Min menu

Pages

Ngày cưới nhận 2 ch-ỉ v-àng, đêm t-ân hô-n mẹ chồng đòi "gi-ữ h-ộ" toàn bộ ti-ền mừ-ng: Tôi đa-u đ-ớn t-ột cù-ng, rồi một câu nói của tôi đã khiến bà â-n h-ận c-ả đ-ời và phải su-y ng-ẫm...

 Tại một vùng quê thanh bình ở Quảng Ngãi, nơi những cánh đồng lúa trải dài và gió biển mặn mòi thổi qua những mái nhà ngói đỏ, tôi và Minh đã có một đám cưới trong mơ. Tôi là Linh, một cô gái lớn lên trong gia đình không quá dư dả về vật chất nhưng lại tràn đầy tình cảm và sự ấm áp. Minh, chồng tôi, là con trai duy nhất của một gia đình khá giả trong làng, được mọi người quý mến vì sự hiền lành, chân thật. Tình yêu của chúng tôi nảy nở một cách tự nhiên, giản dị như những bông hoa đồng nội, và chúng tôi tin rằng hạnh phúc viên mãn đang chờ đợi phía trước.

Ngày cưới, cả làng xôn xao. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói giòn tan hòa lẫn với mùi hương trầm thơm dịu từ bàn thờ gia tiên. Tôi diện chiếc áo dài trắng tinh khôi, sánh bước bên Minh, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Ánh mắt tôi lấp lánh niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Tôi thầm nghĩ, mình thật may mắn khi có được một người chồng yêu thương và một gia đình chồng tử tế.



Trong buổi tiệc cưới, khi khách khứa đã tề tựu đông đủ, mẹ chồng tôi, bà Hà, bước tới với nụ cười rạng rỡ trên môi. Bà là một người phụ nữ phúc hậu, khuôn mặt đầy đặn và đôi mắt hiền từ. Bà trao cho hai vợ chồng một chiếc hộp nhỏ được bọc trong giấy đỏ thắm. "Đây là chút quà của mẹ mừng hạnh phúc hai con. Hai chỉ vàng này coi như vốn liếng để hai đứa bắt đầu cuộc sống mới," bà nói, giọng nói ấm áp.

Tôi nhận lấy chiếc hộp với sự biết ơn và hạnh phúc vô bờ. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nhìn Minh, anh cũng cười tươi, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu thương. Tôi nghĩ rằng, mình đã có một người mẹ chồng tâm lý, yêu thương và rất hiểu chuyện. Giây phút ấy, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời. Mọi lo lắng, mọi áp lực về cuộc sống làm dâu dường như tan biến hết.

Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài mệt mỏi nhưng tràn ngập niềm vui, hai vợ chồng tôi ngồi lại cùng mẹ chồng để đếm tiền mừng đám cưới. Những phong bì dày cộm chất đống trên chiếc bàn gỗ lim bóng loáng, tượng trưng cho lời chúc phúc và sự san sẻ của hai bên gia đình, bạn bè. Tôi vui vẻ, hào hứng đếm từng phong bì, hình dung về tương lai chung, về những dự định nhỏ bé mà hai vợ chồng có thể thực hiện với số tiền này. Tôi mơ về một căn nhà nhỏ, những chuyến du lịch ngắn ngày, và cả việc dành dụm cho tương lai của những đứa con sau này.

Thế nhưng, khi số tiền đã được kiểm đếm xong xuôi, và tôi đang mỉm cười hài lòng với con số tổng cộng, bà Hà bất ngờ hắng giọng. Âm thanh khô khốc đó như xé toạc không khí vui vẻ trong phòng. Ánh mắt bà nhìn thẳng vào tôi, không một chút biểu cảm. Giọng bà trầm xuống, lạnh lẽo, và bà nói một câu khiến tôi chết lặng, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, tan nát: "Con ở nhà chồng thì nên để cha mẹ giữ hết để chi tiêu, phận làm dâu con chỉ cần giỏi nội trợ và chăm sóc gia đình, còn tiền nong mẹ cất hộ cho."

Câu nói của mẹ chồng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, không chỉ làm tôi chết lặng mà còn khiến toàn bộ cảm xúc hạnh phúc, hy vọng trong tôi tan biến. Nó không chỉ tước đi quyền quyết định với số tiền mừng mà còn như một lời tuyên bố đanh thép về vị trí của tôi trong gia đình: một người chỉ có nhiệm vụ nội trợ và sinh con đẻ cái, không có quyền tự chủ về tài chính, không có tiếng nói trong những việc lớn. Trái tim tôi tan nát, cảm thấy bị coi thường, bị xúc phạm sâu sắc đến tận cùng. Tôi tự hỏi, tại sao bà lại có thể nói ra những lời đó trong chính đêm tân hôn của con trai mình?

Minh, chồng tôi, cũng sững sờ trước lời nói của mẹ. Khuôn mặt anh tái mét, ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ ái ngại và bất lực. Anh cố gắng nói đỡ cho tôi: "Mẹ ơi, tiền này là của hai vợ chồng con, để tụi con có kế hoạch riêng. Với lại, tiền mừng cưới là bạn bè, người thân của Linh cho, mẹ cứ để Linh giữ đi ạ." Nhưng bà Hà chỉ gạt đi, khuôn mặt bà vẫn lạnh tanh, không chút dao động. "Con trai, con chưa có gia đình nên con không hiểu đâu. Chuyện này là chuyện người lớn, cách làm dâu thì con Thu phải học. Cứ để mẹ lo cho." Giọng bà vẫn kiên quyết, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Tôi, trong khoảnh khắc đó, chỉ biết im lặng. Nước mắt tôi chực trào, nhưng tôi cố gắng kìm nén. Tôi không dám cãi lời mẹ chồng ngay trong đêm tân hôn, không muốn gây xích mích ngay từ những ngày đầu về nhà chồng. Tôi sợ làm Minh khó xử, sợ làm đổ vỡ không khí trang trọng của ngày cưới. Nhưng trong sâu thẳm, một vết nứt lớn đã hình thành trong lòng tôi, và niềm tin vào hạnh phúc viên mãn mà tôi đã từng mơ ước bắt đầu lung lay dữ dội. Tôi cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, mất đi tự do và quyền được quyết định số phận của chính mình.

Những ngày tháng sau đám cưới, tôi cố gắng làm tròn bổn phận nàng dâu, đúng như lời mẹ chồng nói. Tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc nhà cửa, nấu nướng chu đáo, không để bà phải phàn nàn bất cứ điều gì. Tuy nhiên, sự việc tiền mừng và thái độ của mẹ chồng cứ ám ảnh tôi. Tôi cảm thấy mình bị kiểm soát, không có tiếng nói, và dần dần, sự tự tin của tôi bị bào mòn. Mỗi lần muốn mua sắm một món đồ cá nhân, tôi đều phải ngửa tay xin tiền Minh, và rồi anh lại phải xin tiền mẹ. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tủi thân.

Minh cũng nhận ra sự thay đổi của vợ. Anh cố gắng an ủi, động viên, nhưng cũng không biết phải làm gì để thay đổi mẹ. Anh thường xuyên nói chuyện với tôi, chia sẻ những suy nghĩ của mình, và hứa sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ. Nhưng mọi cố gắng của anh dường như vô vọng. Bà Hà vẫn giữ nguyên thái độ, thậm chí còn kiểm soát chặt chẽ hơn. Bà thường xuyên vào phòng tôi để kiểm tra, xem tôi có giữ lại tiền riêng hay không. Điều đó khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

Cho đến một thời điểm, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Đó là khi tôi cần một khoản tiền lớn để giúp đỡ gia đình ngoại đang gặp khó khăn. Bố tôi bị bệnh nặng, cần tiền để phẫu thuật. Tôi ngửa tay xin mẹ chồng, kể rõ hoàn cảnh của gia đình. Nhưng bà Hà chỉ nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi lạnh lùng từ chối: "Tiền này là để dành cho việc lớn của gia đình này, không phải để con mang về cho nhà ngoại. Con gái đi lấy chồng là con người ta, không phải con mình nữa." Lời nói của bà như một nhát dao nữa đâm vào trái tim tôi.

Không chỉ từ chối, bà còn buông lời cay nghiệt: "Con gái lấy chồng là con người ta, không phải con mình nữa. Tiền này là của nhà này, không phải để con mang về cho nhà ngoại." Tôi chết lặng. Tôi nhận ra rằng, mình không chỉ bị tước đoạt quyền tự chủ tài chính, mà còn bị tước đoạt cả quyền làm con, quyền được giúp đỡ gia đình mình. Lúc này, tôi biết mình cần phải lên tiếng để bảo vệ chính mình và lòng tự trọng của gia đình mình, và cả những người thân yêu của tôi.

Trong đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi nhìn Minh đang ngủ say bên cạnh, lòng tôi nặng trĩu. Tôi nhớ về những ngày tháng hạnh phúc trước đây, khi tôi còn là một cô gái tự do, tự chủ. Tôi không muốn mình trở thành một người phụ nữ sống dựa dẫm, mất đi tiếng nói. Tôi quyết định sẽ không im lặng nữa. Tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Sáng hôm sau, khi Minh đã đi làm, tôi tìm gặp mẹ chồng. Bà đang ngồi pha trà ở phòng khách. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Với giọng điệu kiên quyết nhưng vẫn giữ lễ độ, tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng và nói: "Mẹ à, con có chuyện muốn nói với mẹ." Bà Hà ngước lên nhìn tôi, ánh mắt bà vẫn đầy vẻ dò xét.

"Mẹ à," tôi nói tiếp, giọng tôi tuy nhỏ nhưng đầy sức nặng, "tiền của gia đình ngoại cho con thì con phải lấy. Vì đó là tiền họ cho con, cho riêng con. Con mang về làm của hồi môn, là tấm lòng của cha mẹ ruột con dành cho con. Con mong mẹ tự trọng và hiểu cho con." Tôi không lớn tiếng, không cãi vã, nhưng mỗi lời tôi nói ra đều như một viên đạn bắn thẳng vào trái tim bà.

Câu nói của tôi, tuy không lớn tiếng hay cãi vã, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh và sự dứt khoát bất ngờ. Bà Hà sững sờ. Bà không ngờ cô con dâu hiền lành, cam chịu bấy lâu nay lại có thể nói ra những lời như vậy. Bà nhìn thấy trong mắt tôi không còn là sự cam chịu mà là sự tổn thương sâu sắc và lòng tự trọng đang bị thách thức. Khuôn mặt bà biến sắc, ánh mắt bà ánh lên sự tức giận, nhưng rồi lại pha lẫn một chút bối rối.

Mẹ chồng Linh, bà Hà, dù ban đầu có chút giận dữ, nhưng rồi bà nhận ra sự đúng đắn trong lời nói của tôi. Có thể bà đã nhìn thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa, cũng từng phải đấu tranh để có tiếng nói trong gia đình chồng; hoặc bà nhận ra rằng việc kiểm soát tiền bạc của con dâu là sai lầm và đang đẩy con trai mình vào tình thế khó xử. Bà cũng nhận ra mình đã quá kiểm soát và thiếu tôn trọng con dâu. Bà im lặng một lúc lâu, ánh mắt bà nhìn tôi đầy phức tạp, có sự tức giận, có sự bối rối, và cả sự ngạc nhiên.

Sau một khoảnh khắc im lặng kéo dài như vô tận, bà Hà đột nhiên thở dài, một tiếng thở dài nặng nề chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm. Bà nhìn tôi với ánh mắt chất chứa nỗi ân hận. "Mẹ xin lỗi con, Linh. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã quá đáng với con." Giọng bà yếu ớt, không còn vẻ kiên quyết như trước. Bà chìa tay ra, và trong tay bà là một phong bì dày cộm. "Đây là toàn bộ số tiền mừng cưới của hai con. Mẹ giữ hộ con, không tiêu một đồng nào cả. Con cứ cầm lấy mà chi tiêu theo ý con."

Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi đã thay đổi một cách bất ngờ. Tôi nhận lấy phong bì, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Hơn thế nữa, bà Hà cũng bắt đầu thay đổi cách đối xử với tôi. Bà không còn xét nét, soi mói nữa. Bà thường xuyên trò chuyện với tôi, hỏi han về công việc, về cuộc sống. Bà cũng không còn kiểm soát chuyện tiền bạc của tôi nữa.

Tối hôm đó, tôi và Minh đã có một cuộc nói chuyện dài. Minh ôm chặt lấy tôi, nói lời xin lỗi vì đã không bảo vệ tôi tốt hơn. Tôi cũng chia sẻ với anh về những cảm xúc của mình, về nỗi đau và sự tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng. Chúng tôi đã cùng nhau khóc, cùng nhau cười, và cùng nhau hàn gắn những vết nứt trong mối quan hệ của chúng tôi.

Một tuần sau, khi tôi đang đi chợ, tôi bất ngờ gặp một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt bà có vẻ khắc khổ, đôi mắt bà đượm buồn. Bà đến gần tôi, và nói: "Cháu là Linh, con dâu bà Hà đúng không? Cháu có thể nói chuyện với dì một lát được không?" Tôi ngạc nhiên, gật đầu. Người phụ nữ ấy tự giới thiệu tên là Mai, và bà là hàng xóm cũ của bà Hà, sống cạnh nhà bà Hà từ khi bà còn trẻ.

Dì Mai dẫn tôi đến một quán cà phê nhỏ, và bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ được biết. Dì Mai kể rằng, mẹ chồng tôi, bà Hà, ngày xưa cũng là một cô gái nghèo, xuất thân từ một gia đình nông dân. Khi bà lấy bố chồng tôi, gia đình ông là một gia đình khá giả, nhưng mẹ chồng tôi lại bị khinh thường, bị coi rẻ vì gia cảnh nghèo khó. Bà đã phải chịu đựng rất nhiều lời lẽ cay nghiệt, nhiều sự xúc phạm từ gia đình chồng.

Đặc biệt, mẹ chồng tôi còn bị chính mẹ chồng của bà ấy (tức bà nội của Minh) tước đoạt toàn bộ tiền mừng cưới. Bà nội của Minh nói rằng, bà Hà là người nhà quê, không biết cách chi tiêu, và sẽ tiêu xài hoang phí. Chính vì vậy, bà nội của Minh đã giữ hết tiền mừng cưới, chỉ để bà Hà lo việc nội trợ và sinh con. Dì Mai nói rằng, bà Hà đã rất đau khổ, đã rất tủi nhục vì điều đó. Và nỗi đau đó đã ám ảnh bà suốt bao nhiêu năm, biến bà thành một người luôn cố gắng kiểm soát tiền bạc, và luôn sợ hãi việc bị coi thường.

Tôi chết lặng khi nghe dì Mai kể. Tôi không ngờ rằng, mẹ chồng tôi lại có một quá khứ đau khổ như vậy. Tôi cảm thấy một nỗi thương cảm sâu sắc cho bà. Tôi nhận ra rằng, những hành động của bà không phải xuất phát từ sự ích kỷ hay độc ác, mà từ những vết thương lòng sâu sắc mà bà đã phải chịu đựng.

Sau cuộc nói chuyện với dì Mai, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi đã hiểu được nguồn gốc sâu xa của những hành động của mẹ chồng. Tôi không còn giận bà nữa, mà thay vào đó là sự thương cảm và thấu hiểu. Tôi nhận ra rằng, bà cũng là một nạn nhân của những định kiến xã hội, của những vết thương lòng từ quá khứ.

Tối hôm đó, tôi kể cho Minh nghe về cuộc nói chuyện với dì Mai. Minh cũng rất bất ngờ. Anh nói rằng, anh chưa bao giờ được nghe về quá khứ đau khổ của mẹ. Anh cũng cảm thấy thương mẹ, và anh hiểu rằng, mẹ anh đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực từ gia đình chồng ngày xưa.

Tôi và Minh quyết định sẽ cùng nhau hàn gắn mối quan hệ với mẹ chồng, và giúp bà thoát khỏi những nỗi ám ảnh từ quá khứ. Chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện với bà, chia sẻ những gì chúng tôi đã biết từ dì Mai. Mẹ chồng tôi đã khóc rất nhiều. Bà ôm lấy tôi, nói lời xin lỗi, và kể lại chi tiết về những năm tháng làm dâu đầy tủi nhục của bà.

Bà nói rằng, bà đã từng rất đau khổ khi bị mẹ chồng tước đoạt tiền mừng cưới, và bà đã ước mơ rằng, một ngày nào đó, bà sẽ không bao giờ để con dâu mình phải chịu đựng điều tương tự. Nhưng rồi, chính nỗi đau đó đã biến bà thành một người luôn cố gắng kiểm soát tiền bạc, và bà đã vô tình lặp lại sai lầm của mẹ chồng mình. Bà cũng tiết lộ một bí mật khác: bà nội của Minh trước khi mất đã để lại một di chúc, trong đó bà để lại một khoản tiền lớn cho Linh, và ghi rõ rằng, khoản tiền đó là để bù đắp cho những gì mà bà Hà đã phải chịu đựng, và để Linh có thể tự chủ tài chính.

Tôi chết lặng khi nghe bà nói. Di chúc của bà nội chồng? Tôi chưa bao giờ biết về điều đó. Mẹ chồng tôi nói rằng, bà nội của Minh đã rất hối hận về những gì bà đã làm với bà Hà, và bà muốn bù đắp cho con dâu mình. Bà nội của Minh cũng muốn Linh không phải chịu khổ như bà Hà đã từng. Bà Hà, vì quá đau khổ và ám ảnh về quá khứ, đã không dám mở di chúc đó ra, và đã giấu kín nó suốt bao nhiêu năm.

Tôi cùng mẹ chồng đi tìm di chúc của bà nội. Chúng tôi tìm thấy nó trong một chiếc hộp cũ kỹ, được cất giấu kỹ lưỡng trong góc tủ. Trong di chúc, bà nội của Minh đã viết những lời lẽ đầy hối hận, và bà đã để lại một khoản tiền rất lớn cho tôi, cùng với lời nhắn nhủ rằng tôi hãy sử dụng số tiền đó để sống một cuộc đời tự do, không bị gò bó bởi tiền bạc hay những định kiến. Điều đó khiến tôi vô cùng xúc động.

Sau khi tìm thấy di chúc của bà nội chồng, mọi nút thắt trong lòng mẹ chồng tôi đã được gỡ bỏ hoàn toàn. Bà Hà không còn là người phụ nữ khắc nghiệt, tính toán nữa. Bà trở nên hiền lành, nhân hậu và đầy bao dung. Bà ôm lấy tôi, nước mắt bà lăn dài trên má. "Linh ơi, mẹ xin lỗi con. Mẹ đã để nỗi ám ảnh của quá khứ che mờ mắt mẹ. Mẹ đã sai rồi." Giọng bà nghẹn ngào.

Tôi cũng ôm lấy bà, không kìm được nước mắt. Tôi nói: "Mẹ à, con hiểu rồi. Con thương mẹ lắm." Mối quan hệ của chúng tôi đã được hàn gắn hoàn toàn, dựa trên sự thấu hiểu, sự tha thứ và tình yêu thương chân thành. Mẹ chồng tôi đã thực sự chấp nhận tôi như con gái ruột.

Minh, chồng tôi, cũng cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc khi thấy mẹ và vợ đã tìm được tiếng nói chung. Anh ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình, và anh ấy hiểu rằng, gia đình anh đã trải qua một hành trình đầy thử thách để đến được ngày hôm nay. Anh ấy biết ơn tôi vì đã kiên trì, đã bao dung, và đã giúp mẹ anh thoát khỏi những nỗi ám ảnh từ quá khứ.

Với khoản tiền từ di chúc của bà nội chồng, tôi quyết định không dùng nó cho mục đích cá nhân. Tôi cùng mẹ chồng và Minh đã bàn bạc và thống nhất sẽ thành lập một quỹ từ thiện nhỏ, mang tên "Hạt Gạo Yêu Thương", để giúp đỡ những người phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn ở Quảng Ngãi, những người bị đối xử bất công trong hôn nhân, hoặc những người mẹ đơn thân phải vất vả mưu sinh.

Chúng tôi cũng quyết định dùng một phần tiền để sửa sang lại căn nhà của gia đình, tạo một không gian sống thoải mái và ấm cúng hơn cho tất cả mọi người. Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, và tôi cũng dành thời gian để tham gia vào các hoạt động của quỹ từ thiện.

Cuộc sống của gia đình tôi giờ đây tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Không còn những áp lực vô hình từ tiền bạc hay những định kiến xưa cũ. Chỉ còn lại sự ấm áp, sự gắn kết và tình yêu thương. Tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì những gì mình đang có.

Mẹ chồng tôi, bà Hà, đã trở thành một người mẹ chồng tuyệt vời. Bà thường xuyên vào bếp cùng tôi, dạy tôi nấu những món ăn truyền thống của gia đình. Bà cũng dành nhiều thời gian hơn để chơi với con cháu, kể chuyện cho chúng nghe. Bà đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, và sự tha thứ từ chính bản thân mình.

Minh và tôi đã có thêm một thành viên mới trong gia đình, một bé trai kháu khỉnh. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc con cái, cùng nhau vun đắp tổ ấm. Mỗi ngày, chúng tôi đều dành thời gian để trò chuyện, để chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống. Chúng tôi đã học được rằng, hạnh phúc không phải là không có sóng gió, mà là cách chúng ta vượt qua sóng gió, cách chúng ta học hỏi từ những sai lầm, và cách chúng ta yêu thương nhau nhiều hơn.

Quỹ từ thiện "Hạt Gạo Yêu Thương" của chúng tôi đã giúp đỡ rất nhiều người phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn, mang đến cho họ cơ hội được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Tôi tin rằng, câu chuyện của gia đình tôi sẽ là một lời nhắc nhở cho tất cả mọi người, rằng tình cảm gia đình là điều quý giá nhất, một tài sản vô giá mà không tiền bạc nào có thể mua được. Và đừng bao giờ để lòng hận thù hay sự ích kỷ phá vỡ những sợi dây gắn kết thiêng liêng ấy.

Gia đình tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc được xây dựng từ những đổ vỡ, và được hàn gắn bằng tình yêu thương vô bờ bến. Cuộc sống của chúng tôi là một bản giao hưởng ngọt ngào của tình yêu, sự thấu hiểu và lòng vị tha, vang vọng mãi trong không gian yên bình của vùng đất Quảng Ngãi thân yêu.