Min menu

Pages

Vị ch:ủ t:ịch tốt bụng giúp cô bé đi l:ạc tìm người thân. Không ngờ hành trình ấy lại đưa ông đ:ối m:ặt với một người khiến ông l:ặng ng:ười...

 



Cơn mưa rơi lất phất như thêu dệt nên bức màn xám phủ lên thành phố. Trên con đường nhộn nhịp gần trung tâm thương mại, từng dòng người vội vã lướt qua nhau như những cái bóng mờ. Giữa dòng người ấy, một cô bé nhỏ nhắn, chỉ chừng bảy tuổi, nép mình vào gốc cột điện. Mái tóc cô bé ướt sũng, rũ xuống che đi đôi mắt đỏ hoe. Tay ôm chặt con gấu bông đã sờn, cô đứng im như hóa đá.

Một chiếc xe sang màu đen lặng lẽ tấp vào lề. Cửa xe mở ra, người đàn ông trong bộ vest xám bước xuống, dáng vẻ đạo mạo, từng bước vững chãi. Mắt anh khẽ nhíu lại khi nhìn thấy đứa bé. Anh quay sang người trợ lý đứng cạnh.

– Con bé đó đứng đó lâu chưa? – Dạ, hơn nửa tiếng rồi anh Minh. Em thấy nó cứ khóc rồi lại nhìn quanh. Chắc là bị lạc mẹ.

Minh gật đầu, tiến lại gần. Mỗi bước chân anh như nặng dần, trái tim vốn lạnh lẽo vì những con số nay chợt nhói lên kỳ lạ.

– Bé con, sao con lại đứng đây một mình?

Cô bé ngước lên, đôi mắt sợ hãi xen lẫn hy vọng. Giọng run run:

– Cháu... cháu bị lạc... Mẹ cháu nói đứng đây chờ, nhưng mẹ đi lâu quá rồi... cháu sợ...

Minh khựng lại. Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến lòng anh dậy sóng. Đã bao lâu rồi anh quên mất cảm giác mong ngóng, chờ đợi? Cô bé này… tại sao lại khiến anh thấy quen thuộc đến thế?

– Chú tên Minh. Con tên gì? – Dạ... con là Uyên Nhi.

Minh cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên người cô bé. Cử chỉ của anh không còn là của một doanh nhân thành đạt, mà là của một người đàn ông thấy trái tim mình rạn nứt trước một điều mong manh.

– Được rồi, để chú giúp con tìm mẹ nhé.

Tại quán cà phê gần đó, Minh để Uyên Nhi ngồi sát lò sưởi, gọi cho bé một ly sữa nóng. Anh nhờ trợ lý gọi cảnh sát và hỏi người dân quanh khu vực. Trong lúc chờ, anh ngồi đối diện con bé, ánh mắt chăm chú đầy suy tư.

Uyên Nhi lôi trong cặp ra một bức ảnh nhàu nát, chìa ra:

– Đây là mẹ cháu…

Minh cầm lấy bức ảnh, và ngay lập tức, toàn thân anh như bị đóng băng. Người phụ nữ trong ảnh, ôm cô bé trong công viên với nụ cười hiền dịu… là Hân.

Tên gọi ấy như chiếc kim găm thẳng vào tim Minh. Một thời tuổi trẻ, một mối tình sâu đậm, một lời chia tay không trọn vẹn. Anh chưa từng quên Hân – chỉ là anh đã cố chôn vùi.

Mười năm trước, khi đứng giữa tình yêu và sự phản đối gay gắt từ gia đình, anh đã chọn cách rời xa. Hân không níu kéo. Cô chỉ để lại một câu: "Có những thứ anh không bao giờ mua được bằng tiền, Minh à."

Ngày đó anh không hiểu. Giờ thì anh hiểu – khi nhìn vào bức ảnh ấy, và vào đôi mắt của Uyên Nhi, giống Hân đến kỳ lạ.

Điện thoại reo. Cảnh sát cho biết đã liên lạc được với mẹ bé. Minh đứng dậy, tim đập mạnh như chờ đợi một bản án.

Vài phút sau, cánh cửa quán mở ra. Một người phụ nữ bước vào, toàn thân ướt sũng, ánh mắt hoảng loạn quét khắp nơi. Khi ánh mắt ấy chạm vào Minh, cả hai như bị kéo ngược về quá khứ.

– Hân... – Minh?

Cô chạy lại ôm chầm lấy con gái, nghẹn ngào:

– Con làm mẹ sợ chết đi được... – Mẹ ơi, chú ấy giúp con. Chú tốt lắm!

Minh lặng lẽ cúi đầu, giọng trầm:

– Em vẫn ổn chứ? – Em ổn. Cảm ơn anh đã giúp con bé...

Một khoảng lặng. Minh nhìn vào mắt Hân, rồi nhìn cô bé:

– Nó… là con anh phải không?

Hân im lặng. Đôi mắt cô nhìn ra ngoài mưa, như đang cố tìm một nơi để giấu những vết đau năm cũ.

– Em không cần giấu nữa. Anh biết rồi. Ngày đó... anh sai. Anh đã quá hèn nhát...

Giọng Minh nghẹn lại. Anh không còn là kẻ thành đạt tự tin. Mà là một người đàn ông đang nhận ra mình đánh mất điều quan trọng nhất đời.

– Cho anh một cơ hội. Dù chỉ để sửa sai...

Hân nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. Cô nói, chậm và đầy uất nghẹn:

– Điều đau nhất không phải là vì anh bỏ em. Mà là vì em từng tin anh sẽ đấu tranh vì tụi mình.

Uyên Nhi ngước lên:

– Mẹ… chú ấy là ba con hả?

Câu hỏi khiến cả hai người lớn cứng đờ. Minh nhìn Hân, ánh mắt van xin một sự thật. Hân gật đầu.

Anh quỳ xuống, ôm chặt cô bé. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy bản thân yếu đuối đến thế.

Những ngày sau đó, Minh như một người đàn ông khác. Anh không vội vã xin tha thứ. Anh kiên trì ở bên hai mẹ con – âm thầm nhưng chân thành.

Anh đưa đón Uyên Nhi đi học, học cách tết tóc cho bé, thậm chí tự tay nấu bữa sáng lần đầu tiên trong đời. Hân không nói, nhưng cô lặng lẽ chứng kiến tất cả.

Minh mua một căn nhà nhỏ gần trường của Uyên Nhi, ngỏ ý mời hai mẹ con dọn về. "Không phải chuộc lỗi bằng tiền," anh nói, "mà là để bắt đầu lại, nếu em đồng ý."

Hân do dự. Trong cô là nỗi sợ bị tổn thương lần nữa, nhưng ánh mắt Minh giờ đây không còn ngạo nghễ. Nó đầy ăn năn, mong mỏi, và yêu thương.

Một buổi chiều nắng nhẹ, Minh đang tập cho Uyên Nhi đi xe đạp trong công viên. Cô bé loạng choạng một lúc rồi bỗng hét to:

– Ba ơi! Con chạy được rồi!

Minh sững người. "Ba ơi" – hai tiếng đó như ánh sáng rọi thẳng vào trái tim anh.

Từ xa, Hân chứng kiến khoảnh khắc ấy. Cô bật khóc. Không phải vì đau, mà vì lần đầu trong suốt bao năm, cô thấy lòng mình nhẹ tênh.

Cô bước đến, nắm lấy tay anh. Bàn tay cô lạnh, nhưng không run nữa.

– Em nghĩ... đã đến lúc để quá khứ ngủ yên.

Minh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe:

– Cảm ơn em… đã cho anh cơ hội. Dù muộn màng, nhưng là cơ hội quan trọng nhất cuộc đời anh.

Trên nền trời trong xanh sau cơn mưa, ba con người nắm tay nhau bước đi. Họ không xóa được quá khứ, nhưng có thể viết tiếp một tương lai khác – nơi tình yêu không bị đánh đổi bởi tiền bạc hay sĩ diện. Mà được nuôi dưỡng bởi sự bao dung và khát khao làm lại, từ đầu.