Min menu

Pages

Chở b:ồ đến vi:ện s:inh, chồng ch:ết đứng khi thấy bác sĩ là vợ mình. Cái k:ết g:ây s:ốc khiến ai cũng phải n:gỡ ng:àng, không thể đ:oán tr:ước...!

 Minh, 38 tuổi, vẫn giữ trong mình vẻ bảnh bao của một người đàn ông thành đạt, người đứng đầu một công ty kiến trúc nhỏ đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Từ bên ngoài, cuộc sống của anh hoàn hảo đến từng chi tiết: một gia đình hạnh phúc với Trang – người vợ bác sĩ sản khoa giỏi giang, hai đứa con ngoan ngoãn, và ngôi nhà sang trọng nằm trong khu đô thị hiện đại. Nhưng sâu trong lòng Minh, một góc tối không ai biết đến đang ngày một lớn dần.

Một năm trước, trong một bữa tiệc ngành kiến trúc, Minh gặp Hạ – cô gái trẻ mơn mởn, ánh mắt trong veo như chưa từng chịu tổn thương. Hạ như một luồng gió mới, mang đến cho anh cảm giác hồi sinh mà lâu nay anh tưởng đã mất. Sự dịu dàng, ngây thơ của Hạ trái ngược hoàn toàn với Trang – người vợ mạnh mẽ, sắc sảo, luôn tất bật với công việc bận rộn. Minh bị cuốn hút, như tìm thấy trong Hạ những điều mình thiếu hụt lâu nay.


Những cuộc hẹn hò vụng trộm, những món quà xa xỉ, những lời hứa ngọt ngào... Hạ tin rằng Minh sẽ rời bỏ tất cả để đến với cô. Nhưng Minh thì biết rõ trong lòng mình chỉ là sự lưỡng lự, sự sai trái đang kéo anh dần vào vòng xoáy không lối thoát. Và rồi, một ngày, Hạ cầm tay anh, giọng run run:

– Em có thai rồi anh ạ.

Câu nói ấy như một cơn bão ập đến, làm Minh ngạt thở. Anh biết mọi thứ giờ không còn đơn giản. Hạ muốn giữ đứa bé, còn anh thì đang bối rối giữa trách nhiệm và những lựa chọn chưa từng nghĩ tới. Cảm giác hoang mang, sợ hãi và áp lực đan xen trong lòng Minh, khiến anh gần như gục ngã.

Minh bắt đầu sống trong một mạng lưới dối trá. Anh lén lút chăm sóc Hạ, thuê một căn hộ nhỏ cho cô ở, đưa cô đi khám thai trong những bệnh viện kín đáo. Những lời nói dối ngày càng nhiều: công việc bất ngờ, những cuộc họp giả tạo, những lần đón con muộn với lý do tắc đường. Nhưng Trang không phải người phụ nữ dễ bị qua mặt. Cô bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt cô sắc lạnh hơn, sự im lặng càng làm Minh cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.

Ngày Hạ chuyển dạ trong cơn mưa tầm tã, Minh vội vã lao tới căn hộ, lòng đầy hồi hộp và ân hận. Anh giúp cô vào xe, trái tim đập thình thịch khi nghĩ về sự thật tàn khốc mà anh đã gây ra. Đưa Hạ đến bệnh viện tư, Minh cố giữ bình tĩnh, nhưng từng bước chân anh trên hành lang bệnh viện lại nặng trĩu những hối hận.

Khi cánh cửa phòng sinh mở ra, người bước ra không ai khác chính là Trang – vợ anh. Cô khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, ánh mắt lạnh lùng như dao cắt thẳng vào tim Minh. Sự xuất hiện của Trang như một cú đấm mạnh vào niềm hy vọng cuối cùng của anh. Cô lạnh lùng nói:

– Tôi sẽ đỡ đẻ cho con gái của anh và bồ nhí. Tôi là bác sĩ, và đây là trách nhiệm của tôi.

Minh ngồi sụp xuống, cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể. Anh nhận ra rằng, Trang đã biết tất cả từ lâu, từng khoảnh khắc lạnh lùng, từng im lặng trong những bữa ăn tối đã nói lên tất cả. Mọi cố gắng che giấu giờ đây chỉ là những mảnh vụn vô nghĩa.

Tiếng khóc trẻ con vang lên như xé toạc không gian tĩnh lặng. Minh bật dậy, nước mắt trào ra, vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Em bé – sinh linh bé bỏng mang trong mình một phần của anh – chào đời trong hoàn cảnh đầy bi thương và rối ren. Hạ nằm trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhưng ánh lên niềm vui:

– Anh… nhìn con đi, đáng yêu lắm.

Nhìn đứa bé nhỏ bé trong tay, Minh cảm nhận sâu sắc sự vô tội của sinh linh bé bỏng. Hạ, người phụ nữ mà anh từng xem nhẹ, giờ đây là người duy nhất anh không thể quay lưng. Cô nói về Trang – người vợ kiên cường của anh, người đã đứng bên cạnh trong ca sinh khó khăn ấy mà không rơi một giọt nước mắt, khiến Minh nghẹn ngào không nói nên lời.

Hai ngày sau, khi trở về nhà, Minh chỉ thấy căn nhà trống trải, lạnh lẽo. Một mảnh giấy để lại trên bàn, nét chữ của Trang dứt khoát nhưng đầy đau đớn: “Em đã dọn về nhà ngoại. Hai đứa nhỏ đi cùng em. Khi nào anh sẵn sàng nói chuyện nghiêm túc, hãy đến.” Minh ngồi im, mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn. Từng viên gạch xây dựng nên cuộc đời anh giờ rơi xuống trong sự hỗn loạn không lối thoát.

Một tuần sau, Minh tìm đến nhà bố mẹ vợ. Trang bước ra, ánh mắt sắc lạnh không còn chút ấm áp. Cô chỉ cho anh mười phút, thời gian ngắn ngủi nhưng nặng trĩu. Hai người đối diện trong không khí ngột ngạt, không lời nào có thể xoa dịu vết thương lòng.

Minh thành thật xin lỗi, nhận hết lỗi lầm. Nhưng Trang – người phụ nữ từng là điểm tựa duy nhất – lạnh lùng đáp trả, khắc khoải:

– Em đã mất anh rồi. Một gia đình không thể đứng vững nếu người chồng bước trên hai cây gậy.

Câu nói đó như một lưỡi dao bén vào tim Minh, khiến anh nhận ra rằng không phải trái tim, mà chính hành động mới định nghĩa con người mình. Trang không đòi hỏi gì ngoài sự thật và sự tôn trọng. Cô đồng ý ly thân, để Minh có thời gian nhìn nhận lại chính mình, nhưng vẫn giữ quyền nuôi con, vẫn mở cửa cho anh làm cha của những đứa trẻ.

Thời gian trôi qua, Minh sống cùng Hạ không phải vì tình yêu, mà vì trách nhiệm với đứa con gái vừa chào đời. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt em bé, anh thấy bóng dáng của Trang – người phụ nữ đã cho anh tất cả và cũng là người anh đã làm tổn thương sâu sắc nhất. Minh hiểu rằng, có những vết nứt khi đã tạo ra sẽ không thể hàn gắn. Nhưng anh tin rằng, từ những mảnh vỡ ấy, vẫn có thể xây dựng nên một cuộc sống mới, đầy sự tha thứ và hy vọng.