Minh – một người đàn ông 38 tuổi, vẻ ngoài điềm đạm, ánh mắt sâu và phong thái đĩnh đạc – điều hành một công ty kiến trúc quy mô vừa nhưng đang vươn tầm. Anh có tất cả: sự nghiệp, uy tín, một ngôi nhà sang trọng, hai đứa con ngoan, và một người vợ giỏi giang.
Trang – vợ anh – là bác sĩ sản khoa hàng đầu của một bệnh viện quốc tế. Nhan sắc trí tuệ hội tụ trong cô, khiến Minh luôn tự hào khi nắm tay cô bước vào những buổi tiệc giới thượng lưu. Họ là một cặp đôi được ngưỡng mộ, kiểu gia đình mà ai cũng nghĩ đã chạm tới hạnh phúc viên mãn.
Nhưng đằng sau cánh cửa căn biệt thự sang trọng ấy là những khoảng trống không thể lấp đầy. Trang bận rộn. Cô yêu công việc, dốc cạn sức cho từng ca mổ, từng sản phụ. Còn Minh – dù vẫn yêu vợ – bắt đầu thấy lòng mình rệu rã trong những bữa cơm vắng tiếng cười, trong những đêm khuya lặng lẽ một mình.
Rồi Hạ xuất hiện như một làn gió mềm. Một cô gái mới ra trường, thực tập tại một công ty nội thất, trong sáng, dịu dàng, dễ thương theo một cách rất… dễ vỡ. Minh gặp cô trong một buổi networking. Ánh mắt ngập ngừng, giọng nói nhỏ nhẹ, Hạ khiến anh mềm lòng.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn vu vơ. Rồi đến cà phê, những cái chạm tay bất ngờ, những nụ cười ngại ngùng. Minh thấy mình như sống lại tuổi trẻ. Anh – kẻ từng nghĩ rằng mình đủ tỉnh táo để không vấp ngã – lại say mê trong một mối quan hệ đầy cám dỗ.
Mỗi lần Hạ nép vào vai anh, Minh lại thấy mình như một chàng trai mười tám tuổi lần đầu biết yêu. Anh không nhận ra rằng, từng chút một, Hạ đang bước vào thế giới vốn chỉ dành riêng cho Trang. Cho đến một ngày, tiếng thì thầm của Hạ chặn đứng mọi lối thoát.
– Em có thai rồi…
Minh lặng người. Lồng ngực anh siết lại, còn môi thì khô khốc. Điều này nằm ngoài dự đoán. Anh tưởng chỉ là một cuộc phiêu lưu thoáng qua, một góc bí mật trong cuộc sống chỉn chu.
– Em định giữ à? – Giọng anh khàn hẳn.
– Em giữ. Dù anh có đi hay ở. Đứa bé là món quà em không thể từ chối…
Minh không nói gì. Đêm đó, anh nằm cạnh Trang mà không dám nhắm mắt. Mùi hương quen thuộc của vợ không còn khiến anh bình yên nữa. Nó trở thành một thứ gì đó khiến anh day dứt và sợ hãi.
Anh lén thuê nhà cho Hạ ở một nơi xa. Đưa cô đi khám thai ở những nơi kín đáo. Những buổi tối về muộn trở thành bình thường, với lý do "đối tác gọi đi gặp đột xuất" hay "công trình trục trặc".
Trang không hỏi nhiều. Nhưng ánh mắt cô dạo này trở nên lạnh. Những bữa cơm lặng thinh, những cái gật đầu hờ hững, như thể cô đang diễn một vở kịch mà anh là khán giả không mời.
Minh biết mình đang dối trá. Nhưng anh không dừng lại được. Giữa cảm giác tội lỗi và trách nhiệm, anh hoang mang như người đang chạy giữa hai cơn bão ngược chiều.
Rồi Hạ trở dạ. Cơn mưa ào ạt ngoài cửa kính như báo hiệu một cơn giông lớn khác đang đến. Minh vội lái xe đưa cô đến bệnh viện tư. Trong lòng anh, một phần sợ bị phát hiện, một phần… là nỗi sợ khác – sợ mất tất cả.
Khi y tá gọi tên sản phụ, Minh giơ tay. Cô y tá gật đầu, quay đi, rồi vài phút sau – tiếng giày cao gót vang lên gấp gáp trong hành lang. Minh quay đầu… và tim anh như ngừng đập.
Trang. Trong bộ blouse trắng, khẩu trang che nửa mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao.
– Chúng ta lại gặp nhau. Đúng lúc lắm… – Giọng cô đều đều, không chút cảm xúc.
Anh lắp bắp điều gì đó, không thành lời. Cô không chờ. Chỉ nói thêm:
– Tôi sẽ đỡ đẻ cho cô ấy. Tôi là bác sĩ. Tôi làm theo bổn phận. Còn là vợ, thì không còn gì để nói.
Minh ngồi sụp xuống ghế. Ánh đèn trần lóa vào mắt. Một phần cuộc đời anh vừa tan vỡ, còn phần còn lại – anh chưa biết phải giữ bằng cách nào.
Một tiếng khóc trẻ con cất lên. Minh bật dậy. Cảm giác lạ lẫm nhưng thân thuộc tràn tới. Là con anh. Một đứa trẻ sinh ra trong sự hỗn loạn, nhưng lại là sinh mệnh vô tội đầu tiên khiến anh thấy trái tim mình còn biết thắt lại.
Y tá đẩy em bé ra. Là con gái. 3,2 kg. Mẹ tròn con vuông. Nhưng… bác sĩ Trang đã yêu cầu chuyển giao. Cô không muốn ở lại thêm một giây nào.
Minh vào thăm Hạ. Cô mỉm cười yếu ớt khi thấy anh. Dưới mắt cô là quầng thâm, nhưng trong ánh mắt lại sáng lên một thứ hạnh phúc lạ lùng.
– Em thấy chị ấy… mạnh mẽ. Khi lau máu cho em, khi cắt dây rốn cho con… chị ấy không rơi một giọt nước mắt. Nhưng em biết, trong lòng chị chắc đau lắm.
Minh không trả lời. Anh chỉ nắm tay Hạ, lần đầu tiên, không vì đam mê, mà vì thấy mình cần có trách nhiệm.
Hai ngày sau, anh trở về nhà. Không có ai cả. Trang đã dọn đi. Một mảnh giấy ghi vỏn vẹn vài dòng – gọn gàng, lạnh lùng, như chính con người cô lúc đối mặt anh trong phòng sinh.
Một tuần sau, Minh đến nhà bố mẹ vợ. Gõ cửa rất lâu. Trang ra. Cô vẫn đẹp, nhưng trong ánh mắt là khoảng trống không thể lấp.
– Em cho anh 10 phút.
Họ ngồi đối diện. Không còn là vợ chồng. Chỉ là hai người từng yêu nhau, giờ phải đàm phán lại lòng tin.
– Anh sai. Không có lời nào để biện minh. Anh không mong em tha thứ. Nhưng… anh xin em cho các con cơ hội có cả cha lẫn mẹ.
Trang im lặng. Một lúc sau, cô nói khẽ:
– Em không cần một lời xin lỗi. Em cần sự trung thực, ngay từ đầu. Nhưng anh đã chọn nói dối. Chọn đi đường vòng. Giờ… em không biết phải tin vào đâu nữa.
Minh cúi đầu. Mọi lời bào chữa đều vô nghĩa. Nhưng rồi, anh nói:
– Anh sẽ làm lại. Không vì em, mà vì con, vì những gì chúng ta từng có. Nếu em cần thời gian, anh sẵn sàng chờ. Dù là một năm, hay mười năm.
Trang không gật đầu. Nhưng cô cũng không từ chối. Chỉ nhìn anh thật lâu.
– Về đi. Lo cho đứa bé kia. Khi nào thật sự trưởng thành, thì hãy quay lại.
Minh rời đi, lòng nặng như đá. Nhưng ánh mắt Trang lúc quay đi – anh thoáng thấy một giọt lệ rơi, lặng lẽ.
Anh hiểu. Kết thúc có thể chưa đến. Và đôi khi, cái gọi là "kết thúc có hậu" không nằm ở việc tha thứ, mà là khi người ta dám bắt đầu lại – bằng một con người khác, tốt hơn, biết đau hơn, biết yêu đúng cách hơn.