Min menu

Pages

Vô tình bắt gặp cậu bé bán rau như b:ản s:ao, giám đốc theo về và gặp lại người mà anh tưởng sẽ không bao giờ thấy nữa…

 Trời đổ mưa rào vào buổi xế chiều, những hạt mưa hắt vào tấm kính trong suốt của quán cà phê cao tầng khiến người ta cảm thấy cả bầu trời như đang khóc cùng những cảm xúc sâu thẳm bên trong. Anh – Khánh, giám đốc điều hành một tập đoàn lớn – đang ngồi một mình, ánh mắt lạc lõng giữa dòng người vội vã phía dưới. Cuộc sống của anh đầy đủ, giàu có, nhưng trong anh luôn tồn tại một khoảng trống vô hình – một ký ức đau đáu về quá khứ anh chưa từng muốn nhắc lại.

Khánh đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài. Đúng lúc đó, anh bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé đang vội vã đi qua. Cậu bé ấy gầy gò, chiếc áo sơ mi sờn cũ ướt sũng, tay ôm rổ rau còn đọng nước mưa. Thế nhưng điều khiến anh chết lặng không phải là dáng vẻ khổ cực ấy, mà là gương mặt của cậu bé – như thể đang nhìn vào chính mình năm 10 tuổi.



Anh đứng bật dậy, bỏ lại cà phê, bỏ lại cả lý trí. Một điều gì đó trong tim thúc đẩy anh bước ra khỏi quán, theo dấu cậu bé đang luồn lách qua các con hẻm nhỏ. Những ký ức chợt ùa về – về một tuổi thơ nghèo khó, về mẹ, về những ngày anh cũng từng bưng rổ rau chạy vội qua những con đường như thế.

Cậu bé dừng lại trước một căn nhà tạm bợ nằm khuất trong con hẻm nhỏ đầy rác và nước đọng. Khánh nép mình ở một góc tường. Một người phụ nữ bước ra từ căn nhà, dáng gầy, tóc bạc lấm tấm, đôi mắt mờ nhưng vẫn ánh lên nét dịu dàng. Bà cúi xuống đỡ lấy rổ rau, mỉm cười với cậu bé bằng ánh mắt yêu thương. Trong tích tắc, tim anh như ngừng đập.

Người phụ nữ ấy… là mẹ anh.

Khánh lùi lại một bước, bàn tay siết chặt như đang cố bóp nát những cảm xúc đang cuộn trào. Trái tim anh đập dồn dập, tai ù đi bởi những âm thanh hỗn loạn trong đầu. Làm sao có thể? Mẹ anh… vẫn còn sống? Vẫn ở nơi này, trong căn nhà cũ nát này, suốt bao năm qua?

Anh tưởng mình đã điên khi mẹ qua đời trong một vụ tai nạn mười năm trước. Đó là những gì ông nội anh kể lại sau khi đưa anh đi Mỹ chữa bệnh. Kể từ đó, anh sống trong nỗi dằn vặt, câm lặng và nuốt chặt nỗi đau vào tim.

Cậu bé bước vào trong. Khánh không thể chịu đựng thêm nữa, anh bước đến, gõ cửa. Người phụ nữ mở ra. Gương mặt ấy khiến anh bật khóc.

“Mẹ…” – Anh gọi trong nghẹn ngào.

Người phụ nữ chết lặng. Tay bà run lên. “Khánh… là con thật sao?” – Bà thốt lên trong nỗi xúc động không thể tin nổi.

Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau trong nước mắt. Không ai nói thêm lời nào trong khoảnh khắc ấy, chỉ có trái tim của hai người đang đập chung một nhịp sau bao năm xa cách.

Cậu bé – tên là Minh – đứng lặng nhìn hai người. Em không hiểu vì sao người đàn ông sang trọng ấy lại ôm mẹ, lại khóc như một đứa trẻ. Rồi em lặng lẽ quay đi, ánh mắt thoáng buồn.

Khánh lau nước mắt, kéo cậu bé lại, hỏi mẹ. Lúc ấy, sự thật dần hiện ra như một bức tranh mờ đang được chấm phá lại bằng ánh sáng.

Minh không phải là em ruột anh, mà là đứa trẻ mẹ nhặt được trước cửa chùa vào một đêm mưa bão cách đây 9 năm. Bà không đành lòng bỏ rơi em, bèn nuôi nấng như con ruột. Cả đời bà vẫn luôn sống trong hy vọng một ngày nào đó Khánh sẽ trở lại, sẽ nhận ra bà vẫn còn sống.

Anh lặng người. Bao năm qua, bà đã sống như thế, âm thầm và nhẫn nại, giữa bao đau đớn bị chia cắt, giữa những ngày tháng khốn khó. Anh thấy mình thật tệ – đã sống trong nhung lụa mà không một lần tìm kiếm.

Tối hôm đó, Khánh ở lại. Căn nhà nhỏ ấm cúng một cách lạ thường. Bữa cơm có rau luộc, cá kho và một nồi canh đạm bạc, nhưng anh ăn ngon lành như thể cả đời chưa từng được ăn một bữa ngon như vậy.

Anh ngồi nghe mẹ kể chuyện. Từng ngày, từng ký ức nhỏ. Còn Minh, sau vài phút ngại ngùng, bắt đầu ríu rít nói chuyện, hỏi anh về xe hơi, về công ty, về thành phố có nhà cao không chạm trời được. Anh cười. Bao lâu rồi mới có cảm giác thân thuộc này?

Sau một tuần, Khánh đón mẹ và Minh về sống cùng anh ở biệt thự. Mẹ không quen với không gian quá sang trọng, cứ lúi húi dọn dẹp mãi không nghỉ. Còn Minh thì rụt rè, sợ làm hỏng đồ đạc. Khánh thuê gia sư, cho Minh học trường quốc tế. Mỗi tối, anh tự mình kèm Minh học toán, kể cả khi đang bận họp với đối tác.

Một ngày, trong lúc lục lại những giấy tờ cũ mẹ mang đến, Khánh phát hiện một bức thư chưa mở. Đó là thư của cha anh – người mà anh tin rằng đã bỏ rơi mẹ con họ từ khi anh còn nhỏ. Nội dung bức thư khiến tay anh run rẩy.

Cha anh không bỏ đi. Ông bị gia đình ép buộc chia tay vì gia cảnh bên nội phản đối mẹ – một người phụ nữ nghèo quê mùa. Sau đó ông bị tai nạn, liệt nửa người và qua đời năm Khánh vừa 15 tuổi. Trước khi mất, ông nhờ người đưa thư về cho mẹ anh nhưng bị nội anh ngăn lại.

Khánh điếng người. Những năm tháng anh trách cha, oán mẹ, tất cả đều dựa trên một câu chuyện chưa từng được kiểm chứng. Anh không biết nên khóc hay cười.

Tối hôm đó, anh ngồi bên mẹ, kể lại mọi thứ. Bà lặng im rất lâu, rồi chỉ nói một câu: “Mẹ biết. Nhưng mẹ tha thứ từ lâu rồi.”

Câu nói ấy như nhát dao xé toang mọi vỏ bọc thành đạt bên ngoài anh. Khánh gục đầu vào vai mẹ, để mặc nước mắt lăn dài.

Vài năm sau, Minh đậu học bổng du học. Cậu bé ngày nào giờ đã lớn, chững chạc và thông minh. Khánh đứng nhìn Minh xách vali, ánh mắt đầy tự hào. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng: máu mủ không quan trọng bằng tình thương, và gia đình là nơi duy nhất luôn dang rộng vòng tay đón ta trở về, dẫu ta có đi bao xa.

Mẹ anh giờ đã già hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn hiền hậu như ngày nào. Mỗi tối, bà ngồi đan len, nghe radio, nụ cười nhẹ trên môi. Khánh thường đứng sau cửa, nhìn mẹ như nhìn một kho báu vừa được tìm thấy.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng trong tim Khánh, mọi thứ đã khác. Anh không còn là giám đốc lạnh lùng, anh là một người con, một người anh, một người cha chưa chính thức – với một cậu bé tên Minh.

Và sau tất cả, anh đã tìm lại được gia đình của mình – theo một cách chẳng ai ngờ, bằng một khoảnh khắc nhìn thấy chính gương mặt của mình phản chiếu trên khuôn mặt một cậu bé bán rau giữa cơn mưa chiều.