Một chiều cuối tuần, trời râm mát, từng cơn gió nhẹ lướt qua như vuốt ve tâm hồn đang đầy những trăn trở của ông Minh. Ông bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ cạnh khu chợ cũ, nơi từng gắn bó với ông thuở sinh viên. Là giám đốc một công ty thực phẩm lớn, ông đã quen với những cuộc họp căng thẳng, những bản báo cáo chi chít số liệu. Nhưng hôm nay, ông cho phép mình được thả lỏng, được lắng nghe chính mình.
Con đường vẫn thế, vẫn những hàng quán xập xệ, vẫn tiếng rao quen tai của người bán hàng rong. Nhưng trong lòng ông, mỗi bước chân là một khung hình ký ức dội về. Góc cuối con phố, một làn hương ngọt dịu bất chợt ùa qua. Mùi chè đậu xanh thoảng bay trong gió khiến ông khựng lại. Mùi hương ấy... thân thuộc đến nao lòng, như kéo cả một thời tuổi trẻ trở về.
Ông quay đầu lại. Một xe chè nhỏ nằm khiêm nhường dưới tán bàng, mái che bằng vải bạt bạc màu nhưng sạch sẽ. Một cô gái trẻ, khuôn mặt tròn đầy phúc hậu, đang múc chè cho khách. Cử chỉ nhanh nhẹn, ánh mắt hiền lành. Ông bước đến gần, trái tim đập mạnh như thể đang gặp lại một phần của quá khứ.
"Cho tôi một ly chè đậu xanh," ông nói, giọng khàn đi không hiểu vì mùi hương hay vì xúc động đang trào dâng.
Cô gái mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp: "Dạ có ngay ạ. Chú ngồi đợi chút nhé."
Ông đón lấy ly chè, cầm thìa nhựa lên, múc một miếng đưa vào miệng. Vị ngọt thanh dịu, đậu nở mềm tan chậm rãi, nước cốt dừa thơm lừng hòa quyện. Cảm giác ấy không chỉ nằm ở đầu lưỡi. Nó chạm thẳng vào tim. Tim ông chợt nhói lên như vừa chạm vào một đoạn hồi ức đã bị quên lãng.
"Cô... ai nấu chè vậy?" – ông hỏi, ánh mắt như đang xuyên qua thời gian, tìm kiếm hình bóng cũ.
"Dạ mẹ em nấu ạ. Mẹ em từng bán chè ở gần trường đại học hồi trước. Giờ lớn tuổi nên em bán phụ mẹ."
Tay ông run nhẹ. Có thể nào là bà...? Người đàn bà năm xưa, gầy gò, hay ngồi dưới gốc cây bàng, ngày nào cũng có nồi chè nóng hổi cho đám sinh viên nghèo?
Sau một hồi trò chuyện, ông xin địa chỉ. Buổi chiều ấy, ông tìm đến một con hẻm sâu ngoằn ngoèo, nơi có căn nhà nhỏ xíu với những mảng tường rêu phong phủ kín. Cổng sắt ọp ẹp, nhưng trước sân vẫn có mấy chậu hoa giấy nở đỏ rực, như chống chọi với thời gian.
Cô gái dẫn ông vào. Bên trong, một bà lão nằm trên giường gỗ cũ. Mái tóc bạc trắng, gương mặt gầy gò, làn da nhăn nheo, nhưng ánh mắt thì vẫn hiền hòa, trong vắt như ngày nào.
"Mẹ ơi, có người tới thăm mẹ nè!" – cô gái dịu dàng gọi.
Bà cụ mở mắt, nheo nheo nhìn ông Minh, cố gắng nhớ lại. Ông bước đến gần, gương mặt ông như không che giấu nổi sự xúc động.
"Bà... còn nhớ cháu không? Cháu là Minh... năm cuối khoa Kinh tế... hồi ấy bà hay cho cháu ăn chè miễn phí..."
Một giây yên lặng như cả căn phòng nín thở. Rồi bà cụ bật cười khẽ, nụ cười móm mém nhưng đầy trìu mến:
"Minh... thằng bé hay xin thêm đá phải không? Gầy nhom, lúc nào cũng vừa ăn vừa ghi chép…"
Ông bật cười, nước mắt rưng rưng. Từng lời của bà khiến tim ông thắt lại. Bao năm rồi, ký ức vẫn còn rõ đến vậy...
"Dạ đúng rồi… Hồi ấy bà còn cho cháu 200 ngàn, bảo là gửi gắm niềm tin… bảo cháu đừng bỏ cuộc…"
Bà cụ nhìn ông, tay run run đưa ra, nắm lấy tay ông như sợ giấc mơ tan biến:
"Bà vẫn cầu cho con thành người tử tế... Có nhiều đứa nghèo lắm, nhưng con là đứa duy nhất mỗi lần ăn xong đều cúi đầu cảm ơn. Bà nhớ con vì điều đó."
Ông Minh siết nhẹ tay bà, lòng trào dâng cảm xúc. Bao nhiêu năm qua, ông tìm kiếm ý nghĩa thành công, nhưng chỉ đến hôm nay mới thật sự hiểu: có những ơn nghĩa, một đời cũng chưa trả hết.
Tối hôm ấy, ông ngồi rất lâu cùng Hương – cô gái bán chè. Cô kể về căn bệnh tim của mẹ, về những đêm thức trắng lo viện phí, về những lần phải bán bớt đồ dùng để có tiền mua thuốc. Ông lặng lẽ nhìn quanh căn phòng cũ kỹ, nơi từng nuôi dưỡng tuổi trẻ ông bằng những ly chè thơm lành.
"Em còn thiếu bao nhiêu?" – ông hỏi, giọng dứt khoát.
"Em còn thiếu một nửa. Nhưng em định... bán xe chè. Cũng chẳng còn cách nào khác..."
Ông đứng dậy, giọng ông bình thản nhưng mạnh mẽ:
"Không cần bán gì cả. Để tôi lo. Đây là món nợ tôi phải trả."
"Chú... chú là người xa lạ… sao lại giúp mẹ con cháu như vậy?"
Ông nhìn Hương, đôi mắt đen lay láy đầy nghi ngờ. Nhưng ông không né tránh. Ông chỉ khẽ nói:
"Vì mẹ cháu từng là ánh sáng duy nhất giữa những ngày đen tối nhất cuộc đời chú. Khi không ai tin chú sẽ làm được điều gì, bà là người đầu tiên tin. Giờ đến lượt chú."
Ca phẫu thuật diễn ra thành công. Bà cụ hồi phục chậm, nhưng tinh thần lạc quan. Mỗi sáng, bà lại xuống bếp, nấu chè với Hương, đôi tay tuy run nhưng từng động tác vẫn chính xác, cẩn thận như năm xưa.
Một buổi sáng, ông Minh trở lại, mang theo bản vẽ thiết kế một gian hàng chè nhỏ đặt tên "Ký Ức Xanh". Ngay gần cổng trường đại học cũ. Không phải để kinh doanh, mà để trả lại điều gì đó cho những sinh viên nghèo như ông từng là.
Mỗi ly chè bán ra, đều dành một phần lợi nhuận để hỗ trợ sinh viên khó khăn. Trên tường quán, ông treo một tấm bảng nhỏ, chữ viết tay của chính bà cụ:
"Một ly chè – một hy vọng. Dành cho những ai từng nghĩ mình không còn con đường nào."
Ngày khai trương, trời trong xanh lạ thường. Ông Minh mặc vest, vẫn phong độ nhưng ánh mắt như trẻ lại. Ông gọi một ly chè đậu xanh, ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu xanh nhạt. Bà cụ từ trong bếp bước ra, chậm rãi đặt tay lên vai ông:
"Chè hôm nay đủ ngọt chưa con?"
Ông quay lại, cười, mắt hoe đỏ:
"Vừa đủ để nhớ… và để biết rằng… con đã từng được yêu thương, nên mới đi được xa đến vậy."
Bên ngoài, gió lại thổi nhẹ qua con phố cũ. Hương ngồi múc chè, đôi mắt ánh lên một nụ cười ấm áp. Những người khách đầu tiên bước vào, gọi chè và lặng lẽ nhìn tấm bảng trên tường. Có người chợt khựng lại, mỉm cười, như tìm thấy một phần ký ức của mình trong mùi chè thơm dịu.
Và cứ thế, những ly chè ngọt ngào tiếp tục được trao đi. Mỗi ly là một lời cảm ơn, là một hy vọng, là một sợi dây vô hình nối quá khứ – hiện tại – tương lai. Câu chuyện về bà cụ, ông Minh và Hương... được kể mãi bên ly chè bốc khói nơi góc phố xưa, như một bài học dịu dàng về lòng tử tế và sự biết ơn.