Min menu

Pages

Cả họ tr:anh g:iành t:ài s:ản sau khi ông mất, không ai ngờ cậu bé từng bị xem thường lại là người khiến tất cả c:âm n:ín khi d:i ch:úc được mở...

Cậu bé tên Nam, mới mười tuổi nhưng ánh mắt đã mang một màu xám buồn của người trưởng thành. Em sống trong một ngôi nhà cổ ở làng quê, cùng ông bà nội già yếu. Từ ngày bố mẹ qua đời trong một tai nạn xe hơi, Nam trở thành đứa trẻ mồ côi và là gánh nặng trong mắt họ hàng.

Người lớn trong dòng họ luôn nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng, tránh né. Họ gọi em là "đứa đem xui xẻo" đến nhà. Dù còn nhỏ, Nam đã cảm nhận được sự xa lánh, khinh miệt qua từng bữa cơm họp mặt, khi không ai ngồi gần em hay gắp cho em một miếng thức ăn nào.


Chỉ có ông nội là người duy nhất dang tay ôm lấy đứa cháu bé nhỏ vào lòng. Mỗi tối, ông kể chuyện cổ tích cho em nghe, nhẹ nhàng xoa đầu em và thủ thỉ: "Dù ai nói gì, ông vẫn tin cháu là điều tốt đẹp cuối cùng mà con trai ông để lại."

Nam không khóc, nhưng đôi mắt em luôn long lanh như chứa cả một đại dương đang chực trào ra. Em không dám đùa giỡn như những đứa trẻ khác, vì sợ bị la mắng, sợ ánh mắt lạnh như sương của những người thân máu mủ.

Hằng ngày, ngoài giờ học, Nam ở nhà nấu cơm, giặt đồ cho ông bà. Em lặng lẽ làm những việc ấy không một lời than vãn. Căn nhà cũ không có tiếng cười, nhưng có bóng dáng một đứa trẻ gầy gò chạy qua chạy lại giữa bếp và giếng nước.

Khi ông nội ngã bệnh, Nam là người chăm sóc ông tận tình nhất. Em học cách sắc thuốc, đút cháo, thay khăn, dù đôi tay còn nhỏ và vụng về. Mỗi lần ông ho nặng, em lại siết chặt tay, nước mắt rơi mà vẫn cố cười: "Ông cố lên, cháu nấu chè đậu xanh rồi nè."

Căn bệnh kéo dài nhiều tháng khiến ông nội dần yếu đi. Những người họ hàng chỉ ghé thăm một vài lần, rồi biến mất. Họ thậm chí không mang theo gì ngoài vài lời sáo rỗng và cái nhìn dò xét.

Khi ông nội mất, Nam ngồi bên cạnh giường, đôi tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay ông đã lạnh ngắt. Em không gào khóc, chỉ thì thầm: "Ông ơi, cháu sẽ không để căn nhà này thành hoang phế đâu."

Đám tang ông nội được tổ chức đơn sơ. Họ hàng đến đông đủ, không phải vì tiếc thương, mà vì họ nghe tin ông có để lại di chúc. Không khí tang lễ đầy mùi toan tính, ánh mắt ai nấy đều đảo quanh căn nhà và miếng đất vườn rộng phía sau.

Sau ba ngày tang lễ, người luật sư xuất hiện cùng bản di chúc có dấu vân tay và chữ ký của ông nội. Tất cả tụ tập trong phòng khách, ánh mắt vừa tò mò vừa sốt ruột. Nam ngồi ở góc phòng, im lặng như một cái bóng.

Người luật sư bắt đầu đọc: “Tôi, Nguyễn Văn Minh, trong tình trạng minh mẫn, để lại toàn bộ tài sản, bao gồm căn nhà và mảnh vườn phía sau, cho cháu nội Nguyễn Hữu Nam, là người đã chăm sóc tôi tận tình suốt những năm cuối đời.”

Phòng khách bỗng im phăng phắc. Một giây sau, những tiếng xì xào vang lên, rồi dần chuyển thành ồn ào, tức giận. Người cô ruột đập bàn: "Một đứa trẻ con thì làm gì với tài sản? Nó không đủ tuổi để giữ đất!"

Người chú bên cạnh gật đầu: "Chắc chắn có uẩn khúc! Di chúc này phải xem lại, có thể là giả mạo!"

Luật sư vẫn điềm đạm giải thích: “Di chúc đã được công chứng hợp pháp. Nếu có tranh chấp, hãy giải quyết theo luật.” Ánh mắt ông hướng về phía Nam, như trao cho em một tia tin tưởng.

Từ ngày đó, Nam trở thành mục tiêu công kích. Họ hàng liên tục đến đòi chia chác, thậm chí có người đe dọa sẽ đưa vụ việc ra tòa. Em bé mười tuổi ngày càng gầy đi, gương mặt lặng lẽ nhưng ánh mắt cứng rắn dần.

Một đêm, người dì lẻn vào nhà, cố gắng lấy cắp giấy tờ đất. Nam phát hiện, lao ra chặn lại. Dì giận dữ tát em, nhưng Nam chỉ ôm chặt xấp giấy, không buông. "Đây là của ông nội cháu, cháu sẽ giữ lời hứa với ông."

Tin đồn lan xa, một nhà báo trẻ nghe được câu chuyện và tìm đến. Sau buổi phỏng vấn, bài viết "Cậu bé giữ lời hứa với người đã khuất" được lan truyền trên mạng xã hội. Dư luận bỗng chốc đứng về phía Nam.

Một tổ chức thiện nguyện đến thăm, sau khi xác minh mọi việc, họ quyết định hỗ trợ pháp lý và tài chính để Nam được bảo vệ quyền thừa kế. Một người phụ nữ trong đoàn, là luật sư, nhận làm người giám hộ tạm thời của em.

Họ hàng khi thấy Nam được cộng đồng ủng hộ, bắt đầu lặng lẽ rút lui. Họ hiểu rằng sự tham lam của mình đã bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Ngôi nhà nhỏ trở lại bình yên, chỉ còn Nam và khu vườn ngày một xanh tốt.

Năm tháng trôi qua, Nam lớn lên trong sự yêu thương của những người xa lạ nhưng chân thành. Em học giỏi, chăm chỉ, và chưa bao giờ quên lời hứa năm xưa. Trên mảnh đất ấy, em trồng một vườn hoa, bên cạnh tấm bia tưởng niệm ông nội.

Mỗi mùa xuân, em đều đặt một chậu hoa cúc vàng trước mộ ông, mỉm cười: “Ông ơi, cháu đã giữ lời. Căn nhà vẫn sáng đèn mỗi tối, vườn vẫn có tiếng chim. Cháu không còn cô đơn nữa.”

Và rồi một ngày, người luật sư năm xưa đến thăm, nhìn Nam – giờ đã là một chàng trai trẻ – với ánh mắt trìu mến: “Cháu đã lớn lên như một cái cây giữa giông bão, và không chỉ sống sót, mà còn nở hoa.”

Nam mỉm cười, đôi mắt không còn u buồn, mà ánh lên niềm hạnh phúc, vững chãi như gốc rễ của chính mảnh đất ông nội đã để lại.