Min menu

Pages

Bà lão ng/hèo nh/ặt được 330 tri/ệu mang tr/ả l/ại, nào ngờ bị ông giám đốc t/ố thiếu 300 tr/iệu.Cái kết sau đó khiến ai cũng nghẹn ngào…

 



Bà Hiền sống một mình trong căn nhà lụp xụp nằm sâu trong con hẻm nhỏ ngoại ô thành phố. Mái nhà thủng lỗ chỗ, trời mưa là nước dột xuống giường. Ở tuổi ngoài bảy mươi, bà vẫn hàng ngày đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ đi dọc các ngõ hẻm, nhặt từng mẩu sắt vụn, chai nhựa, bìa carton để đổi lấy vài đồng bạc lẻ. Cái nghèo khiến bà co ro trong manh áo vá, nhưng chưa từng làm tắt nụ cười hiền hậu nơi khóe miệng nhăn nheo của bà.

Một buổi chiều mưa lất phất, mùi đất ẩm xộc lên từ những con đường hẹp khiến bà hơi nhăn mặt. Bà lặng lẽ lục trong đống rác trước một căn nhà xây dang dở. Tay bà chạm phải một túi nilon bẩn thỉu, nhẹ nhẹ nhưng có gì đó nặng tay hơn vỏ lon. Tò mò, bà mở ra, bên trong là một xấp tiền dày cộp được bó bằng sợi dây chun cũ. Trái tim già nua bỗng đập dồn dập, mồ hôi rịn ra bất chấp cái lạnh của mưa phùn.

Bà run rẩy đếm đi đếm lại, tổng cộng 330 triệu đồng. Đời bà chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Bà nhìn xung quanh, không thấy ai, không một bóng người. Đầu óc bà quay cuồng. Số tiền ấy... đủ để sửa lại mái nhà dột, mua thuốc khớp bà vẫn tiếc chưa dám mua, còn có thể gửi về quê giúp thằng Cường – cháu nội bà – đóng tiền học cuối kỳ.

Nhưng một tiếng nói trong bà vang lên, rõ ràng và kiên quyết: "Không phải của mình, không được lấy." Bà nhớ lại cảm giác nhói lòng khi năm xưa làm rơi vài chục nghìn, tiếc mãi mấy ngày trời. Người mất số tiền lớn thế này hẳn đang khổ sở lắm. Gói lại xấp tiền vào túi nilon cẩn thận, bà cất nó vào chiếc giỏ rách bên cạnh đống ve chai, lòng vừa nặng trĩu vừa nhẹ nhõm.

Hôm sau, khi đang nghỉ chân dưới hiên nhà, bà nghe mấy người hàng xóm xì xào. Một ông giám đốc nào đó tên Nam làm rơi hơn nửa tỷ đồng trên đường đến gặp đối tác, cả công ty đang náo loạn tìm kiếm. Bà bần thần hồi lâu, rồi như sực tỉnh, bà quyết định sẽ mang số tiền đến trả lại.

Bà dò hỏi đường, biết công ty nằm cách nhà gần chục cây số. Tiếc tiền xe ôm, bà đi bộ, mỗi bước đi là một lần gối bà như muốn gãy rời. Trời lại đổ mưa phùn, gió lạnh thốc vào chiếc áo mỏng. Đôi chân bà run lẩy bẩy nhưng bà vẫn không dừng lại. Suốt đoạn đường dài, bà không nghĩ đến mỏi mệt, chỉ sợ người mất tiền vì đợi lâu mà thêm lo lắng.

Đến nơi, bà rụt rè bước vào, tay ôm chặt chiếc giỏ. Ông Nam – vị giám đốc hơn năm mươi tuổi, đang ngồi trong phòng, vẻ mặt căng thẳng. Nghe bà trình bày, ông lập tức yêu cầu kiểm tra xấp tiền. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông chuyển sang lạnh lùng: "Bà nói đây là toàn bộ? Túi tiền của tôi có 630 triệu cơ mà. Còn 300 triệu nữa đâu? Bà giấu đi rồi đúng không?"

Bà Hiền chết lặng. Bà lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ nhặt được từng này... tôi không lấy gì cả, tôi thề!" Nhưng ông Nam không tin. Ông gọi bảo vệ, yêu cầu lập biên bản. Câu chuyện bắt đầu thu hút sự chú ý. Nhân viên xì xào, có người nhìn bà thương cảm, có người nhìn bà như kẻ gian trá. Không ai lên tiếng bênh vực.

Bà Hiền lặng lẽ đứng đó. Bị nghi ngờ không khiến bà tức giận, mà khiến bà đau. Đau như vết cứa trong lòng. Cả đời bà sống tử tế, dù nghèo vẫn không lấy của ai cái gì. Vậy mà giờ đây, lòng tốt ấy bị trả lại bằng ánh mắt lạnh lùng và lời buộc tội vô căn cứ. Nước mắt bà rơi, không phải vì oan ức, mà vì sự mất mát niềm tin nơi con người.

Sau hôm ấy, tin tức lan rộng. Có người nói bà gian lận, có người không tin bà thật thà. Nhưng cũng có những người từng gặp bà – hàng xóm, người bán quán – bắt đầu lên tiếng. Họ kể về lần bà nhặt được ví có 2 triệu đồng mang trả, hay lần nhặt được điện thoại và ngồi chờ cả tiếng đồng hồ để trả cho người mất.

Câu chuyện đến tai Lan – một nữ phóng viên trẻ đang làm cho tòa soạn địa phương. Cô bị thu hút bởi những mẩu chuyện nhỏ ấy, và quyết định tìm gặp bà Hiền. Căn nhà mục nát, người phụ nữ già yếu ngồi bên ấm trà cũ, kể lại sự việc với ánh mắt buồn mà kiên định khiến Lan xúc động.

Lan tìm đến công ty ông Nam, yêu cầu được phỏng vấn. Nhưng điều khiến cô chú ý là người tài xế riêng tên Tài. Anh ta có vẻ căng thẳng khi nghe nhắc đến chuyện mất tiền. Sự lo lắng trong ánh mắt, sự hấp tấp trong lời nói khiến Lan nghi ngờ. Cô quyết định âm thầm theo dõi.

Một tuần sau, Lan phát hiện Tài vừa đặt mua chiếc điện thoại đời mới, đồng hồ hàng hiệu và thậm chí là một chiếc xe máy mới cáu cạnh. Thu nhập của anh ta không thể kham nổi. Lan bí mật tiếp cận bạn gái của Tài và được biết gần đây anh ta tiêu tiền như "người trúng số".

Có đủ bằng chứng, Lan đối chất. Tài ban đầu chối cãi, nhưng cuối cùng, dưới áp lực, anh ta gục đầu thú nhận. Hôm ấy, khi ông Nam để túi tiền trong xe, Tài đã lấy trộm 300 triệu rồi vứt túi ra ngoài, không ngờ lại bị bà Hiền nhặt được. Khi nghe tin bà mang trả, anh ta sợ bị phát hiện nên im lặng, đẩy hết nghi ngờ về phía bà.

Sự thật được đăng tải kèm lời xin lỗi công khai từ ông Nam. Ông đến tận nhà bà Hiền, mang theo lại 330 triệu và một phong bì dày cộp. Nhưng bà từ chối nhận: "Tôi chỉ làm điều nên làm, không cần báo đáp." Ông Nam lặng người. Ánh mắt bà Hiền không oán hận, chỉ có sự bình thản như thể tất cả đều là lẽ tự nhiên.

Không ép được bà nhận tiền, ông Nam đề nghị sửa lại mái nhà cho bà, đồng thời nhận đỡ đầu cho cháu nội bà ăn học. Ông còn mời bà đến công ty, nơi ông cúi đầu trước toàn thể nhân viên, kể lại câu chuyện. Nhiều người rơi nước mắt, cảm phục trước người phụ nữ nhặt ve chai nhưng có trái tim không tì vết.

Sau bài báo của Lan, nhiều tổ chức kêu gọi quyên góp. Một quỹ từ thiện mang tên bà Hiền được lập ra, hỗ trợ người nhặt ve chai, người già neo đơn. Bà trở thành biểu tượng sống của lòng trung thực và nhân ái. Người ta đến thăm bà, xin chụp ảnh, gửi thư cảm ơn, thậm chí trẻ em trong xóm gọi bà là "bà tiên nhặt ve chai".

Chiều hôm ấy, nắng nhẹ trải vàng cả khoảng sân nhỏ. Bà Hiền ngồi trước hiên nhà, đôi chân gác lên chiếc ghế gỗ cũ. Một bé gái chạy lại, đưa bà bông hoa dại, nói lí nhí: "Con cảm ơn bà vì đã tốt bụng." Bà cười, xoa đầu bé, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng mà thời gian không thể tắt.

Bà Hiền vẫn sống như cũ – ăn cơm rau, mặc áo vá, đi nhặt ve chai mỗi sáng. Nhưng lòng bà nhẹ nhõm, không còn nặng trĩu như ngày xưa. Bà biết, trên đời vẫn còn nhiều người tốt, chỉ cần mình sống tử tế, trời xanh sẽ nhìn thấu.

Hoàng hôn buông trên con phố nhỏ. Bà Hiền đẩy xe ba gác, tiếng bánh lạch cạch vang xa trong ánh nắng nhạt. Lũ trẻ chạy theo phía sau, cười vang như khúc nhạc. Và nơi đó, giữa sự bình dị của đời sống, bà Hiền lặng lẽ bước đi, để lại phía sau một dấu chân lương thiện, không phai mờ theo năm tháng.