Min menu

Pages

Biết rõ nước tưới cây tràn sang gây ph:iền p:hức, nhưng người hàng xóm vẫn th:ản nh:iên lặp lại mỗi ngày. Người đàn ông chỉ i:m l:ặng, đối m:ặt m:ột cách b:ình t:ĩnh, không lời oán trách...



 Căn hộ nhỏ tầng năm, hướng Đông, nằm khuất trong một dãy chung cư cũ, là nơi Hoàng gọi là "thiên đường" của riêng mình. Anh mua nó sau gần mười năm lăn lộn làm kỹ sư cơ khí, tích cóp từng đồng. Căn hộ chẳng sang trọng, nhưng với Hoàng, mỗi góc nhỏ đều mang hơi thở của sự yên bình mà anh mơ ước bao năm. Đặc biệt là ban công. Nó không lớn, chỉ đủ để treo vài chậu lan, một chiếc bàn gỗ cũ, và bình trà con con. Mỗi sáng cuối tuần, anh ngồi đó, ánh nắng đọng lại trên vai áo, hương trà ấm sưởi lòng.

Nhưng sự yên ả ấy dần bị xáo trộn bởi một thứ tưởng chừng nhỏ bé: nước. Chính xác là dòng nước rỉ từ ban công nhà bên cạnh, lách qua khe tường, chảy thành vệt dài rồi rơi tõm lên lan can nhà anh. Đất trong chậu lan ẩm ướt, bốc mùi. Mỗi sáng, Hoàng vừa mở cửa thì đã nghe tiếng "tách tách" đều đều – không phải tiếng mưa, mà là nước tưới cây nhà ai đấy. Anh ngồi uống trà, lòng lặng đi vì sự bất lực.

Lúc đầu, Hoàng nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp. Có thể ai đó tưới mạnh tay. Nhưng không – ngày nào cũng vậy, cùng một thời điểm. Những chậu lan yêu quý của anh bắt đầu úng lá. Mép bàn gỗ ố vàng, hằn dấu nước. Không gian thiền tịnh giờ lấm lem mùi ẩm mốc. Anh thử lau dọn, đặt thêm thau hứng nước, nhưng cảm giác bị xâm phạm vẫn chẳng hề giảm đi.

Hoàng không phải người ưa tranh cãi. Hàng xóm cạnh nhà – một đôi vợ chồng trung niên, thường ngày cũng trầm tính, ít va chạm. Anh không muốn làm lớn chuyện. Nhưng từng ngày trôi qua, cảm giác ức chế trong anh dâng lên như thủy triều. Giống như ai đó lặng lẽ bẻ từng sợi dây trong thế giới nhỏ bé mà anh dày công xây dựng.

Một buổi sáng, khi lau lan can lần thứ ba chỉ trong một tuần, Hoàng buông tay, ngồi thừ ra nhìn dòng nước chảy thành vệt. Trong đầu anh vang lên giọng người bạn thân – một chuyên gia tâm lý học: "Nhiều khi, thay vì đối đầu, hãy thử chơi một ván cờ tâm lý. Đối phương sẽ tự điều chỉnh hành vi khi họ cảm thấy có nguy cơ." Lúc đó, một ý tưởng lóe lên như tia chớp giữa đám mây u ám.

Tối hôm đó, Hoàng không viết báo cáo công việc như thường lệ. Anh ra cửa hàng điện gần nhà, mua một cuộn dây điện màu đỏ đen, vài chốt nhựa, một bảng nhựa trắng và cây bút lông. Mắt anh sáng lên như đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới. Về nhà, anh ngồi tỉ mẩn lắp ráp mọi thứ, thậm chí còn thử nhiều góc đặt bảng để tạo cảm giác "nguy hiểm thật sự".

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi nóc chung cư, Hoàng dán tấm bảng nhựa dưới khu vực nước thường xuyên chảy vào. Dòng chữ đỏ chói hiện ra rõ ràng: "KHU VỰC NGUY CƠ RÒ RỈ ĐIỆN – ĐANG THEO DÕI." Phía dưới, anh cẩn thận vòng dây điện quanh lan can, để một sợi chui vào ống thoát nước. Một chiếc ổ cắm cũ, bám đầy bụi, được anh cố tình gắn vào góc tường. Cả không gian ban công giờ như một khu vực đang được kiểm tra bởi đội an toàn điện lực.

Rồi anh chờ.

Buổi chiều hôm đó, khi đang gõ máy tính trong phòng, Hoàng nghe tiếng thì thầm vọng từ nhà bên. Giọng người đàn ông hốt hoảng:

– "Ủa, nó nói có rò điện kìa bà! Nguy hiểm lắm!"

– "Trời đất, tôi mới tưới chút xíu nước hôm qua mà… Hay là mình làm gì sai?"

– "Thôi, dẹp, từ nay khỏi tưới ở ngoài. Mất công xảy ra chuyện."

Hoàng mím môi, không bật cười. Trong lòng anh, một sự hả hê lặng lẽ trào lên. Không cần đối đầu, không cần lời qua tiếng lại, chỉ một tấm bảng giả và trí tưởng tượng, anh đã giành lại được vùng yên tĩnh của mình.

Sáng hôm sau, anh mở cửa ban công, tim đập chậm lại khi thấy sàn gạch khô cong, không một giọt nước. Những chậu lan rung rinh trong gió, đất khô vừa phải, không còn bùn nhão. Anh ngồi vào bàn, rót trà, nhìn mặt trời lên, cảm nhận cái lạnh dịu trên đầu ngón tay. Trà thơm đến lạ. Cái vị nhẫn đầu lưỡi như có gì đó đổi khác – như chính tâm trạng anh.

Anh không tháo bảng hiệu xuống. Không ai sang hỏi. Nhưng cả tháng sau, không có giọt nước nào xuất hiện. Có đôi lần, anh nghe tiếng xôn xao ở nhà bên, nhưng chỉ là thì thầm. Họ biết. Và họ đã tự điều chỉnh.

Có lẽ, trong lòng mỗi người đều tồn tại một ranh giới – giữa thờ ơ và ý thức. Chỉ cần có ai đó vạch ra ranh giới ấy bằng một cách khéo léo, sự thay đổi sẽ bắt đầu.

Một buổi tối, khi thành phố lên đèn, Hoàng mở laptop, viết một đoạn vào nhật ký:

"Thế giới không phải lúc nào cũng cần tranh đấu. Đôi khi, sự bình yên đến từ chính sự im lặng và khôn khéo. Chúng ta không thể bắt người khác thay đổi, nhưng có thể tạo điều kiện để họ nhận ra điều đó là cần thiết."

Rồi anh tắt đèn, ngồi trong bóng tối, lặng nghe tiếng gió thổi qua chậu lan. Mùi hoa thoang thoảng, dịu dàng. Trong lòng anh, một khoảng trống được lấp đầy bằng sự thấu hiểu, không phải oán giận.

Và từ đó, căn hộ nhỏ tầng năm lại trở về là thiên đường bé nhỏ của Hoàng – nơi anh tìm thấy sự an nhiên không phải bằng lời, mà bằng trí tuệ và lòng kiên nhẫn.