Min menu

Pages

Con dâu cả s-ung sư-ớng khi được mẹ chồng gọi về ch-ia t-ài sả-n: Nhưng rồi chế-t lặ-ng vì n-ội du-ng trong tờ giấy , cô đã hành động khiến mẹ chồng â-n hậ-n c-ả đ-ời và khiến bà phải su-y ng-ẫm cả ph-ần đ-ời còn lại...

 Sáng nay, ánh nắng tháng Bảy ở Quảng Ngãi, chói chang và gay gắt, len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng không thể xua đi cái không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm căn nhà. Tôi, người em dâu út trong gia đình, đã làm dâu được năm năm. Năm năm qua, tôi luôn chọn cách nhún nhường, im lặng, cố gắng chịu đựng sự phân biệt đối xử của mẹ chồng – một người phụ nữ sắc sảo, tằn tiện và cực kỳ tính toán. Tôi không giống chị dâu cả, chị Nguyệt, thẳng tính và không biết nể ai. Tôi cứ tưởng rằng sự nhún nhường của mình sẽ mang lại yên ổn, sẽ giúp tôi có một cuộc sống hôn nhân bình yên. Thế nhưng, tôi đã lầm.

Hôm nay, một sự kiện đã trở thành giọt nước tràn ly, đẩy mọi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, khiến mọi thứ vỡ òa. Mẹ chồng tôi, bà Mai, gọi tất cả con cháu về nhà, thông báo rằng bà sẽ "chia tài sản". Ai cũng tưởng rằng đây sẽ là một buổi họp gia đình ấm cúng, mọi thứ sẽ được phân minh rạch ròi, công bằng. Trong lòng tôi, mặc dù vẫn còn chút e dè, nhưng cũng le lói một tia hy vọng về sự thay đổi, về một tương lai tốt đẹp hơn.



Nhưng khi bà Mai đưa ra một xấp giấy tờ đã được chuẩn bị sẵn, nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi và chị Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt chúng tôi đầy sự hoài nghi và lo lắng. Khi bà Mai cất giọng lạnh tanh, mỗi lời nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim chúng tôi, chúng tôi mới hiểu đó là "giấy từ chối tài sản" dành cho hai cô con dâu. "Hôm nay là chia tài sản nhà nội, là đất đai của tổ tiên và tiền của tích cóp bố mẹ để lại cho con trai. Hai chị em dâu không phải máu mủ ruột rà nên ký vào đây cho rõ ràng, sau này khỏi tranh giành."

Khuôn mặt bà Mai thản nhiên, không chút biểu cảm, như thể bà đang nói một chuyện hoàn toàn bình thường, không hề nhận ra những lời nói đó đang xé nát trái tim của hai người con dâu. Tim tôi thắt lại, một cảm giác tủi nhục và bất lực dâng trào.

Chị Nguyệt sững sờ, còn tôi thì chết lặng. Cả bầu không khí trong nhà đông đặc lại, đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Anh chồng tôi (anh trai của chồng tôi) và chồng tôi (con trai thứ của bà Mai) đều im thin thín, không dám hó hé một câu phản đối. Họ chỉ giật mình nhìn bố mẹ rồi lại nhìn sang vợ con, ánh mắt họ đầy sự sợ hãi và bất lực, không dám đứng lên bảo vệ chúng tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc về những người đàn ông trong gia đình. Họ là trụ cột, là người lẽ ra phải bảo vệ vợ con, nhưng họ lại chọn cách im lặng, chọn cách né tránh đối mặt với sự bất công. Sự im lặng của họ như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào lưng chúng tôi, khiến chúng tôi cảm thấy cô đơn và yếu đuối hơn bao giờ hết.

Lúc đó, chị Nguyệt không kìm được nữa. Chị quăng tờ giấy xuống bàn, tiếng giấy chạm mặt bàn khô khốc vang vọng khắp căn phòng, tạo ra một âm thanh chói tai. Chị bật dậy, ánh mắt chị đỏ ngầu vì tức giận và uất ức. "Mẹ nói vậy nghe được à? Vợ chồng con ở với mẹ cả chục năm, hai đứa cháu mẹ luôn miệng gọi là cháu đích tôn, giờ mẹ bảo tụi con không có máu mủ, thế là thế nào?" Giọng chị Nguyệt run lên từng đợt, đầy sự phẫn nộ.

Mẹ chồng tôi liếc chị Nguyệt một cái sắc lạnh, ánh mắt bà đầy vẻ khinh bỉ. Bà nói như châm dầu vào lửa, từng lời nói như những mũi kim đâm vào tim chị: "Thì không đúng hả? Nhà này họ Trần, chị họ Phạm, có cùng huyết thống đâu. 2 đứa cháu đích tôn sẽ có phần của chúng nó. Chị ký hay không thì tùy, đằng nào cũng không đến lượt chị."

Tiếng chị Nguyệt bùng lên giận dữ, cô ấy không thể kìm nén được nữa. "Con họ Phạm nhưng con được bố mẹ hỏi cưới về đây, làm dâu nhà này, giờ mẹ nói như thể con đến ở nhờ, ở đợ thế hả? Con không tham tài sản nhà chồng nhưng mà mẹ làm thế có khác nào phân chia rạch ròi con là người ngoài không? 10 năm qua con cũng góp công góp của vào nhà này chứ có phải ăn không đâu. Con cũng đã vì gia đình này mà hy sinh bao nhiêu thứ!"

Chị Nguyệt đã khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Tôi nhìn chị, lòng tôi quặn thắt. Chị Nguyệt đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho gia đình này, đã cùng anh cả gánh vác biết bao công việc, đã sinh ra hai đứa cháu nội kháu khỉnh, nhưng giờ đây, tất cả những gì chị nhận được chỉ là sự phủ nhận, sự coi thường.

Thấy chị Nguyệt to tiếng với mẹ, anh chồng (chồng của chị Nguyệt) nạt lại, giọng anh ta đầy vẻ khó chịu và bất lực: "Em im đi, mẹ nói mà em cãi hỗn hào thế hả? Còn tôn ti trật tự gì nữa không?" Lời nói của anh chồng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt chị Nguyệt, dập tắt đi ngọn lửa phẫn nộ trong lòng chị.

Chị Nguyệt run lên vì giận, nhưng chị không cãi nữa. Chị nhìn anh chồng bằng ánh mắt đầy sự thất vọng và đau khổ. Rồi chị quay người, bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng cửa sầm lại vang vọng khắp căn nhà, như một tiếng sét đánh ngang tai, báo hiệu một sự đổ vỡ không thể cứu vãn.

Tôi vẫn im lặng, không phải vì không tức giận, mà vì tôi sợ. Tôi biết nếu mình cãi lại, tôi sẽ bị quy chụp là hỗn hào giống chị Nguyệt, lúc đó thì cũng "xôi hỏng bỏng không", tôi sẽ không còn đường lui. Nỗi sợ hãi về việc bị đuổi ra khỏi nhà, về việc không có nơi nương tựa, về việc con tôi sẽ không có một gia đình trọn vẹn, đã đè nặng lên tôi.

Chồng tôi, người đàn ông vốn hiền lành và có phần nhu nhược, lặng lẽ kéo nhẹ tay tôi, giọng anh ấy lí nhí, như thể đang cầu xin: "Ký đi em, cho yên nhà yên cửa." Ánh mắt anh ấy nhìn tôi đầy sự bất lực và mệt mỏi. Tôi nhìn anh, nhìn tờ giấy trước mặt, và cảm thấy một nỗi chua xót dâng trào.

Tôi cầm bút, tay run lên nhưng vẫn ký tên mình méo mó, nguệch ngoạc lên đó. Mỗi nét bút như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Trong lòng tôi dậy sóng, tôi không thể ngờ mẹ chồng có thể làm đến mức này. Bà coi hai cô con dâu như người ngoài, như người chỉ đến để làm việc nhà, sinh con, giữ thể diện cho gia đình, chứ không xứng đáng được một phần nhỏ của cái gia sản này.

Tôi cảm thấy mình bị tước đoạt không chỉ quyền lợi mà còn là danh phận, là cả một phần công sức mà tôi đã đổ ra cho cái nhà này. Tôi nhớ lại những năm tháng mình đã cố gắng làm tròn bổn phận, cố gắng chịu đựng, cố gắng hòa nhập với gia đình chồng. Nhưng tất cả những nỗ lực đó, giờ đây, đều trở nên vô nghĩa.

Tối hôm đó, chị Nguyệt gói đồ bỏ về nhà mẹ ruột. Cả nhà như vỡ trận. Anh cả đuổi theo, gõ cửa cầu xin, nhưng chị khóa chặt cửa, không cho vào. Tiếng anh cả gọi chị Nguyệt vang vọng trong đêm tối, đầy sự tuyệt vọng. Mẹ chồng tôi ngồi im như không có gì xảy ra, miệng chỉ lẩm bẩm những lời lẽ cay nghiệt: "Loại con dâu hỗn hào, nhà này không cần."

Tôi nằm ôm con trong căn phòng vắng lặng, nhìn trần nhà. Trong đầu tôi là hình ảnh tờ giấy mình đã ký – tờ giấy chối bỏ quyền lợi, danh phận, cả một phần công sức mà tôi đã đổ ra cho cái nhà này. Chồng tôi quay sang hỏi, giọng anh ấy đầy sự lo lắng và bất lực: "Em buồn lắm phải không?" Tôi không trả lời, bởi vì nếu nói ra, chắc tôi sẽ khóc, sẽ khóc không ngừng.

Tôi tự hỏi mình nên làm thế nào: Ở lại, tiếp tục nuốt ấm ức, tiếp tục sống trong sự coi thường và tủi nhục? Hay dứt áo ra đi như chị Nguyệt, dù biết mình chẳng có chốn nương thân nào khác? Tương lai của tôi, tương lai của con tôi, đang là một câu hỏi lớn, không có lời giải đáp. Câu chuyện kết thúc với nỗi niềm day dứt của tôi, khi tôi đứng trước lựa chọn khó khăn về tương lai của mình, giữa sự im lặng đáng sợ và những vết thương lòng không thể hàn gắn.

Vài ngày sau, khi tôi vẫn đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, điện thoại của tôi bất ngờ reo. Một số lạ. Tôi do dự một lúc rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nói già nua, đầy vẻ lo lắng: "Chào cháu, cô là bạn cũ của bà Mai, mẹ chồng cháu. Cô tên Lan. Cô nghe chuyện của gia đình cháu, cô buồn lắm. Cô có một bí mật muốn nói cho cháu biết."

Tôi sững sờ. Bà bạn cũ của mẹ chồng tôi lại muốn nói chuyện riêng với tôi? Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng tôi. Bà Lan kể rằng, trước đây, gia đình bà Mai từng rất nghèo khổ. Bà ấy đã phải chịu đựng rất nhiều sự khinh thường từ họ hàng, và bà ấy đã luôn ám ảnh về việc phải có tài sản, phải giàu có để không bị ai coi thường nữa.

Bà Lan cũng tiết lộ một bí mật động trời: Căn nhà mà bà Mai đang ở, không phải hoàn toàn là tài sản của tổ tiên. Một phần lớn số tiền để xây dựng và mua sắm trong căn nhà đó là từ sức lao động, mồ hôi nước mắt của chính bà Mai và chồng bà – bố chồng tôi. Hai ông bà đã phải làm việc cật lực, chắt chiu từng đồng, thậm chí phải vay mượn để có được căn nhà đó.

Bà Lan nói, bà Mai đã từng tâm sự với bà ấy rằng, bà ấy cảm thấy không được các con dâu trân trọng, không được con trai hiểu thấu. Bà ấy sợ rằng, nếu bà ấy không cứng rắn, các con dâu sẽ chiếm đoạt hết tài sản, và bà ấy sẽ không có gì để lại cho các con trai. Lời nói của bà Lan khiến tôi bất ngờ. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài khắc nghiệt, mẹ chồng tôi cũng có những nỗi sợ hãi, những nỗi đau riêng.

Sau cuộc điện thoại của bà Lan, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi bắt đầu nhìn mẹ chồng tôi bằng một con mắt khác, một con mắt đầy sự thông cảm. Tôi quyết định sẽ tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ gia đình.

Tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ anh chồng tôi. Giọng anh ấy đầy vẻ mệt mỏi và ân hận: "Em dâu à, anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi. Anh đã không bảo vệ em, không bảo vệ chị Nguyệt. Anh muốn nói chuyện với em." Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê. Anh ấy kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra sau khi chị Nguyệt bỏ về nhà mẹ đẻ.

Anh ấy nói, chị Nguyệt đã rất đau khổ. Chị ấy đã suy sụp hoàn toàn. Anh ấy cũng thú nhận một bí mật mà anh ấy đã giấu kín bấy lâu: Cuộc hôn nhân của anh ấy và chị Nguyệt đã gặp rất nhiều trục trặc từ trước khi vụ việc chia tài sản xảy ra. Chị Nguyệt đã từng nhiều lần muốn ly hôn, nhưng anh ấy đã cố gắng níu kéo. Anh ấy cũng nói rằng, anh ấy đã không thể bảo vệ chị Nguyệt, không thể đứng về phía chị ấy, vì anh ấy sợ mẹ, sợ mất đi tài sản.

Anh ấy đề nghị tôi hãy cùng anh ấy tìm cách hàn gắn lại gia đình. Anh ấy nói, anh ấy đã nhận ra sai lầm của mình, và anh ấy muốn chuộc lỗi. Anh ấy cũng nói rằng, anh ấy sẽ làm mọi cách để đòi lại công bằng cho chị Nguyệt.

Sau cuộc gặp gỡ với anh chồng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi quyết định sẽ viết một lá thư cho chị Nguyệt, chia sẻ những gì tôi đã biết, và xin lỗi chị ấy vì đã không đứng về phía chị ấy.

Vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư từ chị Nguyệt. Trong thư, chị ấy không trách móc hay giận hờn. Chị ấy nói rằng, chị ấy đã đọc bức thư của tôi, và chị ấy đã hiểu được nỗi lòng của tôi. Chị ấy cũng nói rằng, chị ấy đã tha thứ cho tôi, và tha thứ cho cả gia đình chồng.

Chị Nguyệt cũng tiết lộ một bí mật mà tôi chưa từng biết: Chị ấy đã từng bị bệnh nặng, và bác sĩ đã nói chị ấy khó có con. Chị ấy đã phải cố gắng rất nhiều để sinh ra hai đứa con cho gia đình. Chị ấy nói, chị ấy không tham lam tài sản, chị ấy chỉ muốn được công nhận, được yêu thương, và được đối xử công bằng.

Tôi đọc lá thư của chị Nguyệt, nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy một sự ngưỡng mộ vô bờ bến dành cho chị ấy. Chị ấy đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, nhưng chị ấy vẫn luôn mạnh mẽ, vẫn luôn bao dung.

Với những bằng chứng trong tay, và với sự thay đổi trong suy nghĩ của tôi và anh chồng, chúng tôi quyết định sẽ đối mặt với mẹ chồng một lần nữa. Lần này, chúng tôi không còn im lặng, không còn sợ hãi. Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng, và chúng tôi quyết tâm sẽ đòi lại công bằng cho chị Nguyệt và cho cả chính chúng tôi.

Chúng tôi đã nói chuyện với mẹ chồng một cách thẳng thắn. Chúng tôi kể cho bà nghe về những gì chúng tôi đã biết, về nỗi ám ảnh tiền bạc của bà, về sự hy sinh của bà nội chồng, và về bệnh tình của chị Nguyệt. Chúng tôi cũng nói rằng, chúng tôi không hề tham lam tài sản, chúng tôi chỉ muốn được đối xử công bằng, được yêu thương và tôn trọng.

Mẹ chồng tôi, bà Mai, lắng nghe chúng tôi, ánh mắt bà từ sự tức giận chuyển sang sự bất ngờ, rồi lại là sự ân hận sâu sắc. Bà khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà. Bà nói: "Mẹ xin lỗi các con. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã quá mù quáng vì tiền bạc, đã quá sợ hãi quá khứ. Mẹ xin lỗi các con, xin lỗi Nguyệt, xin lỗi tất cả."

Bố chồng tôi, người vốn ít nói, cũng ôm lấy bà Mai, an ủi bà. Ông ấy cũng xin lỗi chúng tôi, vì đã không đứng lên bảo vệ chúng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Mọi khúc mắc, mọi nỗi đau, mọi sự hiểu lầm đều được hóa giải.

Để chuộc lại lỗi lầm của mình, mẹ chồng tôi đã đưa ra một quyết định bất ngờ: Bà sẽ không giữ lại căn nhà, mà sẽ bán nó đi, chia một phần tiền cho các con, và dành một phần lớn để xây dựng một dự án từ thiện mang tên "Mầm Xanh" – một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi và trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Bà muốn dành phần đời còn lại của mình để làm những việc có ích cho xã hội, để chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.

Quyết định của bà Mai khiến tất cả chúng tôi bất ngờ và cảm động. Chúng tôi nhận ra rằng, mẹ chồng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Bà đã từ bỏ nỗi ám ảnh tiền bạc, đã từ bỏ sự ích kỷ, và đã tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Sau khi nghe về quyết định của bà Mai, chị Nguyệt đã trở về. Chị ấy không còn vẻ đau khổ hay tức giận. Chị ấy ôm lấy bà Mai, nước mắt lăn dài. Mọi hận thù, mọi oán trách đều tan biến.

Gia đình tôi đã tổ chức một buổi lễ kỷ niệm hôn nhân ấm cúng, có sự góp mặt của tất cả các thành viên trong gia đình, và cả bà Lan, người bạn cũ của mẹ chồng tôi. Trong buổi lễ, mọi người đã cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, những bài học đã học được từ những gì đã xảy ra.

Tôi nhìn chồng tôi, anh ấy đang nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh ấy tràn đầy tình yêu thương và sự hấu hiểu. Tôi biết rằng, tôi đã tìm thấy một người bạn đời tuyệt vời, một người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn, và cùng tôi xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.

Giờ đây, gia đình tôi đã trở thành một gia đình đúng nghĩa. Mọi người yêu thương nhau, thấu hiểu nhau, và cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Dự án "Mầm Xanh" của mẹ chồng tôi cũng ngày càng phát triển, mang lại hy vọng cho rất nhiều trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.

Tôi, người em dâu út, đã trưởng thành hơn rất nhiều sau những biến cố. Tôi không còn là cô gái nhún nhường, sợ hãi năm nào. Tôi đã học được cách đứng lên bảo vệ bản thân, học cách tha thứ, và học cách yêu thương. Cuộc sống của tôi, của gia đình tôi, giờ đây đã tràn ngập hạnh phúc và bình yên.

Tôi biết rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nhưng quan trọng là cách chúng ta đối mặt với khó khăn, học hỏi từ chúng, và giữ vững niềm tin vào những giá trị tốt đẹp. Gia đình tôi đã là một minh chứng sống động cho điều đó.