Min menu

Pages

Vợ bị ch-ê b-ai là người nhà quê trong ngày cưới, mẹ tôi đã có hành động khiến cô tôi phải c-âm n-ín...

Tiếng nhạc đám cưới rộn ràng vang lên khắp sảnh tiệc, hòa cùng tiếng cười nói, chúc tụng của quan khách. Ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu trên nền áo dài trắng tinh khôi của vợ tôi, An, khiến cô ấy đẹp rạng rỡ như một nàng thơ bước ra từ câu chuyện cổ tích. Tôi đứng cạnh An, lòng tràn ngập hạnh phúc. Đây là ngày mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay. Ngày tôi được nắm tay người con gái mình yêu thương nhất, cùng cô ấy bước vào một chương mới của cuộc đời.

Tôi là Hùng, một người con trai sinh ra và lớn lên ở thành phố. Gia đình tôi không quá giàu có, nhưng cũng được coi là có điều kiện khá giả, có của ăn của để. Ba mẹ tôi là những người hiền lành, hiểu chuyện, luôn tôn trọng quyết định của con cái. An là người con gái tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy không xinh đẹp lộng lẫy, nhưng có một vẻ đẹp mộc mạc, dịu dàng, một nụ cười ấm áp khiến tôi xiêu lòng. An là giáo viên ở một trường làng nhỏ, cách thành phố không xa. Cô ấy là người ở quê, điều đó chưa bao giờ là vấn đề đối với tôi, nhưng lại là một chủ đề xì xào đối với một số người trong họ hàng tôi.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những lời bàn tán, những ánh mắt soi mói. Tôi biết, trong một xã hội vẫn còn nặng nề những định kiến về xuất thân, địa vị, việc tôi, một người con trai thành phố, lại cưới một cô gái ở quê, làm giáo viên, chắc chắn sẽ gây ra nhiều ý kiến trái chiều. Nhưng tôi tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Khách khứa đến rất đông, bao gồm cả họ hàng hai bên. Khi tôi và An cùng nhau bước vào lễ đường, những ánh mắt tò mò, xen lẫn dò xét bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi cảm nhận được những lời xì xào, bàn tán nhỏ to từ phía họ hàng tôi.

“Con bé đó là người ở quê sao? Trông cũng được đấy, nhưng mà… hơi quê thật,” tôi nghe loáng thoáng tiếng một người dì nói.

“Ừ, làm giáo viên thôi mà, chắc lương ba cọc ba đồng. Thằng Hùng nó lại chọn đứa như vậy. Chắc bị bỏ bùa rồi,” một người cô khác thì thầm.

Tôi cố gắng lờ đi những lời nói đó, chỉ nắm chặt tay An, mỉm cười trấn an cô ấy. An cũng cảm nhận được những ánh mắt không thiện cảm, nhưng cô ấy vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, vẫn tự tin sánh bước bên tôi.

Cho đến khi chúng tôi đến bàn tiệc của họ hàng thân thiết. Cô tôi, người vốn nổi tiếng là khó tính, hay soi mói, chép miệng một cái rõ to, cố tình để tất cả mọi người cùng nghe thấy.

“Sao không kiếm con nhà thành phố cho xứng tầm, học hành cũng vậy mà quê quá…”

Lời nói của cô tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi và An. Tôi sững người. An khẽ nắm chặt tay tôi, nụ cười trên môi cô ấy hơi gượng gạo. Tôi cảm thấy một sự tức giận trào dâng trong lòng. Sao cô tôi lại có thể nói ra những lời lẽ cay nghiệt như vậy trong ngày vui của chúng tôi?

Tôi định lên tiếng đáp trả, nhưng mẹ tôi đã kịp thời ngăn tôi lại. Mẹ tôi, người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, nhưng lại có một sự kiên định đến lạ thường, mỉm cười. Nụ cười của mẹ không có vẻ gì là giận dữ hay bối rối, mà lại toát lên sự tự tin, điềm tĩnh.

Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt cô tôi, nói rõ ràng từng lời: “Con tôi cần người tử tế, không cần xứng tầm với hư danh. Người có gốc quê chưa chắc nghèo hơn người chỉ biết sống bằng sĩ diện.”

Cả sảnh tiệc bỗng chốc im lặng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mẹ tôi. Cô tôi, người vốn nổi tiếng là đanh đá, sắc sảo, giờ đây lại cứng họng. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, mắt trợn tròn. Cô ấy há hốc mồm, không nói thêm được một lời nào.

Rồi, một vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Nhiều người dự đám cưới bắt đầu gật gù khen mẹ tôi thẳng thắn, nói đúng. Tôi nhìn mẹ, lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả. Mẹ tôi đã bảo vệ tôi, bảo vệ An, và bảo vệ hạnh phúc của chúng tôi. Mẹ tôi không chỉ là người mẹ hiền, mà còn là một người phụ nữ đầy bản lĩnh.

Cô tôi tức tối nhưng không nói thêm gì. Cô ấy chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi nữa.

Sau đám cưới, cuộc sống của tôi và An bắt đầu một chương mới. Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau. An vẫn đi dạy học, và tôi vẫn làm việc ở thành phố. Chúng tôi cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

An là một người vợ tuyệt vời. Cô ấy không chỉ chăm sóc tôi chu đáo, mà còn rất hiếu thảo với ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi rất yêu quý An. Mẹ tôi thường xuyên khen An trước mặt tôi: “Con An nó hiền lành, đảm đang, lại biết điều. Con có phước lắm mới lấy được nó.” Nghe những lời đó, lòng tôi lại càng thêm yêu An.

Mối quan hệ giữa tôi và cô tôi thì không còn được như trước. Cô tôi vẫn giữ thái độ xa cách, nhưng không còn dám nói những lời lẽ cay nghiệt nữa. Mỗi lần gặp mặt, cô ấy đều tránh ánh mắt của tôi và mẹ tôi.

Tôi không còn bận tâm đến những lời xì xào, bàn tán của họ hàng nữa. Tôi biết, hạnh phúc là do mình tạo ra, không phải do người khác đánh giá. Tôi tin rằng, An là người vợ tốt nhất mà tôi có thể có.

Thời gian trôi đi, chúng tôi có một bé gái kháu khỉnh, đáng yêu. Sự ra đời của con bé mang đến niềm vui vô bờ bến cho gia đình tôi. An vẫn là một người mẹ hiền, một người vợ đảm. Cô ấy dành tất cả tình yêu thương cho con cái và gia đình.

Tôi nhìn An, nhìn con gái, và tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Tôi đã có một gia đình trọn vẹn, một cuộc sống bình yên.

Một ngày, mẹ tôi gọi điện cho tôi. “Hùng à, cuối tuần này con về nhà nhé. Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý.

Cuối tuần đó, tôi đưa An và con gái về thăm ba mẹ. Sau bữa cơm tối, mẹ tôi dẫn tôi và An ra phòng khách. Ba tôi cũng ngồi đó.

“Hùng à, mẹ có chuyện này muốn nói với con,” mẹ tôi nói, giọng bà ấy nghiêm túc. “Mẹ và ba đã bàn bạc kỹ rồi. Mẹ muốn sang tên lại cho con một miếng đất ở quê. Miếng đất đó là của ông bà nội con để lại.”

Tôi và An sững sờ. Miếng đất ở quê? Tôi không hề biết gì về miếng đất đó.

“Nhưng mẹ ơi… Con đâu có cần đất đai gì đâu ạ,” tôi nói.

Mẹ tôi mỉm cười. “Mẹ biết con không cần. Nhưng đây là tấm lòng của ba mẹ. Mẹ muốn con có một cái gì đó để làm của hồi môn cho con. Và mẹ muốn con biết rằng, ba mẹ luôn tin tưởng con, luôn yêu thương con.”

Ba tôi cũng gật đầu. “Đúng vậy con. Con và An đã làm rất tốt. Ba mẹ tự hào về hai đứa.”

Tôi nhìn ba mẹ, nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Tôi không thể tin rằng, ba mẹ tôi lại yêu thương tôi đến vậy.

An nắm chặt lấy tay tôi. Cô ấy cũng rưng rưng nước mắt. “Ba mẹ ơi, con cảm ơn ba mẹ rất nhiều.”

Mẹ tôi nhìn An, ánh mắt bà ấy đầy sự trìu mến. “An à, con là con dâu của mẹ. Con là con gái của mẹ. Con đừng khách sáo.”

Chúng tôi đã nhận miếng đất đó. Chúng tôi không bán đi, mà giữ lại như một kỷ niệm, một món quà quý giá từ ba mẹ.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn, bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi vẫn thường xuyên về thăm ba mẹ. Ba mẹ tôi ngày càng già đi, nhưng họ vẫn luôn ở bên cạnh, động viên, che chở chúng tôi.

Mối quan hệ giữa tôi và cô tôi cũng dần dần thay đổi. Cô ấy không còn quá gay gắt hay soi mói nữa. Thỉnh thoảng, cô ấy cũng qua nhà thăm ba mẹ tôi, và cũng nói chuyện với tôi và An. Tôi biết, cô ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Tôi thường xuyên kể cho con gái tôi nghe về câu chuyện của ba mẹ, về những lời nói của bà ngoại trong ngày cưới. Tôi muốn con bé hiểu rằng, giá trị của một con người không nằm ở xuất thân hay địa vị, mà nằm ở nhân cách, ở cách họ đối xử với người khác. Tôi muốn con bé hiểu rằng, tình yêu thương là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.

Tôi đã học được rất nhiều từ ba mẹ tôi. Ba mẹ đã dạy tôi về sự kiên cường, về sự tự trọng, về cách đối diện với những lời lẽ cay nghiệt. Ba mẹ đã dạy tôi về tình yêu thương vô điều kiện, về sự bao dung, và về cách chấp nhận những điều không hoàn hảo.

Và tôi biết, cuộc đời này, dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta có một gia đình yêu thương, một người bạn đời chân thành, chúng ta có thể vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận và thấu hiểu.

Tôi nhìn An, nhìn con gái, và tôi mỉm cười. Tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.