Min menu

Pages

Nàng dâu tương lai "hà-nh h-ạ" mẹ chồng . Minh trở về sau chuyến công tác dài hạn và s-ụp đ-ổ hoàn toàn trước cảnh tượng kin-h ho-àng, dẫn đến một b-i kị-ch không thể c-ứu vã-n...

 Gió Đà Nẵng những ngày cuối thu se lạnh, mang theo chút vị mặn của biển cả và hương hoa sữa thoang thoảng. Tôi, Minh, ngồi trong căn hộ sang trọng giữa trung tâm thành phố, nhìn ra xa là cây cầu Rồng lung linh ánh đèn. Cuộc sống của tôi, trong mắt nhiều người, là một bức tranh hoàn hảo: sự nghiệp thành công, công việc ổn định, thu nhập tốt, và bên cạnh tôi là Thảo, cô bạn gái xinh đẹp, thông minh. Tôi là niềm tự hào của mẹ tôi ở quê, một người phụ nữ chất phác, tảo tần, cả đời gắn bó với ruộng đồng và những con sóng biển. Bà đã dành trọn cả cuộc đời để nuôi tôi khôn lớn, và tôi luôn tự nhủ phải nỗ lực thật nhiều để báo đáp công ơn trời biển ấy.

Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt rạng rỡ của mẹ mỗi khi tôi về thăm. Bà luôn lo lắng tôi ăn uống không đủ chất, ngủ không đủ giấc. Những món quà quê giản dị, những lời dặn dò ân cần của mẹ luôn là nguồn động lực lớn nhất để tôi phấn đấu. Tôi đã hứa với lòng mình, sẽ đón mẹ lên thành phố sống cùng tôi khi tôi đủ khả năng, để mẹ không còn phải vất vả, để mẹ được hưởng những ngày tháng an nhàn, hạnh phúc.



Thời gian trôi qua, công việc của tôi ngày càng bận rộn. Tôi ít có dịp về thăm nhà, chỉ có thể gọi điện về hỏi thăm mẹ thường xuyên. Mẹ tôi, ở quê, thỉnh thoảng lại điện thoại nhắc nhở tôi phải giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ. Tôi biết bà nhớ tôi nhiều lắm, nỗi nhớ con cồn cào trong lòng người mẹ già. Nhưng tôi lại quá bận rộn với những dự án mới, những cuộc họp triền miên, những mối quan hệ xã giao. Tôi cứ nghĩ, mẹ hiểu cho tôi, hiểu rằng tôi đang cố gắng vì tương lai của cả tôi và bà.

Một buổi chiều thứ sáu, tôi đang làm việc thì nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ. "Alo, có phải con Minh không? Mẹ đây con." Giọng mẹ tôi, dù có chút mệt mỏi vì đường xa, vẫn tràn đầy sự ấm áp và yêu thương. Tim tôi như thắt lại. Mẹ đã lên đây rồi sao? Tôi bất ngờ đến nỗi không thốt nên lời. Tôi không biết mẹ lên khi nào, bằng cách nào. Tôi cảm thấy một sự hỗn độn trong lòng, vừa vui mừng khôn xiết khi được gặp mẹ, vừa lo lắng vì Thảo, bạn gái tôi, lại không hề biết về sự có mặt của bà.

Tôi vội vàng chạy về nhà. Cửa vừa mở, tôi đã thấy mẹ đứng đó, dáng người gầy gò, đôi mắt hiền từ nhìn tôi trìu mến. Tôi ôm chầm lấy mẹ, nước mắt lăn dài. "Mẹ ơi, sao mẹ lên mà không báo con một tiếng?" Mẹ tôi mỉm cười hiền hậu. "Mẹ muốn tạo bất ngờ cho con mà. Với lại, mẹ nhớ con quá, không chịu nổi nữa." Tôi đưa mẹ vào nhà, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Tôi muốn nói với mẹ rất nhiều điều, muốn dẫn mẹ đi chơi, đi ngắm cảnh Đà Nẵng lung linh về đêm.

Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài được bao lâu. Thảo, bạn gái tôi, vừa đi làm về. Cô ấy bước vào nhà, nhìn thấy mẹ tôi, một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc giản dị, đang đứng giữa căn hộ sang trọng. Thảo không hề biết về mẹ tôi, cô lập tức nhầm tưởng bà là người giúp việc mới mà tôi đã thuê. Ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ khó chịu, kèm theo một chút kênh kiệu và thiếu tôn trọng. Cô ấy nhìn mẹ tôi từ đầu đến chân, rồi buông lời cay nghiệt: "Bà làm gì mà đứng đấy? Dọn dẹp đi chứ! Sao cái nhà bẩn thế này?"

Tim tôi như ngừng đập. Tôi chết lặng. Tôi muốn hét lên, muốn nói cho Thảo biết người phụ nữ trước mặt cô ấy là mẹ tôi, là người đã sinh ra và nuôi nấng tôi. Nhưng tôi lại không thể thốt nên lời. Một cảm giác hổ thẹn, bất lực và tức giận dâng trào trong lòng. Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo, hiền lành, đang phải chịu đựng những lời nói xúc phạm đó.

Người mẹ già, dù bất ngờ và đau lòng trước thái độ của Thảo, vẫn cam chịu làm tất cả mọi việc. Bà không hề thanh minh một lời nào, bởi vì bà không muốn con trai mình (Minh) và người yêu (Thảo) cãi lộn hay xảy ra mâu thuẫn vì mình. Bà chỉ âm thầm làm việc, cố gắng giấu đi nỗi tủi thân, mong sao con trai mình được hạnh phúc. Ánh mắt bà nhìn tôi đầy sự thấu hiểu, như muốn nói: "Con đừng lo, mẹ không sao đâu. Mẹ chịu đựng được."

Tôi đứng đó, bất lực nhìn mẹ mình làm việc nhà. Mẹ tôi, với đôi bàn tay đã chai sạn vì lao động, giờ đây lại phải cầm chổi, lau nhà, phải nấu ăn cho Thảo. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thật hèn kém. Tôi đã không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật, đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ mình. Một nỗi hối hận gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải vì tôi quá bận rộn, quá thờ ơ với mẹ mà để xảy ra chuyện này không?

Thảo thì vẫn vô tư, cô ấy không hề nhận ra mình đã làm gì sai. Cô ấy coi mẹ tôi như một người giúp việc thực sự, và cứ thế sai khiến bà hết việc này đến việc khác. Tôi nhìn Thảo, người con gái tôi yêu thương, và cảm thấy một sự thất vọng lớn lao. Có lẽ, tôi đã nhìn nhầm người.

Những ngày sau đó, nỗi day dứt trong lòng tôi cứ lớn dần. Tôi bận rộn với công việc, và rồi một chuyến công tác đột xuất lại ập đến. Điều này khiến mẹ tôi và Thảo càng có nhiều cơ hội "tiếp xúc" với nhau trong vai trò "bà chủ" và "người giúp việc". Tôi gọi điện về nhà, mẹ tôi luôn nói mọi chuyện ổn, bà vẫn vui vẻ. Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng bà, nỗi tủi thân vẫn còn đó.

Mỗi lần gọi điện về, tôi đều muốn nói với Thảo về mẹ, muốn giải thích mọi chuyện. Nhưng tôi lại do dự. Tôi sợ Thảo sẽ sốc, sẽ không chấp nhận được sự thật. Tôi sợ tình yêu của chúng tôi sẽ rạn nứt. Tôi đã quá hèn nhát, quá ích kỷ. Tôi đã để mẹ tôi phải chịu đựng một mình.

Người mẹ già vẫn nhẫn nhịn, gồng mình làm việc nhà và âm thầm chờ đợi con trai về để giải thích mọi chuyện. Bà không muốn làm phiền tôi, không muốn tôi phải lo lắng. Bà vẫn tin rằng, tôi sẽ hiểu, tôi sẽ bảo vệ bà. Ánh mắt bà mỗi lần nhìn tôi đều chất chứa sự mong đợi, sự tin tưởng. Và tôi, một đứa con bất hiếu, đã không nhận ra điều đó.

Đến ngày định mệnh, khi Minh đi công tác về, tôi cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng cũng háo hức được gặp mẹ. Tôi hình dung ra cảnh mẹ sẽ chuẩn bị những món ăn ngon, sẽ ôm tôi thật chặt, sẽ hỏi han tôi về chuyến công tác. Tôi mở cửa, bước vào nhà, một mùi hương lạ thoang thoảng trong không khí.

Một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt tôi: người mẹ già của tôi đang ngồi một mình, co ro trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ. Trên tay bà là một bát cơm nguội, và những giọt nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ. Bà đang khóc thầm. Tiếng nấc nghẹn ngào của bà xé toạc không gian yên tĩnh.

Tôi chết lặng. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy giọng Thảo vang lên từ trong bếp, đầy vẻ khó chịu, lạnh lùng: "Bà già rồi không cần ăn chi nhiều, làm ít thì ăn ít!" Thảo không hề biết người phụ nữ trước mặt mình là mẹ của bạn trai mình, cô vẫn nghĩ đó là người giúp việc mà tôi đã thuê, và cô ấy đang thể hiện sự "quản lý" của mình.

Cảnh tượng và câu nói đó như tiếng sét đánh ngang tai, khiến tôi chết lặng. Tôi nhìn mẹ, nhìn bát cơm nguội trên tay bà, nhìn những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt mẹ, và rồi nhìn sang Thảo, người con gái tôi yêu thương, người tôi đã từng nghĩ sẽ là vợ mình. Tất cả mọi thứ như vỡ vụn. Tôi hiểu ra mọi chuyện. Lòng sĩ diện hão huyền, sự bận rộn giả tạo và sự thờ ơ của tôi đã khiến mẹ mình phải chịu đựng sự tủi nhục không đáng có. Nỗi ân hận, giận dữ và đau đớn dâng trào trong lòng tôi.

Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ, thật khốn nạn. Tôi đã để mẹ mình phải chịu đựng tất cả những điều này, chỉ vì sự hèn nhát của bản thân. Nước mắt tôi lăn dài, hòa lẫn với nỗi đau trong lòng. Tôi muốn gào thét, muốn đấm vào tường, muốn làm bất cứ điều gì để giải tỏa cơn tức giận đang bùng cháy trong tôi.

Minh không nói một lời nào với Thảo lúc đó. Anh nhẹ nhàng đến bên mẹ, ôm chặt lấy bà. Cơ thể mẹ tôi gầy gò, run rẩy trong vòng tay tôi. Tôi cảm nhận được sự đau khổ, sự tủi hờn mà bà đã phải chịu đựng. Những giọt nước mắt nóng hổi của tôi lăn dài trên vai mẹ, hòa cùng với nước mắt của bà. Tôi thì thầm xin lỗi mẹ, xin lỗi vì đã không nhận ra, xin lỗi vì đã để mẹ phải chịu đựng.

Sau đó, tôi quay sang Thảo. Bằng một giọng nói lạnh lùng, giọng nói mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng để nói với người con gái mình yêu, tôi quyết định chia tay cô ngay lập tức: "Cô không xứng đáng với tình yêu của tôi. Cô đã xúc phạm người quan trọng nhất đời tôi." Thảo bàng hoàng, cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt mở to.

"Minh, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu." Thảo lắp bắp.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt tôi đầy sự thất vọng và khinh miệt. "Người phụ nữ cô vừa sai khiến, người phụ nữ cô vừa nói những lời cay nghiệt đó, chính là mẹ tôi!"

Thảo chết lặng. Cô ấy lùi lại, khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt cô ấy mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô ấy nhìn mẹ tôi, rồi nhìn tôi, rồi nhìn lại mẹ tôi. Sự thật phũ phàng đập vào mắt cô ấy. Cô ấy bắt đầu run rẩy, nước mắt dàn dụa. "M... mẹ anh ư? Không thể nào..."

Tôi không nói thêm một lời nào nữa. Tôi đỡ mẹ dậy, ánh mắt tôi vẫn đầy sự lạnh lùng và kiên quyết. Tôi không thể tha thứ cho Thảo. Tôi không thể chấp nhận được một người phụ nữ có thể đối xử tàn nhẫn với mẹ tôi như vậy.

Tôi đưa mẹ về quê ngay trong đêm đó. Suốt chặng đường, tôi nắm chặt tay mẹ, không ngừng xin lỗi bà. Mẹ tôi chỉ khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt bà vẫn hiền từ. "Mẹ không trách con đâu, con trai. Mẹ biết con bận rộn, biết con không cố ý." Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng mẹ, nỗi đau vẫn còn đó.

Về đến nhà, tôi quỳ xuống trước mặt mẹ, ôm lấy chân bà, khóc nức nở. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con là thằng con bất hiếu. Con hứa sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa." Mẹ tôi ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc tôi, và tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự bao dung vô bờ bến từ mẹ.

Những ngày sau đó, tôi dành hết thời gian cho mẹ. Tôi giúp mẹ làm việc nhà, cùng mẹ ra vườn, cùng mẹ đi chợ. Tôi lắng nghe mẹ kể những câu chuyện về ngày xưa, về những khó khăn mà mẹ đã trải qua để nuôi tôi khôn lớn. Tôi nhận ra rằng, điều quan trọng nhất không phải là căn hộ sang trọng hay người yêu xinh đẹp, mà là tình cảm gia đình và lòng hiếu thảo.

Tôi đã từ bỏ một phần cuộc sống hào nhoáng ở thành phố. Tôi xin nghỉ việc, và quyết định chuyển về gần quê hơn. Tôi muốn có nhiều thời gian hơn cho mẹ, muốn bù đắp cho những tháng ngày đã bỏ bê bà. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự giàu sang, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là được ở bên cạnh những người mình yêu thương.

Vài tuần sau khi tôi về quê, một điều bất ngờ đã xảy ra. Thảo tìm về tận nhà tôi. Cô ấy đứng trước cửa, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt sưng húp vì khóc. Cô ấy mặc một bộ đồ giản dị, khác hẳn với vẻ ngoài sang chảnh thường ngày.

Thảo quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, bật khóc nức nở. "Con xin lỗi bác. Con xin lỗi vì đã vô lễ, đã xúc phạm bác. Con không biết bác là mẹ của anh Minh. Con xin bác tha thứ cho con."

Mẹ tôi nhìn Thảo, ánh mắt bà đầy sự bao dung. Bà đỡ Thảo dậy, xoa đầu cô ấy. "Con bé à, con không cần phải xin lỗi mẹ. Mẹ biết con không cố ý. Con đứng dậy đi."

Thảo quay sang tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự hối hận và cầu xin. "Minh, em xin lỗi anh. Em đã sai rồi. Em đã không hiểu được tình cảm của anh dành cho mẹ. Em đã quá kiêu ngạo, quá ích kỷ."

Tôi nhìn Thảo. Sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn còn yêu cô ấy. Nhưng tôi cũng biết rằng, những gì cô ấy đã làm với mẹ tôi là không thể tha thứ. Tôi im lặng, không biết phải nói gì.

Một buổi tối, khi tôi đang ngồi một mình, mẹ tôi đưa cho tôi một bức thư cũ. "Con trai, đây là thư của một người bạn cũ của mẹ. Bà ấy cũng từng gặp trường hợp như con và Thảo. Con đọc đi."

Trong thư, người bạn của mẹ tôi kể về câu chuyện của bà. Bà ấy cũng từng bị con dâu hiểu lầm là người giúp việc. Nhưng thay vì giận dữ, bà ấy đã chọn cách tha thứ, chọn cách trò chuyện, để con dâu hiểu ra. Bà ấy nói rằng, tình yêu thương có thể chữa lành mọi vết thương, và sự thấu hiểu có thể gắn kết mọi mối quan hệ.

Sau khi đọc xong bức thư, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra rằng, mẹ tôi không muốn tôi sống trong sự hối hận. Mẹ muốn tôi được hạnh phúc. Tôi cũng nhận ra rằng, Thảo đã thực sự hối lỗi. Cô ấy đã dám đối mặt với sai lầm của mình, đã dám về đây để xin lỗi mẹ tôi. Đó là một sự dũng cảm mà không phải ai cũng có được.

Tôi quyết định cho Thảo thêm một cơ hội. Tôi nói chuyện với cô ấy, nói về những gì tôi mong muốn, về những giá trị mà tôi coi trọng. Thảo lắng nghe tôi một cách chân thành, và cô ấy hứa sẽ thay đổi.

Thảo ở lại quê một thời gian. Cô ấy học cách nấu những món ăn quê, học cách chăm sóc mẹ tôi. Cô ấy không còn kênh kiệu hay khó chịu nữa. Cô ấy trở nên hiền lành hơn, giản dị hơn. Mẹ tôi cũng rất vui khi thấy Thảo thay đổi. Bà coi Thảo như con gái ruột của mình.

Sau vài tháng, Thảo và tôi quay lại thành phố. Tôi vẫn làm công việc cũ, nhưng tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Thảo cũng thay đổi rất nhiều. Cô ấy không còn quá chú trọng đến vật chất nữa. Cô ấy học cách sống giản dị hơn, yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh hơn.

Chúng tôi thường xuyên về quê thăm mẹ. Mẹ tôi cũng thường xuyên lên thành phố chơi với chúng tôi. Căn hộ của tôi không còn là nơi chỉ có sự hào nhoáng, mà là nơi tràn ngập tiếng cười, tiếng nói của tình thân.

Minh đã mất đi một cuộc tình trong quá khứ, nhưng anh đã tìm lại được tình mẫu tử thiêng liêng và một cuộc sống bình dị nhưng đầy ý nghĩa. Anh đã nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều phù phiếm, mà nằm ở sự chân thành, ở tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Câu chuyện về Minh, về mẹ anh, và về Thảo là một bài học sâu sắc về tình mẫu tử, về sự hối lỗi, và về việc tha thứ. Nó cho chúng ta thấy rằng, đôi khi, những sai lầm có thể trở thành bài học quý giá, giúp chúng ta trưởng thành hơn, và tìm thấy hạnh phúc đích thực trong cuộc đời.

Giờ đây, mỗi buổi sáng, tôi thức dậy, nhìn thấy ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, nghe tiếng chim hót líu lo, và cảm nhận được sự bình yên trong lòng. Tôi biết rằng, tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình, đó là được sống bên cạnh những người mình yêu thương, được chăm sóc mẹ, và được xây dựng một gia đình trọn vẹn.