Min menu

Pages

Mẹ h-i si-nh â-m th-ầm chịu đựng bị con dâu tương lai s-ỉ v-ả . Minh trở về sau chuyện đi công tác và ch-ết lặ-ng trước cả-nh tượ-ng, buộc anh phải đ-ối mặ-t với b-i kị-ch và làm ngay một điều...

 Trong một căn hộ sang trọng nằm giữa lòng Đà Nẵng, nơi ánh đèn thành phố lung linh về đêm, Minh, một chàng trai trẻ thành đạt, đang tận hưởng cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Anh có một công việc ổn định, thu nhập cao, và một cô bạn gái xinh đẹp, Thảo. Đối với mẹ anh ở quê, một người phụ nữ chất phác, tảo tần tên bà Ba, Minh chính là niềm tự hào lớn nhất, là tất cả hy vọng của bà. Bà Ba đã một mình tần tảo nuôi Minh khôn lớn, dành dụm từng đồng bạc lẻ để con được ăn học thành người, thoát ly khỏi cảnh nghèo khó nơi làng quê.

Minh biết mẹ yêu thương mình vô bờ bến. Anh cũng luôn cố gắng làm việc thật chăm chỉ để báo hiếu mẹ, gửi tiền về đều đặn, sắm sửa cho mẹ những món đồ tốt nhất. Nhưng cuộc sống thành phố bận rộn, cùng với sự vô tâm dần len lỏi, đã khiến anh không còn nhiều thời gian dành cho mẹ. Những cuộc điện thoại thưa dần, những lần về thăm quê cũng ít đi. Anh tự nhủ, chỉ cần mẹ sống đầy đủ, an nhàn là được. Anh đâu biết, điều mẹ mong muốn không phải là tiền bạc, mà là sự gần gũi, là những lời hỏi han, là những cái ôm ấm áp.



Vì nỗi nhớ con cồn cào, và cũng vì muốn tạo bất ngờ cho Minh, bà Ba đã quyết định một mình lên Đà Nẵng thăm con trai mà không báo trước. Bà nghĩ đơn giản, con trai bận rộn, không có thời gian về thăm, thì bà lên thăm con. Bà muốn nhìn thấy con bằng xương bằng thịt, muốn nấu cho con một bữa cơm quê, muốn được tự tay chăm sóc con những ngày xa nhà. Trong lòng bà, chuyến đi này là một cuộc phiêu lưu nhỏ, đầy ắp niềm vui và sự háo hức.

Sáng hôm đó, Minh vừa mở cửa căn hộ, đã thấy mẹ đứng đó, tay xách nách mang mấy túi đồ quê. Anh bất ngờ đến sững sờ, rồi vỡ òa trong niềm vui sướng. "Mẹ! Sao mẹ không báo con một tiếng?" Anh ôm chầm lấy mẹ, cái ôm thật chặt, thật lâu. Mùi của đất, của nắng, của quê hương từ mẹ lan tỏa, khiến Minh cảm thấy ấm áp lạ thường. Bà Ba cười hiền, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. "Mẹ muốn tạo bất ngờ cho con mà. Mẹ nhớ con quá, ở nhà không chịu nổi."

Thảo, bạn gái Minh, lúc đó đang ở trong phòng khách, mãi mới bước ra. Cô ấy không hề biết về sự có mặt của bà Ba. Thấy một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc giản dị, với mái tóc bạc phơ và nụ cười hiền hậu xuất hiện trong căn hộ sang trọng, Thảo lập tức nhầm tưởng bà là người giúp việc mới mà Minh đã thuê. Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên khó chịu, ánh mắt lộ rõ sự kênh kiệu và thiếu tôn trọng.

Thảo không chút ngần ngại, khoanh tay trước ngực và bắt đầu buông lời cay nghiệt, giọng điệu đầy vẻ ra lệnh: "Bà làm gì mà đứng đấy? Sao không bắt tay vào dọn dẹp đi chứ! Nhìn cái nhà bẩn thế này mà vẫn còn đứng nhìn à? Hay bà định ngồi chơi xơi nước?" Cô ấy không hề cho bà Ba một cơ hội để giải thích, thậm chí không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của Minh.

Người mẹ già, dù bất ngờ và đau lòng trước thái độ của Thảo, vẫn cam chịu làm tất cả mọi việc. Bà không hề thanh minh một lời nào, bởi vì bà không muốn con trai mình (Minh) và người yêu (Thảo) cãi lộn hay xảy ra mâu thuẫn vì mình. Bà không muốn mình trở thành gánh nặng, là nguyên nhân khiến tình yêu của con trai bị rạn nứt. Nước mắt bà chực trào, nhưng bà cố gắng kìm nén, nuốt ngược nỗi tủi thân vào trong.

Bà Ba lặng lẽ cất đồ đạc của mình vào một góc, rồi bắt đầu lau dọn nhà cửa. Từ lau chùi sàn nhà, sắp xếp đồ đạc, đến nấu những bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, giặt giũ quần áo... bà làm tất cả một cách tỉ mỉ, cẩn thận. Mỗi lần Thảo buông lời khó chịu, ánh mắt bà lại thoáng buồn, nhưng rồi bà lại cố gắng giấu đi, chỉ mong sao con trai mình được hạnh phúc. Nỗi đau ấy cứ âm ỉ trong lòng bà, như một vết sẹo không thể xóa nhòa.

Minh lúc đó đang chuẩn bị cho một chuyến công tác đột xuất, nên anh không thể ở nhà thường xuyên. Anh quá bận rộn với công việc, với những cuộc họp, những dự án quan trọng, đến nỗi anh không để ý đến những thay đổi nhỏ trong thái độ của Thảo hay những nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt mẹ. Anh chỉ nghĩ đơn giản là Thảo đang giúp mẹ anh làm quen với cuộc sống ở thành phố, và mẹ anh đang thoải mái tận hưởng khoảng thời gian này.

Điều này khiến mẹ anh và Thảo càng có nhiều cơ hội "tiếp xúc" với nhau trong vai trò "bà chủ" và "người giúp việc". Thảo, với sự vô tâm và kênh kiệu của mình, vẫn tiếp tục sai bảo bà Ba làm mọi việc, đôi khi còn buông những lời khó nghe. Bà Ba vẫn nhẫn nhịn, gồng mình làm việc nhà và âm thầm chờ đợi con trai về để giải thích mọi chuyện. Bà tin rằng, khi Minh quay về, mọi chuyện sẽ sáng tỏ, và con trai sẽ hiểu cho nỗi lòng của bà.

Mỗi đêm, bà Ba lại nằm trằn trọc, không ngủ được. Bà nhớ về những ngày tháng ở quê, nhớ về ông nhà. Bà nhớ những lần Minh còn bé, chạy ra ôm lấy bà mỗi khi bà đi làm đồng về. Bà tự hỏi, liệu có phải mình đã làm phiền con trai? Liệu Minh có giận mình vì đã lên đây mà không báo trước? Những suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu bà, khiến bà càng thêm tủi thân.

Đến ngày định mệnh, khi Minh đi công tác về, anh cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng háo hức được gặp mẹ. Anh đã chuẩn bị sẵn một bó hoa hồng thật đẹp để tặng Thảo, và một món quà nhỏ cho mẹ. Anh mong chờ một bữa cơm gia đình ấm cúng, một buổi tối trò chuyện vui vẻ bên những người anh yêu thương.

Vừa bước vào nhà, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt anh: người mẹ già của anh đang ngồi một mình, co ro trên ghế sofa trong phòng khách, ánh đèn mờ ảo hắt xuống khuôn mặt gầy gò, hốc hác của bà. Bà đang ăn vội vàng một bát cơm nguội, những hạt cơm vương vãi trên môi. Và rồi, anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ của mẹ. Minh chết lặng. Trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp cất lời hỏi mẹ, thì nghe thấy giọng Thảo vang lên từ trong bếp, đầy vẻ khó chịu và bất cần: "Bà già rồi không cần ăn chi nhiều, làm ít thì ăn ít! Đồ ăn trong tủ lạnh đầy rẫy ra đấy, sao bà không biết lấy mà ăn? Cứ ngồi đấy mà than vãn!" Thảo không hề biết người phụ nữ trước mặt mình là mẹ của bạn trai mình. Cô vẫn nghĩ đó là người giúp việc mà thôi.

Cảnh tượng và câu nói đó như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Minh chết lặng. Anh nhìn mẹ, nhìn bát cơm nguội, nhìn những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt mẹ, và rồi nhìn sang Thảo, người con gái anh yêu thương bấy lâu nay. Tất cả mọi thứ như vỡ vụn. Một bức màn đen tối sụp đổ trước mắt anh. Anh hiểu ra mọi chuyện. Lòng sĩ diện, sự bận rộn và thờ ơ của anh đã khiến mẹ mình phải chịu đựng sự tủi nhục không đáng có. Nỗi ân hận, giận dữ và đau đớn dâng trào trong lòng anh, như một cơn sóng thần nhấn chìm tất cả.

Minh không nói một lời nào với Thảo lúc đó. Anh nhẹ nhàng đến bên mẹ, quỳ xuống, ôm chặt lấy bà. Anh vùi mặt vào vai mẹ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên vai áo mẹ, hòa lẫn với những giọt nước mắt của bà. "Mẹ ơi... con xin lỗi mẹ... Con có lỗi với mẹ nhiều lắm..." Giọng anh nghẹn ngào, đứt quãng.

Bà Ba ngỡ ngàng trước hành động của con trai. Bà ôm lấy Minh, xoa đầu anh. "Không sao đâu con. Mẹ không sao." Dù lời nói trấn an, nhưng đôi mắt bà vẫn ngấn lệ. Minh cảm nhận được sự run rẩy trong đôi tay mẹ, và nỗi đau trong lòng bà.

Sau đó, Minh đứng dậy, quay sang Thảo. Ánh mắt anh lạnh lùng, xa lạ, không còn chút tình yêu nào. Anh hít một hơi thật sâu, bằng một giọng nói dứt khoát, anh quyết định chia tay cô ngay lập tức: "Cô không xứng đáng với tình yêu của tôi. Cô đã xúc phạm người quan trọng nhất đời tôi. Cô đã chà đạp lên lòng hiếu thảo, lên tình mẫu tử thiêng liêng."

Thảo bàng hoàng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Anh nói gì vậy? Em đã làm gì sai?" Cô lắp bắp. Minh nhìn thẳng vào mắt Thảo, giọng anh trầm lạnh: "Người phụ nữ mà cô vừa sai bảo, người mà cô gọi là 'bà già', người mà cô nghĩ là người giúp việc... đó chính là mẹ tôi!"

Tiếng sét đánh ngang tai một lần nữa. Thảo chết lặng. Mặt cô tái mét, đôi môi run rẩy, không thốt nên lời. Cô đổ sụp xuống ghế, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Nỗi ân hận, sự xấu hổ và sợ hãi bao trùm lấy cô. Cô đã mắc một sai lầm tày trời, một sai lầm không thể cứu vãn.

Minh không cho Thảo thêm một cơ hội nào nữa. Anh dọn đồ đạc của mình và mẹ, rồi dẫn mẹ về quê ngay trong đêm. Trên chuyến xe về quê, Minh xin lỗi mẹ không ngừng. Anh kể cho mẹ nghe về sự bận rộn của mình, về những suy nghĩ sai lầm của anh. Anh hứa sẽ không bao giờ để bà phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa. Anh nhận ra rằng, điều quan trọng nhất không phải là căn hộ sang trọng hay người yêu xinh đẹp, mà là tình cảm gia đình và lòng hiếu thảo.

Về đến quê, Minh dành trọn vẹn thời gian để chăm sóc mẹ. Anh nấu những bữa ăn ngon cho mẹ, cùng mẹ ra vườn, cùng mẹ trò chuyện. Anh lắng nghe những tâm sự của mẹ, những câu chuyện về những ngày tháng khó khăn bà đã trải qua để nuôi anh khôn lớn. Minh cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Anh nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ phù phiếm bên ngoài, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương gia đình.

Minh từ bỏ một phần cuộc sống hào nhoáng ở thành phố. Anh không chuyển hẳn về quê, nhưng anh tìm một công việc ở gần quê hơn, để anh có thể thường xuyên về thăm mẹ, chăm sóc mẹ. Anh cũng quyết định đưa mẹ lên sống cùng anh ở một căn hộ nhỏ hơn, ấm cúng hơn, nơi anh có thể tiện bề chăm sóc mẹ mỗi ngày. Lần này, không phải là sự sắp xếp miễn cưỡng, mà là sự tôn trọng và yêu thương tuyệt đối.

Cuộc sống của Minh giờ đây bình dị hơn, nhưng lại đầy ý nghĩa. Anh mất đi một cuộc tình, nhưng anh đã tìm lại được tình mẫu tử thiêng liêng, một tình yêu vô giá không gì có thể sánh bằng. Anh đã học được bài học đắt giá về sự vô tâm, về lòng hiếu thảo. Anh trở thành một người con trưởng thành, một người đàn ông biết trân trọng những giá trị cốt lõi của cuộc sống.

Thỉnh thoảng, Minh vẫn gặp lại Thảo. Thảo đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy không còn kênh kiệu, vô tâm như xưa nữa. Cô ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình, và cô ấy vẫn luôn hối hận về những gì đã gây ra. Cô ấy gửi lời xin lỗi đến bà Ba thông qua Minh, và đôi khi, cô ấy cũng về quê thăm bà, mang theo những món quà nhỏ. Bà Ba, với tấm lòng bao dung của một người mẹ, đã tha thứ cho Thảo. Bà hiểu rằng, ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng là biết hối cải.

Minh và Thảo giờ đây là bạn bè, cùng chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Dù không còn là người yêu, nhưng họ vẫn dành cho nhau sự tôn trọng. Minh sống một cuộc đời giản dị nhưng hạnh phúc. Anh thường xuyên đưa mẹ đi dạo biển, cùng mẹ ngắm hoàng hôn. Anh kể cho mẹ nghe về công việc của mình, về những dự định tương lai. Bà Ba mỉm cười mãn nguyện, nhìn con trai với ánh mắt đầy tự hào.

Câu chuyện này là minh chứng cho sức mạnh của tình mẫu tử, cho sự thức tỉnh của lương tâm và cho một kết thúc có hậu. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, chúng ta cũng đừng bao giờ quên đi những người đã sinh thành và nuôi dưỡng mình. Bởi vì, tình yêu thương gia đình là ngọn nguồn của mọi hạnh phúc, là điều quý giá nhất mà chúng ta có được trong cuộc đời này.