Min menu

Pages

Tưởng mẹ g:ià được chăm sóc, con trai xu:ất kh:ẩu l:ao đ:ộng ch:ết lặ:ng khi thấy cả-nh tư-ợng đa-u lò-ng ngoài chợ...

 Mười năm xa xứ, mười năm cặm cụi nơi đất khách quê người, Hùng, người con trai duy nhất của mẹ, luôn tự nhủ phải cố gắng thật nhiều. Mỗi đồng tiền anh gửi về đều chứa đựng mồ hôi, nước mắt và cả nỗi nhớ nhà quay quắt. Anh muốn mẹ có một cuộc sống an nhàn tuổi già, không phải lo toan cơm áo gạo tiền. Trong tâm trí Hùng, mẹ anh, bà Lụa, sẽ được người em gái út, Lan, chăm sóc chu đáo, như lời hứa em đã thề non hẹn biển. Niềm tin ấy là động lực để anh vượt qua mọi khó khăn nơi đất khách, là sợi dây vô hình níu giữ tâm hồn anh mỗi khi nhớ nhà đến quắt quay.

Ngày trở về, lòng Hùng rộn ràng như chim sổ lồng. Anh hình dung cảnh mẹ già ngồi trên chiếc ghế bành êm ái, nhâm nhi ly trà, được Lan đỡ đần từng bữa ăn, giấc ngủ. Anh tưởng tượng ra nụ cười hiền hậu của mẹ khi thấy anh xuất hiện bất ngờ, mái tóc bạc phơ được chải chuốt gọn gàng. Trên chuyến xe về quê, anh đã phác thảo sẵn một kế hoạch chi tiết: đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ, sắm sửa thêm đồ đạc cho căn nhà, và dành trọn thời gian bù đắp cho mẹ những tháng ngày xa cách. Tim anh đập rộn ràng niềm vui sướng và cả sự hồi hộp.



Nhưng cuộc đời vốn không như là mơ. Khi chiếc xe khách dừng lại ở bến chợ quen thuộc, cảnh tượng đập vào mắt Hùng không phải là sự bình yên mà anh hằng mong đợi. Giữa cái nắng chang chang của buổi trưa hè, một dáng người gầy gò, lưng còng, mái tóc bạc phơ rối bời đang lúi húi nhặt từng cọng rau rơi vãi. Trái tim Hùng bỗng thắt lại, một cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt. Dù đã mười năm không gặp, nhưng hình ảnh quen thuộc ấy, dáng đi ấy, vẫn khắc sâu trong tâm trí anh. Đó chính là mẹ anh – bà Lụa.

Hùng chết lặng, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất. Mẹ anh, người mà anh đã gửi về hàng trăm triệu đồng để chăm sóc, giờ lại đang làm cái việc ấy? Nỗi đau và sự phẫn nộ cùng lúc trào dâng. Anh không thể tin vào mắt mình. Hình ảnh mẹ gầy gò, lam lũ giữa chợ búa ồn ào, đối lập hoàn toàn với những gì anh hằng tưởng tượng, khiến anh như bị bóp nghẹt. Mười năm cố gắng của anh, mười năm mong ước của anh, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc ấy, biến thành nỗi thất vọng tột cùng.

Anh vội vã bước lại gần, từng bước chân nặng trĩu. Khi lại gần hơn, Hùng thấy rõ khuôn mặt mẹ hốc hác, đôi mắt trũng sâu vì mệt mỏi. Mùi tanh nồng của cá, mùi ẩm mốc của rau củ bám chặt vào chiếc áo bạc màu của mẹ. Bà Lụa vẫn không hề hay biết sự xuất hiện của con trai. Bà vẫn miệt mài nhặt từng thứ một, cẩn thận cho vào chiếc túi cũ kỹ. Cảnh tượng ấy như một nhát dao cứa vào tim Hùng, khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Nước mắt anh bắt đầu chảy dài, không thể kìm nén.

“Mẹ… mẹ đang làm gì ở đây vậy?” Giọng Hùng khản đặc, nghẹn ngào. Bà Lụa giật mình, đôi tay đang nhặt rau bỗng khựng lại. Bà ngước lên nhìn anh, đôi mắt già nua nheo lại vì nắng, rồi bỗng mở to vì kinh ngạc. “Hùng… con về hồi nào vậy con?” Giọng mẹ run rẩy, lẫn lộn giữa bất ngờ và chút bối rối. Ánh mắt bà thoáng qua một tia sợ hãi, như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều gì đó sai trái.

Hùng không kìm được sự tức giận đang dâng trào. “Con về từ nãy, nhưng con không thể tin vào mắt mình. Mẹ đang làm cái gì vậy? Tiền con gửi về đâu hết rồi? Sao mẹ lại ra nông nỗi này?” Anh nhìn quanh, tìm kiếm Lan, tìm kiếm một lời giải thích. Nhưng không, chỉ có mẹ anh, một mình giữa cái chợ ồn ào và bụi bặm. Nỗi thất vọng về em gái, về sự tin tưởng đặt nhầm chỗ, bắt đầu len lỏi vào tâm trí anh.

Bà Lụa cúi gằm mặt, đôi tay vân vê vạt áo cũ kỹ. “Mẹ… mẹ chỉ tiện thể ra đây… nhặt ít rau về cho đỡ phí thôi con. Con đừng lo.” Giọng bà nhỏ dần, như muốn lẩn tránh ánh mắt dò xét của con trai. Nhưng Hùng biết, đó chỉ là lời nói dối vụng về để che giấu sự thật. Sự thật đau lòng mà anh đã chứng kiến không thể nào che giấu được nữa.

Hùng dìu mẹ ra khỏi chợ, tìm một quán nước vắng người. Anh nắm chặt tay mẹ, cảm nhận được sự chai sạn, khô ráp trên đôi bàn tay đã nuôi anh khôn lớn. “Mẹ nói thật cho con biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tiền con gửi về đâu hết rồi? Lan đâu, sao con bé không chăm sóc mẹ?” Hùng cố gắng kìm nén giọng mình, nhưng sự thất vọng và tức giận vẫn hiển hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Bà Lụa thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không vô định. Bà bắt đầu kể, giọng đều đều, như đang thuật lại một câu chuyện không phải của mình. Số tiền Hùng gửi về, Lan đã mượn để đầu tư làm ăn, nhưng lại thua lỗ trắng tay. Rồi cô ta lại tiếp tục vay mượn khắp nơi, biến căn nhà nhỏ của mẹ con thành một bãi chiến trường của những lời đòi nợ, những cuộc cãi vã. Bà Lụa không muốn làm phiền Hùng, không muốn anh phải lo lắng, nên đã cố gắng che giấu mọi chuyện.

Nghe mẹ kể, Hùng như chết lặng. Cơn giận dữ bùng lên trong lòng anh, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi xót xa tột cùng. Anh đã quá tin tưởng, quá vô tâm, chỉ biết gửi tiền về mà không thực sự quan tâm đến cuộc sống của mẹ. Mẹ anh, người đã hy sinh cả đời vì anh, lại phải chịu đựng những tủi nhục, đắng cay như vậy. Nước mắt anh lại tuôn rơi, lần này không chỉ vì xót thương mẹ, mà còn vì hối hận cho chính sự thờ ơ của mình.

Bà Lụa nắm lấy tay anh, giọng yếu ớt: “Thôi con đừng giận Lan. Nó cũng chỉ muốn làm giàu, nhưng số nó không may. Mẹ không sao đâu con, mẹ vẫn khỏe mà.” Lời nói của mẹ như xát muối vào vết thương lòng của Hùng. Tình yêu thương bao la của mẹ, sự bao dung đến lạ thường của mẹ, khiến anh càng cảm thấy mình có lỗi. Anh ôm chặt lấy mẹ, vùi mặt vào mái tóc bạc phơ của bà, hít hà mùi hương quen thuộc mà bao năm nay anh hằng nhớ nhung.

Sau đêm đó, Hùng quyết định ở lại quê, không trở lại xứ người nữa. Anh muốn tự tay chăm sóc mẹ, bù đắp cho bà những tháng ngày đã qua. Anh dành thời gian đưa mẹ đi khám sức khỏe, sắm sửa cho mẹ những bộ quần áo mới, và cùng mẹ đi dạo quanh làng. Mỗi bữa cơm, anh đều tự tay chuẩn bị những món ăn mẹ thích. Anh muốn mẹ cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm của anh, để bà không còn cảm thấy cô đơn hay tủi thân nữa.

Mấy ngày sau, Lan tìm đến nhà. Vẻ mặt cô tiều tụy, đôi mắt sưng húp. Cô quỳ sụp xuống trước mặt Hùng và mẹ, khóc lóc van xin sự tha thứ. “Anh Hai, mẹ ơi, con xin lỗi! Con sai rồi! Con xin lỗi vì tất cả!” Nhìn em gái khóc lóc thảm thiết, lòng Hùng mềm lại. Dù rất giận Lan, nhưng anh hiểu rằng em mình cũng đang phải chịu đựng những gánh nặng, những sai lầm của chính mình. Anh nhìn sang mẹ, thấy ánh mắt bà hiền từ nhìn Lan.

“Thôi, đứng dậy đi con. Ai cũng có lúc sai lầm. Quan trọng là biết hối lỗi và sửa chữa.” Bà Lụa nói, giọng nhẹ nhàng. Hùng hiểu rằng, mẹ muốn anh tha thứ cho Lan. Anh hít một hơi thật sâu, rồi đỡ Lan dậy. “Thôi được rồi, anh tha thứ cho em. Nhưng em phải hứa, từ nay về sau không được làm mẹ buồn nữa. Phải sống thật đàng hoàng, tử tế.” Lan gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn chảy dài.

Từ đó, gia đình Hùng bắt đầu một cuộc sống mới, bình yên và tràn đầy yêu thương. Hùng mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở chợ, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể ở gần chăm sóc mẹ. Lan cũng tìm được một công việc ổn định, và mỗi cuối tuần đều về thăm mẹ, phụ giúp anh Hùng. Cô bé đã thay đổi rất nhiều, trở nên chín chắn và có trách nhiệm hơn.

Bà Lụa, sau những tháng ngày cơ cực, cuối cùng cũng tìm được sự an yên bên con cháu. Nụ cười thường trực trên môi bà, ánh mắt bà rạng rỡ niềm hạnh phúc. Thỉnh thoảng, bà lại ngồi kể cho Hùng nghe những câu chuyện ngày xưa, về những kỷ niệm đẹp đẽ của gia đình. Hùng lắng nghe, lòng anh tràn ngập sự bình yên. Anh biết, quyết định trở về là hoàn toàn đúng đắn. Anh đã đánh đổi mười năm thanh xuân nơi xứ người để kiếm tiền, nhưng điều quý giá nhất mà anh tìm thấy không phải là tiền bạc, mà là sự bình yên trong tâm hồn mẹ, và sự gắn kết yêu thương của gia đình.

Một buổi chiều cuối thu, Hùng ngồi bên hiên nhà, nhìn mẹ đang tỉ mẩn chăm sóc vườn hoa trước sân. Làn gió heo may thổi qua, mang theo hương hoa sữa dịu nhẹ. Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu, cảm nhận sự bình yên len lỏi vào từng tế bào. Anh biết, cuộc đời này không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nhưng quan trọng là chúng ta học cách đối mặt với khó khăn, học cách tha thứ, và quan trọng nhất, là luôn giữ lấy tình yêu thương gia đình. Bởi lẽ, gia đình là nơi bình yên nhất để ta trở về, là bến đỗ an toàn nhất sau những giông bão cuộc đời.