.”

Hôm bà về lại nhà, cả căn biệt thự được trang hoàng như ngày hội. Cô giúp việc làm món cháo gà cô thích, con gái Minh tặng bà chiếc thiệp vẽ tay: “Con yêu bà cố.”

Bà khóc. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Lần đầu tiên sau hàng chục năm, bà cảm thấy mình thuộc về một nơi, một mái nhà, một gia đình.

Mỗi chiều, bà ngồi trên ghế đá ngoài vườn, mắt nhìn trời, tay xoa nhẹ đầu cô cháu gái nhỏ, miệng khe khẽ ru:

“Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời…”

Và Minh, mỗi lần nghe khúc ru ấy, lại thấy lòng mình lặng đi, ấm lên. Anh biết – cuộc sống không phải chỉ là thành công, tiền bạc, mà là những con người, những ký ức, những ân tình không bao giờ phai.

Câu chuyện giữa anh và cô giáo cũ là một vòng tròn khép kín – nơi khởi đầu bằng yêu thương, và kết thúc cũng bằng yêu thương – vẹn nguyên và đầy nhân nghĩa.