Min menu

Pages

Đưa người giúp việc lớn tuổi nhậ:p vi:ện vì đ:ột ng:ột ph:át b:ệnh, cậu chủ trẻ ng:ỡ ng:àng khi phát hiện một món đồ khiến ti:m cậ:u thắ:t lại, không dám tin vào mắt mình...

 Mưa chiều đổ xuống dữ dội, như thể ông trời đang gào lên, trút hết những uất nghẹn đã dồn nén từ lâu. Mái tôn rỉ sét của khu chợ cũ rung lên bần bật dưới từng đợt gió lạnh buốt, nước mưa hắt tung tóe, va vào vũng bùn loãng tạo thành những đốm đục ngầu văng khắp nơi. Không khí sặc mùi ẩm mốc, tanh tưởi của rác thải, khiến những người đi ngang qua vội vã cúi đầu, che mũi, rảo bước qua nhanh như trốn chạy khỏi một thế giới đang mục nát.

Nhưng rồi, giữa âm thanh của gió gào, mưa đập, bất chợt vút lên tiếng khóc yếu ớt. Nó khẽ khàng, run rẩy, nhưng đầy tuyệt vọng. Tiếng khóc ấy cất lên từ một góc tăm tối bên cạnh thùng rác lớn, lọt thỏm trong đống ni lông, giấy vụn, và hộp cơm thiu.


Một bọc vải cũ kỹ ướt đẫm mưa đang cựa quậy, như cố vùng vẫy trong sự lạnh lẽo. Vài người lướt qua, thoáng nhìn rồi nhanh chóng quay đi. Có người còn lầm bầm: "Chắc lại mèo hoang...", ánh mắt lảng tránh như sợ ánh nhìn của số phận đang gọi tên họ. Nhưng rồi, có một dáng người nhỏ thó dừng hẳn lại. Bà Lành – một cụ bà dáng lom khom, tóc đã bạc trắng, lưng còng, khoác chiếc áo mưa mỏng tanh dính chặt vào thân thể gầy gò.

Đôi mắt mờ đục của bà khẽ nheo lại, tay run run lật nhẹ mép vải. Bên trong, một đứa trẻ sơ sinh đang nằm co ro, cơ thể tím tái, làn da lạnh như băng. Mắt đứa bé khép hờ, không còn khóc nữa, chỉ còn hơi thở thoi thóp như sắp lịm tắt.

Bà Lành bàng hoàng, hai đầu gối muốn khuỵu xuống. Trái tim già nua đập dồn dập như chưa từng được đánh thức mạnh mẽ đến vậy. Bà vội tháo áo khoác, run rẩy quấn đứa bé vào lòng, vỗ nhẹ như thể đang ôm cả sinh mệnh của chính mình.

"Trời ơi... con ơi... sao lại bị bỏ rơi thế này... giữa mưa gió lạnh lẽo... ai nhẫn tâm đến thế..."

Bà bế đứa bé về căn nhà trọ cũ kỹ, nơi bà đang thuê trọ sau chợ. Mái nhà dột nát, chiếc giường tre ọp ẹp, nhưng với bà lúc này, chẳng còn điều gì quan trọng ngoài việc giữ lại hơi ấm cho đứa bé trong vòng tay nhăn nheo run rẩy ấy.

Đứa bé qua cơn nguy kịch. Bác sĩ trạm y tế bảo đó là một điều kỳ diệu, rằng đứa bé sinh thiếu tháng, lại bị bỏ trong thời tiết như thế, sống sót là hy hữu. Bà Lành mỉm cười trong nước mắt, thì thầm bên tai bé: "Con là phép màu của bà... bà đặt tên con là An, mong con sẽ sống một đời bình an..."

Nhưng bà biết, với tuổi tác, bệnh tật, công việc lặt vặt kiếm ăn từng bữa, bà không thể cho An một tương lai. Đêm nào bà cũng nhìn bé ngủ say trong chiếc khăn bông cũ, tay vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ, lòng bà đau như cắt. Một phần trong bà không muốn rời xa đứa bé, nhưng lý trí bảo bà: tình thương không đủ nuôi dưỡng.

Mấy tháng sau, bà đưa bé An đến trại trẻ mồ côi. Trời hôm đó nắng nhẹ, gió lặng, nhưng lòng bà như có giông bão. Khi giao đứa bé, bà để lại tấm ảnh duy nhất – An được bọc trong áo khoác của bà hôm mưa lớn, kèm dòng chữ nắn nót: "Bà Lành – người nhặt được bé An, chợ Tân Hòa, 17h chiều, ngày mưa tháng 7." Bà giữ lại tấm gốc – một mảnh tim không thể dứt lìa.

Thời gian trôi như dòng sông không ngừng chảy. Hai mươi năm sau, bà Lành vẫn làm thuê, thân thể ngày càng yếu. Nhưng số phận lại đưa bà đến làm giúp việc cho một gia đình giàu có. Ngôi nhà sang trọng, mọi thứ sáng bóng, hiện đại – đối lập hoàn toàn với cuộc sống cũ của bà.

Cậu chủ Minh Khoa, ngoài hai mươi tuổi, cao lớn, đẹp trai, học thức và thành đạt. Nhưng cậu có đôi mắt luôn đượm buồn, nụ cười hiếm hoi, và một thói quen kỳ lạ: mỗi lần bà Lành gọi cậu là "cậu", cậu thường khựng lại, ánh mắt mơ hồ như đang truy tìm một ký ức xa xôi nào đó.

"Bà Lành, bà đừng làm việc nặng nữa... con thuê người khác rồi. Bà nghỉ ngơi đi."

"Tôi quen tay rồi. Với lại, được nấu ăn cho cậu, tôi thấy vui."

Giữa họ có gì đó thân thuộc, như một đoạn dây nối mơ hồ nhưng không thể phủ nhận. Mỗi bữa ăn, Khoa đều nhắc bà ăn nhiều hơn, mỗi lần bà ho nhẹ, cậu đều chau mày lo lắng. Cậu không hiểu vì sao, nhưng ở cạnh bà, cậu thấy lòng mình bình yên.

Một ngày, bà Lành đổ bệnh. Sốt cao không dứt. Minh Khoa tự lái xe, bế bà vào bệnh viện. Bà mệt mỏi, cố lục túi tìm sổ khám cũ, còn cậu thì phụ bà sắp xếp. Rồi một tấm ảnh cũ rơi ra – úa vàng, góc quăn, hình một đứa bé sơ sinh cuộn trong áo khoác sẫm màu. Khoa sững lại. Trái tim như có luồng điện chạy ngang.

Ký ức vỡ òa. Cậu từng được cô y tá trong trại mồ côi cho xem bức ảnh chụp lúc mới vào trại. Cũng ánh mắt ấy, cũng khuôn mặt ấy. Phía sau ảnh có ghi: "Tên bé: An. Người nhặt: bà Lành – chợ Tân Hòa, ngày mưa tháng 7."

"Bà... bà Lành, tấm ảnh này... là ai vậy?"

Bà Lành lặng người. Đôi mắt mờ đục dần ướt nhòe. Bà gượng gạo, như bị lôi ngược về ngày mưa năm nào.

"Là một đứa bé... tôi nhặt được... ở chợ Tân Hòa... hôm mưa lớn... cách đây hai mươi năm..."

"Cháu... tên là An."

Lần đầu tiên, bà nhìn cậu chủ của mình thật lâu. Đôi mắt ấy... khuôn mặt ấy... từng nếp nhăn già nua của bà như rung lên, và rồi nước mắt rơi xuống.

"Cháu... là An?"

Minh Khoa gật đầu. Mắt đỏ hoe, tay run lên khi đưa tấm ảnh trong điện thoại ra.

"Cháu vẫn luôn giữ nó... cháu luôn tìm kiếm bà... không ngờ, bà lại là người ở cạnh cháu bao lâu nay..."

Hai người ôm nhau. Trong sự im lặng thiêng liêng ấy, tất cả lời nói đều trở nên thừa thãi. Cái ôm ấy – giữa người đàn bà già nua và chàng trai trưởng thành – là sợi chỉ đỏ nối hai mảnh đời tưởng chừng đã lạc mất nhau mãi mãi.

Từ ngày hôm ấy, Minh Khoa không để bà làm việc nhà nữa. Cậu sửa lại căn phòng nhỏ bên cạnh phòng mình, kê giường mới, máy sưởi và ghế xích đu. Bữa cơm nào cậu cũng gắp thức ăn cho bà, nhắc bà uống thuốc, kể chuyện công việc. Họ sống như một gia đình.

Có người đồn bà là bà nội cậu, có người bảo bà là vú nuôi lâu năm. Nhưng chỉ hai người họ biết – họ là định mệnh. Một người mẹ không sinh con, và một đứa trẻ được cứu sống giữa mưa giông số phận.

Minh Khoa thuê họa sĩ vẽ lại bức ảnh ngày xưa, treo ngay giữa phòng khách. Dưới ảnh là dòng chữ do chính tay cậu viết:

"Mẹ không sinh ra con – nhưng mẹ là người đầu tiên cứu con khỏi bàn tay nghiệt ngã. Mẹ – là phép màu đẹp nhất cuộc đời con."

Cuộc sống vẫn trôi. Bà Lành già đi trong yêu thương. Còn An – nay là Minh Khoa – sống với lòng biết ơn và trách nhiệm. Và những cơn mưa, từ ấy, không còn đáng sợ. Vì chúng từng mang đến một điều kỳ diệu.