Min menu

Pages

Từ con điể:m 0 năm xưa đến cuốn sách triệu người đọc: Cuộc gặp gỡ với cô giáo cũ khiến nữ nhà văn ch:ết lặ:ng và cô giáo cũ nói một câu khiến cô b:àng hoà:ng...

Trời chạng vạng tối, những vệt nắng cuối cùng còn vương lại trên mái nhà xập xệ, nhuộm vàng cả con hẻm nhỏ quen thuộc. Hà, cô bé chín tuổi với mái tóc hoe vàng và đôi mắt sáng ngời, lại khẽ khàng đặt cuốn sách giáo khoa cũ kỹ xuống nền nhà xi măng lạnh buốt. Mùi ẩm mốc và bụi bẩn dường như đã trở thành một phần của hơi thở, len lỏi vào từng tế bào cơ thể nhỏ bé của em. Ngay góc nhà, mẹ em, bà Thoa, đang loay hoay với mớ vé số còn lại, đôi bàn tay gầy guộc, những ngón tay gân guốc sưng tấy vì thấp khớp run rẩy đếm từng tờ. Tiếng xuýt xoa khe khẽ của mẹ mỗi khi cử động mạnh khiến lòng Hà se lại.

Hà biết, đó là âm thanh của sự chịu đựng, của những cơn đau hành hạ người mẹ thân yêu ngày qua ngày. Em len lỏi đến bên mẹ, đôi tay bé xíu cẩn thận xoa bóp bắp chân sưng vù. “Mẹ ơi, hôm nay chân mẹ có đỡ hơn không ạ?” Giọng nói non nớt nhưng chứa đựng sự lo lắng chân thành. Bà Thoa khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hậu nhưng đầy mỏi mệt, xoa đầu con gái: “Không sao đâu con, mẹ quen rồi. Mà này, con đói bụng chưa? Mẹ để phần cơm cho con đó.” Bữa cơm thường chỉ có rau luộc và vài miếng đậu phụ, nhưng với Hà, đó là cả một thế giới đủ đầy, bởi vì nó được nhường từ phần của mẹ. Từng hạt cơm mẹ nhường, từng gắp rau mẹ gắp, đều gói ghém tình yêu thương vô bờ bến.


Khi màn đêm buông xuống, bóng tối nuốt chửng những tia sáng cuối cùng, mẹ con Hà lại hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố. Tiếng rao lanh lảnh của Hà: “Ai vé số không, giúp con với!” hòa cùng tiếng rao trầm đục, khản đặc của mẹ: “Vé số đây! Vé số kiến thiết!” như một bản giao hưởng buồn bã giữa lòng thành phố náo nhiệt. Hà luôn cố gắng bước nhanh, giữ chặt tay mẹ, sợ mẹ ngã giữa dòng người đông đúc. Em nhìn những ánh đèn lấp lánh từ những ngôi nhà cao tầng, những cửa hàng sang trọng, lòng dấy lên một khao khát mơ hồ về một cuộc sống khác, không còn phải lo toan từng bữa cơm, không còn phải chứng kiến những cơn đau hành hạ mẹ.

Một buổi sáng trong trẻo, lớp học của Hà nhận được một đề bài kiểm tra môn Văn: “Hãy tả mẹ của em.” Đề bài đơn giản, nhưng lại chạm đến sâu thẳm tâm hồn Hà. Em lặng lẽ cầm bút, từng nét chữ non nớt nhưng chân thật, vụng về kể về người mẹ của mình. Em viết về đôi bàn tay gầy gò chai sạn của mẹ, về đôi chân thấp khớp sưng vù vẫn miệt mài gánh vác cả bầu trời. Em kể về những đêm mẹ thức trắng, chắt chiu từng đồng tiền lẻ, về việc mẹ không biết chữ nên em thường là người đọc giúp mẹ những tờ vé số trúng giải. Mỗi câu chữ, dù còn nhiều lỗi chính tả, nhưng đều chan chứa tình yêu thương vô bờ bến, một tình yêu xuất phát từ những trải nghiệm chân thật nhất.

Khi bài kiểm tra được trả về, trái tim bé nhỏ của Hà đập thình thịch. Em run rẩy lật trang giấy, và rồi, cả thế giới như sụp đổ trước mắt em. Một con điểm 0 đỏ chót, to tướng, nằm chễm chệ trên trang giấy chi chít những gạch đỏ sửa lỗi chính tả. Dưới cùng, dòng nhận xét của cô giáo Mai, một giáo viên lâu năm, với nét chữ cứng rắn, lạnh lùng như nhát dao cứa vào tâm hồn em: "Không đúng thực tế. Mẹ không thể là người bán vé số. Viết lại!" Hà chết lặng. Em không hiểu. Sự thật về mẹ em, về cuộc sống của em, sao lại bị phủ nhận một cách phũ phàng đến vậy? Nước mắt chực trào, nhưng em cố gắng nuốt ngược vào trong. Con điểm 0 ấy không chỉ là một con số, nó là một vết sẹo hằn sâu vào tâm hồn em, một nỗi đau âm ỉ không thể gọi thành tên.

Đêm đó, Hà nằm trằn trọc không ngủ. Hình ảnh con điểm 0 cứ ám ảnh trong tâm trí em. Mẹ thấy em buồn bã, lo lắng hỏi han, nhưng Hà chỉ khẽ lắc đầu, không dám nói ra sự thật. Em sợ mẹ sẽ buồn, sợ mẹ sẽ nghĩ vì mình mà em bị điểm kém. Nhưng chính nỗi đau ấy lại nhen nhóm trong Hà một khát khao mãnh liệt: một ngày nào đó, em sẽ viết nên sự thật về mẹ, về cuộc sống của em, bằng cả trái tim mình, để không ai có thể phủ nhận nó nữa. Đó không chỉ là sự khẳng định bản thân, mà còn là lời hứa thiêng liêng dành cho người mẹ tảo tần.

Thời gian trôi đi, nhưng cuộc sống của Hà vẫn không ngừng thử thách em. Mẹ em, bà Thoa, ngày càng yếu hơn. Những cơn thấp khớp hành hạ mẹ dữ dội hơn, đôi khi khiến mẹ không thể tự mình đi lại. Hà phải nghỉ học sớm, gác lại ước mơ được đến trường, để gánh vác trách nhiệm mưu sinh. Em làm đủ thứ nghề, từ rửa bát thuê ở quán cơm bình dân, đến phụ giúp ở xưởng may nhỏ. Đôi tay non nớt của em dần chai sạn, nhưng ánh mắt em vẫn ánh lên sự kiên cường. Mỗi khi đối mặt với khó khăn, khi cảm thấy mệt mỏi và muốn gục ngã, lời nhận xét "không đúng thực tế" lại vang vọng trong tâm trí Hà, như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm, thôi thúc em tiếp tục cố gắng.

Hà không ngừng viết lách. Đó là cách em giải tỏa nỗi lòng, là nơi em gửi gắm những tâm tư, tình cảm. Em ghi lại những ký ức về mẹ, về tuổi thơ nghèo khó, về những đêm mưa lạnh mẹ con cùng nhau đội mưa bán vé số, về những ánh mắt thương hại, những lời nói vô tình. Em trau chuốt từng câu chữ, từng đoạn văn, không ngừng học hỏi từ sách vở cũ kỹ, từ những câu chuyện đời thường. Những dòng chữ ấy trở thành người bạn thân thiết, là nơi em tìm thấy sự an ủi và động lực. Trong sâu thẳm, em tin rằng, có một ngày, những câu chuyện chân thật ấy sẽ được lắng nghe, sẽ chạm đến trái tim của những người đồng cảm.

Mười lăm năm sau, Hà không còn là cô bé gầy gò, rụt rè ngày nào. Giờ đây, cô là một cây bút trẻ đầy tài năng, với bút danh Thạch Thảo, nổi bật trong giới văn học. Tên tuổi cô gắn liền với những tác phẩm giàu cảm xúc, chạm đến trái tim độc giả. Cuốn sách đầu tay của cô, mang tên "Bài Văn Không Điểm", ra mắt trong sự ngỡ ngàng của nhiều người, nhanh chóng gây bão dư luận. Tác phẩm là một tập hợp những mẩu ký ức chân thật về tuổi thơ nghèo khó, về người mẹ bán vé số tảo tần, và hành trình vươn lên đầy nghị lực từ con điểm 0 năm nào. Cuốn sách không chỉ là câu chuyện cá nhân của Hà, mà còn là tiếng lòng của hàng triệu người, lay động lòng người về tình mẹ con sâu sắc, về sự vô tình của xã hội khi áp đặt những tiêu chuẩn thiếu thực tế, và về giá trị của sự thật.

"Bài Văn Không Điểm" không chỉ là một cuốn sách, nó là một tiếng chuông cảnh tỉnh, một lời kêu gọi về sự đồng cảm và thấu hiểu. Nó phơi bày những định kiến mà những người yếu thế thường phải đối mặt, và khẳng định rằng mỗi cuộc đời, dù bình dị đến mấy, cũng đều đáng được trân trọng và kể lại. Hà nhận được vô số những lời khen ngợi, những tin nhắn xúc động từ độc giả, những người tìm thấy một phần câu chuyện của mình trong tác phẩm của cô. Thành công đến với Hà như một lẽ tự nhiên, là thành quả của bao năm tháng nỗ lực không ngừng nghỉ, là minh chứng cho sức mạnh của ý chí và niềm tin.

Buổi ra mắt sách của Hà diễn ra trong không khí trang trọng nhưng ấm cúng tại một nhà sách lớn giữa trung tâm thành phố. Hàng trăm độc giả đến từ mọi miền đất nước, họ không chỉ là những người yêu văn chương, mà còn là những người tìm thấy sự đồng cảm sâu sắc trong từng câu chữ của Hà. Khi Hà đứng trên bục phát biểu, trái tim cô vẫn đập rộn ràng. Cô nhìn xuống hàng ghế khán giả, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, và rồi, bất chợt dừng lại ở một bóng hình quen thuộc. Một người phụ nữ già yếu, mái tóc bạc trắng, dáng người nhỏ bé ngồi lặng lẽ ở hàng ghế cuối cùng. Đôi mắt bà nhìn Hà đầy phức tạp, có sự hối lỗi, có sự ngưỡng mộ, và cả nỗi buồn man mác. Đó chính là cô giáo Mai.

Suốt buổi nói chuyện, cô giáo Mai lặng lẽ lắng nghe từng lời Hà chia sẻ, từng câu chuyện cô kể về mẹ, về con điểm 0 năm nào. Khuôn mặt bà không biểu cảm gì nhiều, nhưng đôi mắt bà thì không ngừng ngân ngấn nước. Khi buổi lễ kết thúc, mọi người đổ xô đến xin chữ ký của Hà, cô giáo Mai vẫn ngồi đó, như một bức tượng sống, bất động. Mãi đến khi dòng người thưa dần, bà mới chầm chậm đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía Hà.

Hà ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, đầy ý nghĩa. “Hà… cô… cô xin lỗi em.” Giọng cô giáo Mai run rẩy, khản đặc. Bà cúi gằm mặt, đôi vai gầy guộc run lên bần bật. “Hồi đó, cô đã sống trong một khuôn mẫu… một khuôn mẫu mà xã hội đã áp đặt. Cô không cho phép học trò kể sự thật, nếu sự thật ấy quá nghèo, quá phũ phàng. Cô sợ… sợ cái nghèo, cái khổ sẽ ám ảnh các em, sẽ làm mất đi sự trong sáng của tuổi thơ. Cô đã sai lầm… Cô… xin lỗi em.” Từng lời xin lỗi của cô giáo Mai như những nhát dao cứa vào vết thương lòng của Hà, nhưng đồng thời cũng là một liều thuốc xoa dịu, chữa lành.

Hà lặng người. Những cảm xúc đan xen nhau trong lòng cô. Cô đứng dậy, không một chút do dự, nắm lấy bàn tay gầy guộc, nhăn nheo của cô giáo. Bàn tay ấy, ngày xưa từng đặt con điểm 0 lên bài văn của cô, giờ đây lại run rẩy, yếu ớt trong tay cô. “Em cảm ơn cô đã đến, cô Mai.” Giọng Hà trầm ấm, không một chút oán giận. “Nếu ngày đó không có bài kiểm tra ấy, nếu không có con điểm 0 ấy, có lẽ em sẽ không bao giờ trở thành người viết như ngày hôm nay. Chính nỗi đau đó, chính sự phủ nhận đó đã là động lực mạnh mẽ nhất để em vươn lên, để em tìm thấy tiếng nói của mình. Em không trách cô, cô Mai ạ. Em chỉ mong rằng, từ nay, sẽ không còn đứa trẻ nào phải chịu đựng những gì em đã trải qua.”

Hai người phụ nữ, từng ở hai đầu của một vết thương, giờ đã cùng nhau bước tới để chữa lành. Đó không chỉ là sự hàn gắn giữa thầy và trò, mà còn là sự hòa giải giữa quá khứ và hiện tại, giữa những định kiến xã hội và sự thật trần trụi. Nước mắt lăn dài trên má cô giáo Mai. Bà gật đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Hà, ánh lên sự biết ơn sâu sắc. Bà biết, đây là cơ hội để bà chuộc lại lỗi lầm, để bà tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, Hà quyết định biến nỗi đau và những trải nghiệm của mình thành hành động cụ thể. Cô thành lập Quỹ "Không Điểm" với mục tiêu trao học bổng cho trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt, những đứa trẻ mang trong mình những ước mơ lớn lao nhưng lại thiếu thốn về vật chất. Nhưng hơn thế nữa, Quỹ "Không Điểm" không chỉ đơn thuần là nơi trao học bổng, mà còn là một không gian sáng tạo, một nơi mà trẻ em được tự do viết, vẽ, kể lại câu chuyện của chính mình mà không sợ bị phán xét, không sợ bị định kiến xã hội vùi dập. Hà tin rằng, mỗi đứa trẻ đều có một câu chuyện riêng, một tiếng nói riêng đáng được lắng nghe và trân trọng.

Điều bất ngờ nhất, và cũng là điều ý nghĩa nhất, là sự xuất hiện của cô giáo Mai trong vai trò tình nguyện viên của quỹ. Dù tuổi đã cao, sức khỏe đã yếu, bà vẫn nhiệt tình tham gia vào các hoạt động của quỹ. Bà không còn là cô giáo nghiêm khắc ngày xưa, mà trở thành một người bạn, một người lắng nghe chân thành của các em nhỏ. Bà dành hàng giờ đồng hồ để ngồi trò chuyện với các em, lắng nghe những câu chuyện đời thường, những ước mơ giản dị, và cả những nỗi niềm thầm kín. Bà học cách nhìn nhận cuộc sống một cách đa chiều hơn, học cách trân trọng những giá trị thật ẩn chứa đằng sau vẻ bề ngoài, học cách không bỏ lỡ những viên ngọc quý giá trong cuộc đời.

Quỹ "Không Điểm" dưới sự dẫn dắt của Hà và sự đồng hành của cô giáo Mai, ngày càng phát triển. Hàng trăm, hàng ngàn trẻ em đã nhận được sự giúp đỡ, đã tìm thấy tiếng nói của mình, đã được chắp cánh cho những ước mơ. Những câu chuyện của các em, đầy chân thật, đầy xúc động, được Hà và đội ngũ của mình ghi lại, chia sẻ, truyền cảm hứng cho cộng đồng. “Bài Văn Không Điểm” không chỉ là tên một cuốn sách, mà đã trở thành biểu tượng của sự chân thật, của lòng nhân ái, của niềm tin vào khả năng thay đổi của con người.

Câu chuyện của Hà là minh chứng sống động cho sức mạnh của sự thật, của tình yêu thương, và khả năng chữa lành của con người. Từ một con số 0, từ một nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua, Hà đã viết nên một câu chuyện đầy ý nghĩa, biến nỗi đau thành sức mạnh, biến sự phủ nhận thành động lực. Cô đã tạo nên một di sản của sự chân thật và lòng nhân ái, một di sản sẽ còn lan tỏa, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ mai sau, nhắc nhở chúng ta về sự vô tình của những định kiến xã hội và sự cần thiết phải nhìn sâu vào bản chất, vào những giá trị thật ẩn chứa đằng sau vẻ bề ngoài. Và quan trọng hơn cả, câu chuyện của Hà đã mang lại một kết thúc có hậu, nơi những vết thương được chữa lành, nơi những trái tim được kết nối, và nơi niềm tin vào những điều tốt đẹp được thắp sáng.