Min menu

Pages

Nuôi con rơ-i ăn học thà-nh tà-i, bà Mười không ngờ ngày cưới, vì s-ĩ di-ện con trai lại th-uê người đóng gi-ả mẹ và thốt ra một câu trong lễ đường khiến tất cả mọi người s-ững s-ờ...

Làng quê ven biển của tôi vốn dĩ bình dị, với những mái nhà tranh vách đất nép mình bên bờ cát trắng và tiếng sóng vỗ rì rào. Trong ngôi làng nghèo ấy, có một người phụ nữ tên bà Mười, một tấm gương về sự chất phác và tảo tần. Cuộc đời bà gắn liền với những con sóng bạc đầu, với những chuyến ra khơi đầy gian nan và những gánh cá nặng trĩu. Bà sống một mình, cho đến một ngày định mệnh, số phận đã mang đến cho bà một sinh linh bé bỏng.

Đó là một buổi sáng sớm, khi sương còn giăng mắc trên những lối đi, bà Mười phát hiện một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi đầu làng. Đứa bé nằm co ro trong chiếc khăn cũ kỹ, tiếng khóc yếu ớt vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Bà Mười, với tấm lòng nhân ái vô bờ bến, đã không chút do dự mà bế đứa bé về. Bà đặt tên cho anh là Tuấn, và từ giây phút đó, Tuấn đã trở thành con trai của bà, máu mủ ruột thịt của bà.



Dù cuộc sống khốn khó, dù cái đói cái nghèo cứ bám riết lấy từng bữa ăn, bà Mười đã hết lòng yêu thương, chăm bẵm Tuấn như con ruột. Bà không tiếc công sức, không tiếc những giọt mồ hôi, nuôi anh khôn lớn, ăn học thành người. Bà làm mọi việc, từ mò cua bắt ốc, đan lưới vá thuyền, đến làm thuê làm mướn, chỉ mong cho Tuấn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải chịu cảnh nghèo hèn như bà.

Tuấn lớn lên với vẻ ngoài điển trai, khôi ngô và tài giỏi. Anh học hành giỏi giang, luôn đứng đầu lớp, là niềm tự hào của bà Mười. Nhưng trong sâu thẳm trái tim Tuấn, bên cạnh tình yêu thương dành cho mẹ nuôi, lại mang nặng một lòng sĩ diện hão huyền, một khao khát cháy bỏng được thoát ly khỏi cảnh nghèo hèn, được đổi đời, được sống một cuộc sống xa hoa, sung túc nơi thành thị. Anh luôn cảm thấy xấu hổ về thân thế của mình, về cái nghèo khó đã gắn liền với anh từ khi mới lọt lòng.

Cơ hội đổi đời đến khi Tuấn đặt chân lên thành phố để học đại học. Anh quen và yêu Linh, một tiểu thư con nhà giàu, con gái của một vị giám đốc công ty lớn. Linh xinh đẹp, thông minh và giàu có, là hình mẫu lý tưởng mà Tuấn hằng mơ ước. Với vẻ ngoài hào nhoáng, những bộ quần áo lịch lãm và những lời nói khéo léo, Tuấn đã nhanh chóng chinh phục được trái tim Linh và chiếm được cảm tình của gia đình cô. Anh vẽ ra một bức tranh hoàn hảo về bản thân, một "công tử nhà lành" có tương lai xán lạn, xuất thân từ một gia đình cơ bản.

Ngày cưới được ấn định, một đám cưới lộng lẫy và xa hoa mà Tuấn hằng mơ ước. Anh hình dung ra khung cảnh tráng lệ của sảnh tiệc, những bộ vest sang trọng, những chiếc váy cưới lộng lẫy, và những vị khách quý tộc. Đây chính là cơ hội để anh bước chân vào giới thượng lưu, để thoát ly hoàn toàn khỏi quá khứ nghèo khó mà anh luôn ghét bỏ.

Nhưng cũng chính vì lòng sĩ diện hão huyền ấy, và nỗi sợ hãi quá khứ nghèo khó bị bại lộ, Tuấn đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn, một quyết định đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời anh và của cả bà Mười. Anh quyết định không mời mẹ ruột (người mẹ nuôi) đến đám cưới. Anh không muốn hình ảnh khắc khổ, lam lũ của bà Mười làm hỏng đi bức tranh hoàn hảo mà anh đã dày công xây dựng.

Thay vào đó, Tuấn đã thuê một người phụ nữ khác, một người ăn mặc sang trọng, có vẻ ngoài quý phái, để đóng giả làm mẹ của mình. Người phụ nữ này sẽ xuất hiện trong đám cưới, sẽ cười nói vui vẻ với quan khách, sẽ phù hợp với hình ảnh "công tử nhà lành" mà anh đã vẽ ra trước mặt nhà vợ. Tuấn tự nhủ rằng đây là điều cần thiết để anh có được hạnh phúc, để anh có được một tương lai tươi sáng. Anh bỏ qua tiếng nói của lương tâm, bỏ qua công ơn dưỡng dục trời biển của bà Mười, chỉ vì lòng sĩ diện và khát vọng đổi đời mù quáng.

Ngày cưới của Tuấn và Linh diễn ra tưng bừng. Sảnh tiệc lộng lẫy được trang hoàng bằng hoa tươi và ánh đèn lung linh. Tiếng nhạc du dương vang lên, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của quan khách. Tuấn, mặc bộ vest trắng lịch lãm, đứng cạnh cô dâu Linh xinh đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy. Anh nở nụ cười rạng rỡ, tự mãn với màn kịch hoàn hảo của mình. Anh cảm thấy như mình đang ở trên đỉnh cao của hạnh phúc, mọi ước mơ đã trở thành hiện thực.

Nhưng giữa lúc Tuấn đang rạng rỡ bên cô dâu, đang chìm đắm trong men say của chiến thắng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa sảnh tiệc. Đó là bà Mười, với bộ quần áo bạc màu, khắc khổ, đôi tay chai sần và khuôn mặt hằn lên dấu vết của thời gian và nắng gió. Bà đã lặn lội một chặng đường dài từ quê lên thành phố, chỉ mong muốn một lần được nhìn thấy con trai hạnh phúc trong ngày trọng đại. Bà không cần quà cáp, không cần của hồi môn, bà chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của Tuấn.

Bà Mười cố gắng chen chân vào sảnh tiệc đông đúc, ánh mắt bà dò tìm bóng dáng con trai. Bà muốn gọi tên Tuấn, muốn ôm lấy anh, muốn chúc phúc cho anh. Nhưng rồi, ánh mắt bà chạm vào ánh mắt của Tuấn.

Tuấn, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ nuôi, lập tức tái mặt. Nụ cười trên môi anh vụt tắt. Một cảm giác sợ hãi tột độ bao trùm lấy anh. Anh sợ hãi khi hình ảnh nghèo hèn của mình bị phơi bày trước mặt gia đình vợ, trước mặt Linh và những vị khách sang trọng. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán anh.

Không chút chần chừ, không một chút nghĩ suy về công ơn dưỡng dục trời biển của bà Mười, về những năm tháng bà đã hy sinh tất cả vì anh, Tuấn lao đến chỗ bà Mười. Anh nắm lấy cánh tay gầy guộc của bà, kéo bà ra khỏi đám đông. Giữa sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, anh lạnh lùng nói ra một câu nói như nhát dao cứa vào tim bà, một câu nói mà sau này đã ám ảnh anh suốt cuộc đời: "Bà nghèo! Tôi không có người mẹ như bà!"

Câu nói đó vang vọng trong không gian sảnh tiệc, như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến bà Mười chết lặng. Đôi mắt bà mở to, nhìn Tuấn với ánh mắt đau đớn tột cùng, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt bà bắt đầu lăn dài trên gò má khắc khổ, hòa lẫn với những nếp nhăn của thời gian. Bà không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, bóng lưng gầy gò khuất dần trong đám đông.

Một vài người khách có mặt, dù không hiểu rõ câu chuyện, cũng cảm thấy xót xa cho người phụ nữ già nua, bị đối xử tàn nhẫn. Họ nhìn Tuấn với ánh mắt đầy sự khó hiểu và nghi ngờ. Nhưng Tuấn, với lòng sĩ diện hão huyền và sự tự mãn mù quáng, không để tâm đến những ánh mắt đó. Anh vội vã quay lại bên cô dâu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, tiếp tục màn kịch hoàn hảo của mình.

Đám cưới kết thúc trong sự hoài nghi của một vài người, nhưng Tuấn vẫn tự mãn với màn kịch hoàn hảo của mình. Anh tin rằng mình đã thành công, đã thoát khỏi quá khứ nghèo khó và bước chân vào một thế giới mới đầy hào nhoáng. Anh ôm Linh trong tay, cảm thấy mình đã nắm giữ được tất cả. Tuy nhiên, định mệnh không bỏ qua cho kẻ bất hiếu. Luôn có một sự trả giá cho những hành động sai trái, và sự thật sẽ luôn được phơi bày, dù sớm hay muộn.

Sau đám cưới, Linh, vợ của Tuấn, bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô là một người con gái thông minh và tinh tế. Những ánh mắt nghi ngờ của một vài người khách, và đặc biệt là sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của Tuấn đối với người phụ nữ già nua ở đám cưới, đã gieo vào lòng cô một hạt giống nghi ngờ. Linh bắt đầu để ý đến những hành động, lời nói của Tuấn, và cô nhận ra có những điều không khớp với câu chuyện mà anh đã kể về gia đình mình.

Linh bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Cô nhờ một người bạn thân cận của gia đình, một thám tử tư mà gia đình cô thường tin tưởng, điều tra về thân thế của Tuấn và người phụ nữ mà anh giới thiệu là mẹ. Và rồi, sự thật kinh hoàng dần được hé lộ. Cô thám tử đã tìm đến tận vùng quê ven biển, nơi Tuấn sinh ra, và cô đã gặp bà Mười.

Qua lời kể của những người hàng xóm chất phác, qua những bằng chứng không thể chối cãi, cô thám tử đã phát hiện ra sự thật kinh hoàng về việc bà Mười không phải mẹ ruột của Tuấn, mà là người đã nhặt và nuôi nấng anh từ khi anh còn là một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi. Đồng thời, cô cũng phát hiện ra Tuấn đã thuê một người phụ nữ khác đóng giả làm mẹ, và những lời nói tàn nhẫn của anh dành cho bà Mười trong ngày cưới.

Khi Linh nhận được báo cáo từ cô thám tử, cô chết lặng. Cầm trên tay những bằng chứng không thể chối cãi, Linh không thể tin vào mắt mình. Người đàn ông mà cô yêu thương, người mà cô đã tin tưởng tuyệt đối, lại là một kẻ dối trá, vô ơn bạc nghĩa đến vậy. Nỗi thất vọng, sự tổn thương và cả sự giận dữ dâng trào trong lòng cô. Toàn bộ hình ảnh đẹp đẽ về Tuấn trong mắt Linh sụp đổ hoàn toàn.

Vết nứt trong hôn nhân của Tuấn và Linh bắt đầu rạn nứt nghiêm trọng. Linh không thể chấp nhận được sự dối trá và bản chất bội bạc của Tuấn. Cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy bị lừa dối một cách trắng trợn. Gia đình Linh, khi biết được sự thật, cũng vô cùng thất vọng và tức giận. Họ nhận ra người đàn ông mà con gái họ đã tin tưởng, đã chọn làm chồng, chỉ là một kẻ sĩ diện hão, vô ơn bạc nghĩa, không xứng đáng với tình yêu của Linh.

Tuấn bắt đầu phải đối mặt với sự day dứt lương tâm. Những lời nói tàn nhẫn của anh dành cho bà Mười cứ văng vẳng bên tai, ám ảnh anh từng đêm. Hình ảnh bà Mười quay lưng bước đi trong nước mắt cứ hiện về, khiến anh không tài nào chợp mắt được. Công việc của Tuấn cũng bắt đầu gặp trục trặc. Những hợp đồng lớn bị hủy bỏ, những đối tác quay lưng. Gia đình vợ không còn tin tưởng anh nữa, họ cắt đứt mọi nguồn lực và sự hỗ trợ.

Sự trả giá của Tuấn diễn ra một cách đau đớn và nghiệt ngã. Anh mất tất cả: hạnh phúc gia đình tan vỡ, Linh đã đệ đơn ly hôn. Sự nghiệp của anh sụp đổ hoàn toàn, không còn ai tin tưởng, không còn ai muốn hợp tác. Và quan trọng nhất, anh mất đi người mẹ đã hết lòng vì mình, người mẹ mà anh đã bỏ rơi một cách tàn nhẫn. Anh bị gia đình vợ ruồng bỏ, bị xã hội khinh miệt, và phải sống trong cô độc, hối hận. Cuộc sống của Tuấn chìm trong bóng tối, không một tia hy vọng. Anh trở thành một kẻ thất bại, bị mọi người xa lánh, và nỗi đau lương tâm cứ gặm nhấm anh từng ngày.

Nhiều năm sau, khi đã mất tất cả, Tuấn trở thành một người đàn ông thất bại, cô độc. Anh không còn vẻ ngoài hào nhoáng, lịch lãm ngày xưa. Thay vào đó là một khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ, và mái tóc điểm bạc vì những lo toan. Anh sống lay lắt qua ngày, không một người thân bên cạnh, không một người bạn tri kỷ.

Những ngày tháng cô độc, anh bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời mình. Anh nhớ về bà Mười, về những năm tháng bà đã tần tảo nuôi anh khôn lớn, về những giọt mồ hôi, những đêm không ngủ, những lời ru ầu ơ. Anh nhớ về nụ cười hiền hậu của bà, về ánh mắt yêu thương mà bà dành cho anh. Lòng anh quặn thắt, một nỗi ân hận tột cùng gặm nhấm anh từng phút giây.

Một ngày nọ, không chịu nổi sự giày vò của lương tâm, Tuấn quyết định trở về quê hương, tìm lại ngôi nhà cũ của mẹ. Anh muốn xin lỗi bà, muốn bù đắp cho những lỗi lầm mà anh đã gây ra. Anh muốn được ôm bà, được nghe bà gọi tên anh một lần nữa.

Anh trở về ngôi làng ven biển quen thuộc. Cảnh vật vẫn vậy, những ngôi nhà tranh vách đất, những con đường làng quanh co. Nhưng ngôi nhà của mẹ anh, căn nhà cấp bốn cũ kỹ, giờ đây đã trống rỗng. Cửa khóa im lìm, rêu phong phủ đầy tường. Anh hỏi thăm bà con lối xóm, và nhận được một tin buồn: bà Mười đã qua đời cách đây vài năm. Bà ra đi thanh thản trong giấc ngủ, sau một thời gian dài ốm yếu. Anh cảm thấy như một tiếng sét đánh ngang tai. Anh đã quá muộn.

Tuấn tìm đến ngôi mộ của mẹ. Ngôi mộ nhỏ bé, nằm khuất sau rặng tre già, với tấm bia đá khắc dòng chữ đơn giản: "Bà Mười - Người mẹ hiền". Anh quỳ gối xuống, ôm lấy tấm bia lạnh lẽo. Lúc này, mọi lớp mặt nạ sĩ diện đều rơi xuống. Anh không còn che giấu cảm xúc nữa. Nước mắt anh tuôn rơi như mưa, hòa lẫn với đất cát.

Anh khóc nức nở, không phải vì mất mát vật chất, không phải vì sự nghiệp tan tành, mà vì sự ân hận tột cùng, vì đã vứt bỏ tình mẫu tử thiêng liêng nhất chỉ vì lòng tham và sĩ diện hão huyền. Tiếng khóc của anh không chỉ là sự hối lỗi muộn màng, mà còn là tiếng khóc từ trái tim đã chai sạn, giờ mới thực sự cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Anh đã đánh mất người đã yêu thương anh vô điều kiện, người đã cho anh một cuộc đời thứ hai.

Giữa tiếng gió biển rì rào, Tuấn thì thầm, giọng anh nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con là thằng con bất hiếu. Con đã sai rồi, mẹ ơi. Xin mẹ hãy tha thứ cho con." Anh ở lại bên mộ mẹ rất lâu, cho đến khi trời tối hẳn.

Sau đêm đó, Tuấn không còn là Tuấn của ngày xưa nữa. Nỗi ân hận tột cùng đã thức tỉnh lương tâm anh. Anh quyết định ở lại làng, tìm một công việc giản dị, sống một cuộc sống khiêm tốn. Anh bắt đầu giúp đỡ những người khó khăn trong làng, những cụ già neo đơn, những đứa trẻ mồ côi. Anh dùng sức lao động của mình để sửa sang lại những con đường làng bị hư hỏng, giúp bà con thu hoạch mùa màng.

Anh không còn quan tâm đến tiền bạc, đến địa vị xã hội. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời có ý nghĩa, để bù đắp cho những lỗi lầm mà anh đã gây ra. Anh thường xuyên đến thăm mộ mẹ, kể cho bà nghe về những gì anh đã làm, về những thay đổi trong cuộc đời anh. Anh biết, mẹ anh sẽ luôn ở đó, dõi theo anh, và mỉm cười.

Dần dần, những người dân làng, những người đã từng khinh miệt anh, bắt đầu nhìn anh với ánh mắt khác. Họ nhìn thấy sự chân thành trong hành động của anh, sự hối lỗi trong đôi mắt anh. Họ nhận ra rằng, Tuấn đã thực sự thay đổi. Họ bắt đầu chấp nhận anh, và anh không còn cảm thấy cô độc nữa.

Một ngày nọ, Linh, vợ cũ của Tuấn, đã tìm về làng. Cô đã nghe được những câu chuyện về sự thay đổi của Tuấn. Cô đã đến thăm mộ bà Mười, và cô đã hiểu được nỗi đau của bà. Linh đã nhìn thấy sự hối hận chân thành trong ánh mắt của Tuấn, và cô quyết định tha thứ cho anh.

Họ không quay lại với nhau, nhưng họ trở thành những người bạn tốt. Linh thường xuyên cùng con gái về thăm làng, thăm Tuấn và thăm mộ bà Mười. Con gái của Linh cũng được Tuấn yêu thương như con ruột, và cô bé cũng rất quý mến anh.

Tuấn không còn giàu có, không còn hào nhoáng, nhưng anh đã tìm thấy được hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là địa vị xã hội, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là sự thanh thản khi được sống là chính mình, và là tình yêu thương chân thành từ những người xung quanh.

Cuộc đời Tuấn là một bài học đắt giá về lòng hiếu thảo, về sự trả giá của lòng sĩ diện hão huyền, và về sức mạnh của sự hối lỗi và chuộc lỗi. Dù đã mất tất cả, nhưng anh đã tìm lại được chính mình, tìm lại được ý nghĩa cuộc sống, và tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn. Anh đã trở thành một người đàn ông tốt hơn, một người đàn ông xứng đáng với tình yêu thương mà bà Mười đã dành cho anh.