Min menu

Pages

Từ mong chờ tà-i sả-n đến c-ú s-ốc t-ột cù-ng . Bố ch-ia cho mỗi con một lá thư, và sự thật ẩ-n ch-ứa đã khiến cả ba anh em b-àng hoà-ng...

Ánh nắng cuối đông trải dài trên con đường lát đá quen thuộc dẫn vào ngôi nhà cổ kính, nơi tôi và hai đứa em trai - Hưng và Hải - đã lớn lên. Giờ đây, chúng tôi đều đã lập gia đình, ra ở riêng, nhưng mỗi khi cánh cổng sắt rêu phong mở ra, một cảm giác ấm áp, thân thuộc lại ùa về. Cha tôi, năm nay đã ngoài 70, vẫn khỏe mạnh và tinh thần minh mẫn đến đáng ngạc nhiên. Ông là một người đàn ông sống rất nguyên tắc, chuẩn mực, và kín tiếng, ít khi bộc lộ cảm xúc hay nói những lời sáo rỗng. Cả đời làm cán bộ ngành xây dựng, ông nắm rõ mọi chuyện về đất đai, nhà cửa, và luôn có cái nhìn sâu sắc, rành mạch về mọi vấn đề trong cuộc sống.

Trong tâm khảm của ba anh em chúng tôi, luôn tồn tại một nỗi lo lắng mơ hồ về chuyện chia tài sản. Gia đình tôi không quá giàu có, nhưng cũng có một số tài sản đáng giá, được tích góp từ bao nhiêu năm lao động vất vả của bố mẹ: căn nhà mặt phố bố mẹ đang ở, một chiếc ô tô cũ 7 chỗ đã gắn bó với gia đình bao nhiêu năm, và hai mảnh đất đầu tư từ lâu ở thị trấn và khu tái định cư có giá trị đáng kể. Chúng tôi, dù không ai nói ra, đều lờ mờ đoán rằng đến lúc chia tài sản sẽ có chuyện, bởi vì "cha mẹ công bằng khó con khéo chọn", và mỗi người con đều có hoàn cảnh, nhu cầu riêng.



Mấy tháng trước, một ngày tưởng chừng như bình thường, bố bất ngờ gọi cả ba anh em chúng tôi về nhà. Chúng tôi ngồi quây quần trong phòng khách, không khí căng thẳng đến lạ thường. Bố tôi, với vẻ mặt nghiêm nghị thường thấy, nói chậm rãi, rành rọt từng chữ: "Bố mẹ già rồi, tính trước để sau này các con khỏi va chạm." Câu nói đó như một lời tiên đoán, khiến cả ba anh em đều thấp thỏm, không biết điều gì đang chờ đợi. Ai cũng nghĩ, đây sẽ là lúc bố đọc di chúc, phân chia rạch ròi từng mảnh đất, từng tài sản.

Nhưng bố tôi không làm theo cách mà chúng tôi vẫn hình dung. Ông không nói về di chúc, cũng không đưa ra bất kỳ con số hay danh mục tài sản nào. Thay vào đó, ông làm một việc khác, một việc mà sau này chúng tôi mới hiểu được sự tinh tế ẩn chứa trong đó. Ông đặt lên bàn ba chiếc phong bì, chỉ ghi tên người nhận: Huấn, Hưng, Hải. Bên trong không có tiền, không có sổ đỏ, mà là một lá thư tay, được viết bằng nét chữ ngay ngắn, cẩn thận của bố.

Bố tôi nhìn chúng tôi từng đứa một, ánh mắt ông sâu thẳm, ẩn chứa nhiều điều. "Mỗi đứa mang về đọc riêng. Một tuần sau quay lại đây, chúng mày nói với bố xem thấy thế nào." Bố dặn dò, và chúng tôi, với sự tò mò và lo lắng xen lẫn, cầm phong bì về nhà. Tôi cảm thấy một sự hồi hộp lạ thường, không phải vì mong chờ tài sản, mà vì muốn hiểu được ý định thực sự của bố mình. Cái cách ông làm mọi việc luôn khác biệt, luôn khiến người khác phải suy nghĩ.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, trái tim đập thình thịch. Tôi cẩn thận mở chiếc phong bì. Bên trong là một lá thư dài, được viết bằng tay. Nét chữ của bố tôi, dù đã có phần run rẩy vì tuổi tác, vẫn ngay ngắn và rõ ràng. Tôi bắt đầu đọc, từng câu từng chữ như thấm vào tâm can.

Trong thư, bố tôi không chia tài sản một cách rập khuôn hay cào bằng. Ông ghi rõ ràng, chi tiết cách phân chia, và mỗi phần đều đi kèm với một lý do cụ thể, hợp tình hợp lý, khiến tôi không thể không suy nghĩ:

Căn nhà bố mẹ đang ở: "Căn nhà này là nơi các con đã lớn lên, là tổ ấm của gia đình mình. Bố mẹ sẽ sống ở đây đến khi qua đời. Sau đó, nếu ba anh em đồng thuận, có thể bán đi chia đều. Nếu ai có nhu cầu ở, hai người còn lại sẽ được đền bù theo giá thị trường." Lời bố tôi không chỉ là sự phân chia, mà còn là một lời nhắn nhủ về giá trị tinh thần của ngôi nhà, về sự gắn kết gia đình. Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chiếc ô tô cũ 7 chỗ: "Chiếc ô tô này, bố để lại cho con út Hải, vì nhà Hải ở xa thành phố, lại hay chở con nhỏ đi viện, đi học. Huấn và Hưng đều ở gần, đi lại tiện, xe không quá cần thiết." Tôi nhớ lại những lần Hải phải vất vả đưa con đi khám bệnh trong đêm, hay những chuyến đi học xa xôi. Bố đã quan sát, đã thấu hiểu hoàn cảnh của từng đứa con một cách tỉ mỉ. Lòng tôi dâng lên một sự ngưỡng mộ.

Mảnh đất ở thị trấn: "Mảnh đất ở thị trấn này, bố cho Hưng, vì vợ chồng Hưng kinh doanh, cần mặt bằng để mở rộng cửa hàng. Mảnh đất đó rất hợp để làm cửa hàng, sẽ giúp công việc của các con phát triển." Hưng là người có máu kinh doanh, luôn ấp ủ những dự định lớn. Mảnh đất đó thực sự là một sự hỗ trợ rất lớn cho em. Bố tôi không chỉ chia tài sản, mà còn chia cả cơ hội, chia cả tương lai.

Mảnh đất còn lại (to hơn, ở khu tái định cư): "Mảnh đất ở khu tái định cư, bố để cho con trưởng Huấn, vì nhà Huấn hiện tại quá chật chội, các cháu cần không gian rộng rãi hơn để sinh hoạt, học tập." Tôi nhìn quanh căn hộ nhỏ của mình, nơi vợ tôi và hai đứa con đang chen chúc. Lời bố tôi như chạm vào đúng nỗi trăn trở bấy lâu nay của tôi. Tôi cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc.

Cuối thư, bố Huấn viết một câu khiến tôi lặng người: "Tài sản là cái hữu hình. Anh em là cái vô hình. Bố không muốn con nào có của mà mất tình." Câu nói đó như một nhát dao cứa vào tâm can tôi. Tôi nhận ra, bố tôi không chỉ chia tài sản, mà ông còn chia sẻ một bài học lớn về giá trị của tình thân. Ông muốn chúng tôi hiểu rằng, tình anh em mới là thứ tài sản quý giá nhất, không thể đong đếm bằng tiền bạc hay đất đai. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước tấm lòng bao la và sự tinh tế của bố.

Tôi gọi điện cho Hưng và Hải. Giọng Hưng trầm ngâm: "Bố mình đúng là không ai bằng. Ông ấy hiểu mình cần gì, muốn gì, mà không cần mình phải nói." Hải thì xúc động: "Em không ngờ bố lại nghĩ cho em nhiều đến vậy. Cái ô tô đó là cả một gia tài với em lúc này." Cả ba anh em đều cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm sâu sắc từ bố. Không có sự ghen tỵ, không có sự so đo, chỉ có sự thấu hiểu và lòng biết ơn.

Một tuần sau, cả ba anh em chúng tôi trở lại nhà bố mẹ. Không khí trong nhà không còn căng thẳng như trước, thay vào đó là sự ấm áp và thấu hiểu. Hải tỏ ra cảm động, ánh mắt em đỏ hoe: "Con cảm ơn bố. Con cũng biết cái ô tô không đáng gì so với đất, nhưng thực lòng nó giúp vợ chồng con đỡ vất vả, giúp con đưa đón các cháu tiện hơn rất nhiều."

Hưng trầm hơn, chỉ gật đầu, đôi mắt anh ánh lên vẻ suy tư: "Con thấy bố sắp xếp thế là chuẩn. Mảnh đất ở thị trấn thực sự là một cơ hội lớn cho công việc kinh doanh của vợ chồng con. Con cảm ơn bố đã nhìn xa trông rộng."

Còn tôi, dù là con trưởng và nhận mảnh đất lớn hơn, tôi hiểu không phải vì mình là trưởng mà vì bố cân nhắc hoàn cảnh từng đứa. Tôi nhìn bố, ánh mắt tôi đầy sự ngưỡng mộ và biết ơn. "Bố chia thế này, con thấy thỏa đáng. Hơn cả giá trị vật chất, con cảm ơn bố vì bố nghĩ xa, nghĩ sâu, nghĩ đúng. Bố đã dạy cho chúng con một bài học lớn về tình anh em."

Bố Huấn khẽ gật đầu, ánh mắt ông lấp lánh một niềm vui kín đáo. Ông không nói gì, chỉ rót chén trà nóng hổi, đẩy về phía tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với bố, một sự thấu hiểu không cần lời nói. Chuyện chia tài sản tưởng đã khép lại êm đềm, không chút gợn sóng, nhưng định mệnh lại sắp đặt một cú twist bất ngờ.

Đến một buổi tối, khi tôi đang ngồi làm việc, điện thoại reo. Là mẹ tôi. Giọng bà nhỏ nhẹ, đầy vẻ bí ẩn: "Huấn à, con có rảnh không? Mẹ muốn nói chuyện với con một chút."

Tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Tôi vội vàng chạy sang nhà bố mẹ. Mẹ tôi ngồi đợi tôi ở phòng khách, trên tay bà là một cuốn album ảnh cũ đã ố vàng theo thời gian. Mẹ lật giở từng trang ảnh, kể cho tôi nghe về những kỷ niệm ngày xưa, về những khó khăn mà bố mẹ đã cùng nhau trải qua để xây dựng gia đình này.

Rồi mẹ dừng lại ở một bức ảnh cũ kỹ, chụp ba anh em chúng tôi khi còn bé, đang chơi đùa dưới gốc cây khế trong vườn. Mẹ tôi nhìn bức ảnh, ánh mắt bà xa xăm. "Con biết không, ngày xưa, bố con là người rất ít nói. Nhưng tình yêu thương của ông ấy dành cho các con thì bao la lắm. Có một bí mật mà mẹ muốn nói với con."

Mẹ tôi kể rằng, những năm đầu khi chúng tôi còn nhỏ, gia đình rất khó khăn. Bố tôi, ngoài công việc ở cơ quan, còn phải làm thêm rất nhiều nghề khác để kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học. Có những đêm, ông thức trắng để làm thêm, nhưng sáng hôm sau vẫn dậy sớm, đưa chúng tôi đến trường. Tôi chưa bao giờ biết điều đó. Tôi cứ nghĩ, bố tôi là một người khô khan, nghiêm nghị. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng, sâu thẳm trong trái tim ông là một tình yêu thương vô bờ bến.

Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà đầy vẻ lo lắng. "Bố mày viết thêm một bản di chúc khác, cất kỹ trong két sắt của ông ấy. Đêm qua ông ấy nói với mẹ, bảo: 'Nếu mai này các con không sống thuận hòa, mẹ cứ lấy bản đó mà chia lại'."

Tôi bàng hoàng. Một bản di chúc dự phòng ư? Điều đó có nghĩa là bố tôi đã lường trước được mọi khả năng, ngay cả khả năng ba anh em chúng tôi sẽ mâu thuẫn vì tài sản. Tôi cảm thấy một sự hổ thẹn lớn lao. Tôi đã nghĩ rằng mình đã hiểu bố, nhưng hóa ra tôi vẫn chưa thực sự hiểu được sự sâu sắc trong suy nghĩ của ông.

Mẹ tôi tiếp tục: "Hôm qua con mới biết, trong bản "phòng khi bất trắc" ấy, bố con chia đều toàn bộ tài sản thành bốn phần: ba con trai mỗi người một phần, và phần cuối cùng… dành cho mẹ – người cả đời không đòi hỏi gì nhưng lúc nào cũng âm thầm giữ ngọn lửa trong nhà."

Tôi chết lặng. Hóa ra, phần mà bố tôi dành cho mẹ là phần cuối cùng, phần mà mẹ tôi chưa bao giờ đòi hỏi, nhưng lại là phần quan trọng nhất. Đó là cách bố tôi thể hiện sự trân trọng, sự biết ơn đối với người phụ nữ đã cùng ông vượt qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời. Ông không chỉ chia tài sản cho các con, mà còn thể hiện tình yêu thương vô bờ bến dành cho người bạn đời. Tôi cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

Sau khi biết được bí mật về bản di chúc dự phòng, tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Tôi không biết có nên nói cho hai em biết hay không. Tôi quyết định đi tìm một người thợ khóa già mà bố tôi vẫn thường tin tưởng để nhờ ông ấy kiểm tra chiếc két sắt.

Người thợ khóa già, với đôi mắt tinh anh và khuôn mặt đầy nếp nhăn, đã làm nghề này mấy chục năm. Ông ấy nhìn tôi, như thể đã đoán được điều gì đó. Sau khi kiểm tra chiếc két, ông ấy nói với tôi một câu khiến tôi phải suy nghĩ: "Cháu trai à, chìa khóa của hạnh phúc không nằm trong két sắt, mà nằm trong trái tim của mỗi người. Đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng cần được phơi bày. Quan trọng là cách cháu đối xử với nhau."

Lời khuyên của người thợ khóa già như một tia sáng, giúp tôi nhận ra điều gì là quan trọng nhất. Tôi quyết định không nói cho Hưng và Hải biết về bản di chúc dự phòng. Tôi muốn giữ bí mật đó như một lời nhắc nhở cho chính mình về sự tinh tế của bố, và về trách nhiệm của một người anh cả.

Thứ bố Huấn để lại không chỉ là đất đai, xe cộ, mà là cách sống, là sự khôn ngoan, lặng lẽ nhưng đầy tinh tế. Ở tuổi gần đất xa trời, ông vẫn là người trụ cột, không phải bằng sức lực mà bằng trí tuệ và tình yêu thương sâu sắc, luôn đặt tình cảm gia đình lên trên mọi giá trị vật chất.

Từ ngày đó, tôi luôn ghi nhớ lời dặn của bố: "Tài sản là cái hữu hình. Anh em là cái vô hình. Bố không muốn con nào có của mà mất tình." Tôi và hai em tôi vẫn giữ mối quan hệ khăng khít, yêu thương nhau như ngày nào. Chúng tôi thường xuyên tụ tập ở nhà bố mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình ấm cúng, cùng nhau trò chuyện, chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống.

Tôi thường xuyên qua lại với Hưng, giúp đỡ em trong công việc kinh doanh. Hưng cũng rất nhiệt tình, luôn sẵn sàng hỗ trợ tôi khi tôi gặp khó khăn. Hải, dù ở xa, nhưng mỗi lần về quê, em đều mang theo những món quà nhỏ, những lời hỏi thăm ân cần dành cho tôi và Hưng. Chúng tôi không còn so đo, tính toán về tài sản nữa. Chúng tôi hiểu rằng, tình anh em là thứ quý giá nhất mà bố mẹ đã trao cho chúng tôi.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi làm, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nói của một người phụ nữ xa lạ vang lên: "Chào anh Huấn, tôi là hàng xóm cũ của gia đình anh. Tôi muốn gặp anh để nói chuyện về một mảnh đất cũ."

Tôi hẹn gặp người phụ nữ đó. Bà ấy là một người già yếu, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Bà ấy kể cho tôi nghe về một mảnh đất nhỏ nằm gần nhà cũ của chúng tôi, mà bố tôi đã mua từ rất lâu rồi, nhưng chưa kịp làm giấy tờ. Mảnh đất đó, theo lời bà ấy, là nơi mà bố tôi đã ấp ủ một dự định đặc biệt.

Người phụ nữ đó đưa cho tôi một hộp gỗ cũ. Bên trong, có một bản vẽ sơ sài, phác thảo một ngôi trường nhỏ dành cho trẻ em nghèo. Kèm theo là một lá thư tay của bố tôi, được viết cách đây nhiều năm. Trong thư, bố tôi viết rằng, ông muốn dành mảnh đất đó để xây một ngôi trường tình thương, nơi những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn có thể được học hành, được nuôi dưỡng ước mơ.

Tôi chết lặng. Hóa ra, bố tôi không chỉ nghĩ cho gia đình, mà ông còn nghĩ cho cộng đồng, cho những mảnh đời bất hạnh. Ông đã ấp ủ một dự định lớn lao như vậy mà không một ai biết. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào về bố.

Tôi kể cho Hưng và Hải nghe về mảnh đất đó và dự định của bố. Cả hai em đều vô cùng xúc động. Chúng tôi quyết định cùng nhau thực hiện ước mơ của bố. Chúng tôi góp tiền, góp công sức, và nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người. Sau một thời gian, ngôi trường tình thương mang tên "Ngôi trường của Tình Thương" đã được hoàn thành.

Ngôi trường trở thành nơi nuôi dưỡng ước mơ của rất nhiều đứa trẻ nghèo. Mỗi khi nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên của các em, tôi lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi biết rằng, bố tôi đang mỉm cười nơi chín suối, mãn nguyện vì ước mơ của ông đã trở thành hiện thực.

Cuộc sống của gia đình tôi vẫn bình dị, không quá giàu sang, nhưng tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương. Tôi và hai em tôi vẫn thường xuyên tụ tập ở nhà bố mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng, cùng nhau trò chuyện, chia sẻ mọi buồn vui.

Mỗi khi nhìn thấy bố mẹ tôi ngồi tựa vào nhau, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, tôi lại cảm thấy biết ơn vô cùng. Tôi biết rằng, thứ tài sản quý giá nhất mà bố tôi để lại không phải là đất đai hay tiền bạc, mà là tình yêu thương, sự thấu hiểu và những bài học về cách sống, cách làm người.

Tôi tin rằng, ở tuổi gần đất xa trời, bố tôi vẫn là người trụ cột, không phải bằng sức lực mà bằng trí tuệ và tình yêu thương sâu sắc, luôn đặt tình cảm gia đình lên trên mọi giá trị vật chất. Di chúc của ông không chỉ là sự phân chia tài sản, mà là một thông điệp vĩnh cửu về tình anh em, về sự công bằng và sự tinh tế trong cách sống. Và tôi, một người con trai, cảm thấy vô cùng may mắn và tự hào khi có một người cha như vậy.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những lo toan và thử thách. Nhưng tôi biết rằng, chỉ cần chúng tôi luôn giữ vững tình anh em, luôn yêu thương và thấu hiểu lẫn nhau, thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Bởi vì, như lời bố tôi đã nói, tài sản là cái hữu hình, anh em là cái vô hình, và cái vô hình đó mới là thứ tài sản quý giá nhất, bền vững nhất.