Dưới những hạt mưa lất phất, con phố lớn gần trung tâm thương mại rơi vào không khí ảm đạm. Người ta vội vã bước qua, áo mưa phủ kín, nhưng giữa dòng người ấy, một bóng nhỏ bé, chỉ chừng bảy tuổi, đang đứng nép mình bên gốc cột điện. Cô bé run rẩy, mái tóc mỏng manh ướt đẫm những giọt mưa lạnh buốt, đôi mắt đỏ hoe nhìn quanh đầy sợ hãi. Trên tay em là con gấu bông đã cũ, như một chốn an toàn duy nhất giữa thế giới rộng lớn và lạnh lẽo này.
Cảm giác cô đơn và hoảng loạn lan tỏa trong từng hơi thở nhỏ bé của cô bé. Em không biết mẹ đi đâu, chỉ còn lại một mình nơi chốn đông người nhưng lại cô độc tận cùng. Mỗi phút giây trôi qua như một trận chiến trong tâm hồn em, khi những suy nghĩ “mẹ có trở lại không?”, “mình có được về nhà không?” không ngừng làm trái tim nhỏ bé quặn đau. Em bấu víu lấy con gấu bông, mong nó là một người bạn trung thành, cùng em vượt qua cơn bão trong lòng.
Chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng dừng lại bên lề đường, làm không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường giữa sự hối hả. Người đàn ông bước xuống, bộ vest xám ôm sát thân hình lịch lãm, đôi giày da bóng loáng khiến anh trông như một người thuộc về thế giới khác – thế giới của quyền lực, danh vọng và sự lạnh lùng. Nhưng ánh mắt anh liếc nhìn cô bé bên cột điện khiến tim anh bỗng khựng lại.
– Con bé đứng đó bao lâu rồi? – Anh hỏi trợ lý bằng giọng trầm, như tìm kiếm câu trả lời cho một câu hỏi không chỉ về thời gian.
– Hơn nửa tiếng rồi ạ. Em thấy cháu cứ khóc rồi lại nhìn quanh, chắc là đi lạc, – trợ lý trả lời, ánh mắt có chút lo lắng xen lẫn thương cảm.
Anh bước chậm lại gần cô bé, giọng nói trầm ấm như một lời ru dịu dàng: – Bé con, sao con lại đứng một mình ở đây?
Cô bé ngước lên, ánh mắt ấy không chỉ là sợ hãi, mà còn là niềm hy vọng nhỏ bé đang cháy sáng. – Cháu… cháu lạc mẹ. Mẹ cháu bảo đứng đây chờ, nhưng mẹ đi lâu quá… cháu sợ…
Câu nói ấy như một nhát dao cắt ngang lòng người đàn ông. Anh cảm nhận một nỗi đau lạ lùng, một vết thương ký ức tưởng đã nguôi ngoai, nay bỗng chốc sống dậy mãnh liệt. Trái tim anh bỗng nhói lên từng nhịp, không phải vì công việc, không phải vì áp lực, mà là vì sự bất lực của chính mình trước một linh hồn bé nhỏ đang run rẩy.
– Chú tên Minh. Con tên gì? – Anh nhẹ nhàng hỏi, cúi xuống phủ thêm chiếc áo khoác của mình lên người cô bé nhỏ nhắn.
– Dạ… con tên là Uyên Nhi.
Ánh mắt anh nhìn sâu vào cô bé, cố gắng tìm kiếm điều gì đó quen thuộc, một bóng dáng đã mất trong quá khứ nhiều năm trước. Cảm giác ấy khiến anh không thể rời mắt.
Ở một quán cà phê gần đó, Minh đặt Uyên Nhi ngồi bên trong ấm áp, gọi cho em ly sữa nóng. Anh nhờ trợ lý liên hệ cảnh sát, đồng thời thu thập thông tin về cô bé. Trong lúc chờ đợi, Minh ngồi đối diện cô bé, ánh mắt trầm tư nhìn sâu vào vẻ mặt non nớt nhưng kiên cường ấy.
Uyên Nhi chậm rãi mở cặp sách, rút ra một tấm hình nhàu nát, bức ảnh chụp một người phụ nữ ôm cô bé trong công viên đầy nắng. Hình ảnh ấy như một mảnh ghép nhỏ nối về quá khứ của Minh, đánh thức ký ức anh tưởng chừng đã bị vùi sâu.
– Đây là mẹ cháu, – em nói nhỏ, giọng ngập ngừng.
Anh cầm lấy tấm ảnh, tim đập mạnh như có dòng điện chạy qua. Người phụ nữ ấy, không ai khác chính là Hân – người con gái anh từng yêu tha thiết mười năm về trước. Tình yêu của họ từng rực cháy, nhưng rồi bị dập tắt bởi sự chia cắt của định kiến và khoảng cách giàu nghèo. Anh chọn cách buông tay, để cô rời đi cùng đứa con trong bụng, mang theo lời nhắn nhủ đau đớn:
– Có những thứ anh sẽ không bao giờ mua được bằng tiền, Minh à…
Lúc đó anh không hiểu hết ý nghĩa lời nói ấy. Nhưng giờ, nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng và bức ảnh trong tay cô bé, anh chợt nhận ra rằng anh đã đánh mất điều quý giá nhất đời mình.
Chuông điện thoại reo vang. Cảnh sát báo tin đã liên lạc được với người mẹ. Hân bước vào quán cà phê, người ướt sũng, ánh mắt hoảng hốt, vội vã tìm kiếm. Minh đứng dậy, tim anh như ngừng đập khi hai ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc.
– Hân... – Anh thốt lên, giọng nghẹn ngào.
Cô khựng lại, ánh mắt rối bời: – Minh?
Hân tiến lại, ôm chặt lấy Uyên Nhi, những giọt nước mắt tuôn trào không thể kiềm chế. – Con làm mẹ sợ chết khiếp...
Uyên Nhi nhìn mẹ, rồi chỉ vào Minh: – Mẹ ơi, chú ấy đã giúp con. Chú tốt lắm mẹ ạ!
Minh cúi nhẹ người, giọng ấm áp: – Em… vẫn ổn chứ?
– Em ổn. Cảm ơn anh đã giúp con bé, – Hân đáp, đôi mắt đỏ hoe.
– Nó… là con anh phải không? – Minh ngập ngừng hỏi.
Hân im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ nhàng, từng cử chỉ chứa đầy nỗi đau và hy vọng. Minh hít sâu, lòng tràn ngập cảm xúc hỗn độn, anh cúi xuống ôm chầm lấy Uyên Nhi. Những giọt nước mắt của người đàn ông từng tưởng mình bất bại cuối cùng cũng tuôn rơi, hòa lẫn với tiếng thở dài đầy hối tiếc.
Những ngày sau đó, Minh không ngừng xuất hiện bên hai mẹ con. Từ những buổi đưa đón Uyên Nhi đi học, đến những sự giúp đỡ về tài chính, anh âm thầm chuẩn bị một căn nhà mới để Hân và con gái có thể bắt đầu lại. Không phải để chuộc lỗi bằng tiền bạc, mà để xây dựng một mái ấm trọn vẹn – nếu vẫn còn cơ hội.
Hân vẫn dè dặt, chưa thể mở lòng hoàn toàn. Nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong Minh – không còn là người đàn ông ngạo mạn của quá khứ, mà là một người cha đầy kiên nhẫn, dịu dàng và biết yêu thương. Sự chân thành và nỗ lực của anh dần dần xoa dịu những vết thương lòng sâu kín của cô.
Một chiều muộn, khi Minh đang dạy Uyên Nhi tập đi xe đạp, tiếng cười trong trẻo vang lên khắp không gian:
– Ba ơi! Con chạy được rồi!
Lần đầu tiên trong đời, Minh nghe con bé gọi mình là "ba" bằng giọng ngập tràn niềm vui và tự hào. Tim anh như vỡ òa trong hạnh phúc, từng cảm xúc đan xen khó tả. Hân đứng từ xa, mắt rưng rưng, lòng như trút bỏ được gánh nặng bao năm. Người đàn ông trước mắt cô không còn là bóng ma quá khứ, mà là cha của con cô, một người đàn ông đang thực sự sửa sai bằng tất cả trái tim mình.
Cô bước tới, nắm lấy tay Minh, giọng nói run run nhưng đầy quyết tâm: – Em nghĩ đã đến lúc để quá khứ ngủ yên.
Minh siết chặt bàn tay cô, ánh mắt ngời lên sự chân thành: – Cảm ơn em… đã cho anh một cơ hội muộn màng… nhưng là cơ hội quan trọng nhất đời anh.
Và như thế, trong mưa nhẹ ngoài khung cửa sổ, một chương mới của gia đình nhỏ bắt đầu viết lên những trang đầy ắp yêu thương, hy vọng và sự tha thứ. Không phải mọi vết thương đều lành ngay lập tức, nhưng khi có tình yêu thật sự, những mảnh vỡ vụn của quá khứ cũng có thể biến thành những viên đá quý quý giá nhất cho tương lai.