Thành phố về đêm, những vệt đèn xe kéo dài như dòng suy nghĩ miên man không dứt. Ánh đèn neon hắt xuống mặt đường loang loáng nước sau cơn mưa, phản chiếu những màu sắc rực rỡ nhưng lạnh lẽo. Trong một căn hộ nhỏ nằm sâu trong con hẻm, Hưng ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh nhạt của màn hình hắt lên gương mặt căng thẳng và mệt mỏi. Tiếng gõ phím vang lên đều đặn giữa không gian tĩnh mịch, như thể anh đang cố trốn chạy khỏi một điều gì đó quen thuộc.
Điện thoại đặt bên cạnh, màn hình sáng lên rồi tắt, liên tục. Tên người gọi vẫn là “Mẹ”. Chữ hiện rõ ràng, như một lời nhắc nhở âm thầm. Hưng khẽ liếc nhìn, thở dài. Anh cắn môi, không nhấc máy. Tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím. Dự án sắp tới là cơ hội thăng tiến, là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp anh đã đánh đổi biết bao năm để đạt được. Một cuộc gọi lúc này, dù chỉ năm phút, cũng là sự phân tâm không đáng có.
Mẹ lại gọi. Màn hình nhấp nháy, ánh sáng chớp tắt len vào khóe mắt Hưng. Anh nhíu mày, lần này bực bội hơn. Cảm giác bị làm phiền khiến anh bực bội vô cớ. Anh với tay, ấn tắt chuông, rồi nhắn một tin: "Mẹ ơi, con đang bận lắm. Khi nào rảnh con gọi lại nhé." Tin nhắn gửi đi nhanh như cách anh dập tắt một lời quan tâm. Màn hình tối đen, trả lại cho căn phòng sự yên tĩnh.
Không có hồi âm. Cũng chẳng có thêm cuộc gọi nào nữa trong đêm.
Ngày hôm sau, Hưng lại vùi đầu vào công việc. Những báo cáo, bản vẽ, con số – tất cả cuốn anh đi như một cơn lốc. Anh thích cảm giác được kiểm soát, được đánh giá cao. Thời gian rảnh hiếm hoi, anh dành cho những buổi tụ họp bạn bè, những đêm nhậu muộn hay vài giờ ngủ chập chờn. Trong những mảnh ký ức bị lãng quên, mẹ vẫn gọi – mỗi ngày một lần, đôi khi hai, ba lần. Những cuộc gọi nhỡ chất đống như thư không người nhận. Hưng nhìn thấy, nhưng không mở.
Anh từng nghĩ, mẹ gọi chỉ để hỏi những điều quen thuộc: "Con ăn cơm chưa? Con có khỏe không? Cuối tuần con có về không?" Những câu hỏi ấy lặp lại đến nhàm chán. Anh không hiểu vì sao mẹ không thể bớt lo đi, để con trai tự sống cuộc đời mình. Nhưng anh quên mất rằng, với mẹ, được lo lắng cho con là một niềm vui – dù nhỏ bé, đơn giản nhưng sâu nặng.
Đã hơn nửa năm, anh chưa về nhà. Căn nhà nhỏ nơi quê vẫn ở đó, cùng người phụ nữ già tóc bạc, mắt mờ, lặng lẽ sống qua từng ngày. Bà không trách móc, cũng không giận hờn. Chỉ mỗi sáng đều dậy sớm, nấu một bữa cơm thật ngon, rồi ngồi bên cửa sổ, tay cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, mong một cuộc gọi đến từ người con trai duy nhất.
Một buổi tối, sau khi gửi bản báo cáo cuối cùng, Hưng ngả người ra ghế. Ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn. Một cảm giác trống trải len vào lòng anh. Anh mở danh bạ, kéo xuống. Số điện thoại "Mẹ" vẫn ở đó, nằm đầu danh sách, với hàng chục cuộc gọi nhỡ trong nhiều ngày qua. Tim anh khẽ se lại. Một chút áy náy. Một chút nhớ. Anh bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông. Một hồi. Rồi hai. Rồi ba. Không ai bắt máy. Hưng chau mày. Anh gọi lại. Vẫn không có ai trả lời. Lần này, cảm giác bất an trỗi dậy mạnh mẽ. Anh lập tức bấm số của bác Hòa – hàng xóm thân thiết gần nhà mẹ.
Đầu dây bên kia bắt máy sau vài hồi chuông. Tiếng bác Hòa run rẩy, nghẹn ngào:
"Hưng à… mẹ con… mất rồi. Bác gọi cho con nhiều lần… nhưng không ai nghe máy…"
Cả thế giới như chao đảo. Điện thoại rơi khỏi tay Hưng. Anh không thốt lên được lời nào. Trong đầu anh vang lên tiếng vọng không ngừng: "Không thể nào. Không thể nào..."
Đêm đó, anh vội vã lao ra bến xe, bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Trên xe, Hưng ngồi bất động, mắt mở to nhưng trống rỗng. Những hình ảnh hiện về như đoạn phim quay chậm – tiếng mẹ gọi khi anh mới lên đại học, gương mặt lo lắng khi anh về trễ, cái nắm tay gầy gò mỗi lần tiễn anh ra xe. Bao lần mẹ gọi, anh đều viện lý do. Bao tin nhắn, anh chỉ đọc lướt rồi bỏ qua. Bao lần anh tự nhủ “để hôm khác”, nhưng hôm khác không bao giờ đến.
Trời gần sáng khi Hưng về tới nhà. Căn nhà im lặng đến lạ. Người thân, hàng xóm đã đến đông đủ. Nhưng căn phòng chính giữa, nơi mẹ anh nằm, lại yên ắng nhất. Mẹ nằm đó, khuôn mặt thanh thản, như đang ngủ. Gương mặt ấy – anh từng thấy mỗi ngày – giờ đây chỉ còn lại trong ký ức. Hưng quỳ xuống bên giường, đôi vai run rẩy. Lần đầu tiên, anh khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Bác Hòa lặng lẽ đến gần, đặt vào tay anh một chiếc điện thoại cũ. "Mẹ con nhờ bác giữ lại… trước lúc đi, bà chỉ dặn: đưa cái này cho Hưng."
Hưng mở điện thoại. Màn hình mờ, pin yếu, nhưng vẫn đủ sáng để anh thấy danh sách cuộc gọi. Cuộc gọi cuối cùng – chính là gọi cho anh. Thời gian: 23h47. Chỉ vài phút sau tin nhắn anh gửi đi. Và đó là lần cuối cùng.
Trong tin nhắn chưa gửi của mẹ, chỉ vỏn vẹn một dòng: “Con ngủ sớm nhé, mai nhớ ăn sáng.”
Hưng bật khóc. Trái tim anh đau nhói, hối hận dồn dập như sóng dữ. Anh chưa từng nghĩ rằng, một cuộc gọi nhỡ lại là điều cuối cùng mẹ để lại. Rằng sự bận rộn anh lấy làm lý do, thực chất chỉ là cách anh trốn tránh tình cảm. Và khi anh nhận ra, mọi thứ đã muộn màng.
Sau đám tang, Hưng ở lại nhà vài ngày. Anh đi khắp căn nhà, chạm vào từng đồ vật quen thuộc. Chiếc khăn mẹ vẫn hay quàng. Đôi dép cũ mòn. Ảnh gia đình treo trên tường. Mọi thứ như vẫn có mẹ trong đó, nhưng chỉ là ảo ảnh. Đêm đầu tiên ngủ lại, anh không thể chợp mắt. Gió thổi qua khe cửa, mang theo hơi thở dịu dàng ngày cũ. Trong giấc mơ ngắn ngủi, anh thấy mẹ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm. Bà mỉm cười.
Ngày trở lại thành phố, Hưng không quay lại công ty ngay. Anh xin nghỉ một thời gian, dành để suy ngẫm. Những cuộc gọi nhỡ trong đời, không chỉ là của mẹ. Là những lời yêu chưa kịp nói, những quan tâm chưa kịp đáp lại, những giấc mơ bị gác lại vì lý do không đủ quan trọng. Anh bắt đầu sống chậm hơn, lắng nghe lòng mình nhiều hơn.
Một chiều cuối tuần, Hưng đến thăm mái ấm nuôi dưỡng trẻ mồ côi gần nhà. Anh mang theo sách, quần áo và cả nụ cười. Một bé gái nhỏ níu tay anh, hỏi: “Chú ơi, mẹ cháu đâu rồi?” Hưng cúi xuống, ôm đứa bé vào lòng. Lần đầu tiên, anh không cần lời để trả lời, chỉ có một vòng tay thật chặt.
Mỗi tháng, Hưng đều về quê một lần. Anh trồng hoa trước nhà, dọn dẹp lại gian bếp nơi mẹ từng nấu ăn. Mỗi buổi sáng, anh đứng nơi cửa sổ – nơi mẹ từng ngồi – gọi điện cho người thân, bạn bè, chỉ để hỏi: “Bạn có khỏe không?”
Cuộc sống không còn mẹ, nhưng tình yêu thì vẫn ở đó – lặng lẽ, sâu đậm, và không bao giờ biến mất. Mẹ ra đi, để lại khoảng trống không thể lấp đầy, nhưng cũng để lại cho anh một bài học đắt giá: Hãy lắng nghe, hãy gọi lại, hãy sống đủ chậm để yêu thương kịp lúc.
Và từ đó, Hưng không bao giờ để một cuộc gọi yêu thương nào trở thành cuộc gọi nhỡ nữa.