Trời đổ mưa rả rích từ sáng sớm, như thể bầu trời cũng đang khóc thương cho ký ức chưa bao giờ lành sẹo. Trên sân ga cũ kỹ, một cô gái mặc áo mưa mỏng, đứng lặng im nhìn dòng người tấp nập. Ánh mắt cô không ngừng lướt qua từng khuôn mặt, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất rất lâu. Cô là Linh, 27 tuổi, nhân viên xã hội vừa được phân công điều tra vụ trẻ em lang thang quanh khu vực ga tàu thành phố.
Hai mươi năm trước, Linh từng đứng ở nơi này, nhỏ bé và hoảng loạn, khóc nấc khi lạc mất tay mẹ giữa đám đông. Mẹ cô, người phụ nữ hiền hậu với giọng nói ấm áp, đã biến mất như làn khói, không để lại dấu vết. Dù sau đó được đưa vào trại trẻ mồ côi, Linh luôn tin rằng mẹ mình vẫn còn sống. Mỗi chiều tan học, cô lại lén trốn khỏi viện, chạy đến nhà ga, ngồi chờ đến khi trời tối mịt. Sự chờ đợi dai dẳng ấy theo cô suốt nhiều năm, đến khi bị đưa đi nơi khác và cuộc sống cuốn trôi cô vào những con đường mới.
Linh không bao giờ quên được ánh mắt mẹ nhìn mình lần cuối. Nó chứa đựng sự hốt hoảng, yêu thương và bất lực. Cô đã từng trách mẹ, từng oán giận, rồi lại tha thứ. Thời gian trôi qua, ký ức ấy mờ dần nhưng không bao giờ biến mất. Và hôm nay, sau ngần ấy năm, số phận đưa cô trở lại nơi bắt đầu.
Cô bước qua những hành lang dài, những băng ghế đã sờn màu, mọi thứ dường như vẫn vậy, chỉ khác là chính cô đã không còn là đứa bé năm xưa. Cô ghi chép nhanh lại hiện trạng, phỏng vấn vài người bán hàng rong, hỏi về những đứa trẻ hay lang thang. Không ai biết nhiều, chỉ bảo cô rằng ở đây có một người phụ nữ câm bán vé đã lâu, hay giúp đỡ tụi nhỏ mỗi khi trời mưa.
Tò mò, Linh đi tìm người phụ nữ ấy. Bà đang ngồi sau ô kính nhỏ, chiếc áo len cũ kỹ, tóc bạc sớm, đôi mắt trầm lặng nhìn ra khoảng sân ga ướt mưa. Có điều gì đó trong ánh mắt bà khiến Linh rùng mình. Một sự quen thuộc mơ hồ khiến tim cô khẽ nhói. Cô chào bà bằng một nụ cười, nhưng bà chỉ gật đầu, ánh mắt không thay đổi.
Những ngày sau đó, Linh thường ghé lại ga sau giờ làm, đôi khi không vì công việc. Cô bắt đầu quan sát người phụ nữ câm nhiều hơn, nhận ra bà thường ngồi lặng hàng giờ, như thể đang chờ ai. Có hôm trời đổ mưa, Linh thấy bà vội chạy ra sân ga, tay ôm lấy chiếc túi cũ bị gió thổi bay. Linh giúp bà nhặt lại, rồi khi định đưa túi cho bà, cô bỗng khựng lại. Một bức ảnh rơi ra từ ngăn phụ — tấm hình cũ kỹ, mờ nhòe nhưng cô nhận ra ngay lập tức. Đó là chính cô, lúc khoảng bảy tuổi, mặc chiếc váy hoa mẹ từng may cho.
Tim Linh đập loạn. Tay cô run lên khi nhặt tấm ảnh. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, bối rối, nghẹn ngào. "Sao bà có tấm ảnh này?" – cô hỏi, giọng không giấu nổi xúc động. Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt hoang mang rồi dần dần ngấn nước. Bà giật lấy bức ảnh, ôm chặt vào ngực, rồi bất ngờ quay đi, bước vội về phía nhà vệ sinh.
Linh không thể ngủ cả đêm hôm đó. Những câu hỏi dày vò tâm trí cô. Bà ấy là ai? Tại sao giữ ảnh của mình? Liệu có phải là mẹ? Nhưng tại sao không nhận ra cô? Cô bắt đầu lục lại hồ sơ, tìm kiếm thông tin về nhân viên ga. Người phụ nữ ấy tên là Hạnh, không có thân nhân, được ga thuê cách đây hơn 15 năm. Bà từng bị tai nạn gần khu vực này, được người dân cứu sống nhưng không ai đến nhận. Khi tỉnh lại, bà không nhớ gì ngoài cái tên "Hạnh" — không ai rõ đó có phải tên thật hay không.
Linh đến gặp người phụ nữ một lần nữa, lần này mang theo sổ y bạ, hình ảnh, giấy tờ cũ mà cô giữ từ thời còn bé. Cô đặt nhẹ trước mặt bà, từng thứ một. Bà nhìn những tấm ảnh chậm rãi, đôi mắt dần long lanh. Tay bà run rẩy chạm vào tờ giấy chứng sinh, nơi ghi tên mẹ cô: Nguyễn Thị Hạnh. Đôi môi bà khẽ mấp máy, không thành tiếng, nhưng nước mắt rơi không ngừng.
Cô đưa bà đi xét nghiệm ADN. Thời gian chờ đợi kéo dài như hàng thế kỷ. Linh vừa mong chờ, vừa sợ hãi. Nếu kết quả không phải? Nếu đó chỉ là ảo tưởng? Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết. Cô cảm nhận được điều gì đó — một sợi dây vô hình không thể phủ nhận.
Ngày nhận kết quả, Linh cầm tờ giấy mà tay không ngừng run. Kết luận: quan hệ huyết thống mẹ - con. Cô bật khóc giữa bệnh viện, không màng ánh nhìn của người khác. Bà Hạnh ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay cô, ánh mắt vẫn im lặng, nhưng lòng bàn tay ấm áp như ngày xưa mẹ vẫn nắm tay cô dắt qua đường.
Linh đưa mẹ về nhà trọ mình ở. Cô xin nghỉ phép một thời gian, dành toàn bộ ngày tháng bên mẹ. Họ học cách giao tiếp bằng viết tay, ánh mắt, nụ cười. Bà Hạnh không nói được, nhưng dường như luôn hiểu cô muốn gì. Đêm đầu tiên ngủ cạnh mẹ sau hai mươi năm, Linh nằm yên nghe tiếng thở đều, nước mắt rơi ướt gối. Cô thì thầm, "Mẹ về rồi... con không còn một mình nữa."
Một thời gian sau, nhờ trị liệu tích cực và phục hồi trí nhớ bằng liệu pháp hình ảnh, những mảng ký ức của bà Hạnh dần quay lại. Bà bắt đầu nhớ về cô bé nhỏ hay níu váy mẹ, về lần lạc mất nhau trong đám đông, và cơn tai nạn khiến bà mất trí. Bà đã sống lang thang suốt hai năm trước khi có linh cảm quay lại nhà ga cũ — nơi trái tim bà luôn mách bảo rằng, có ai đó vẫn đang chờ.
Câu chuyện của Linh và mẹ nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội. Nhiều người rơi nước mắt, có người đến thăm, gửi quà, thậm chí đề nghị giúp đỡ để bà Hạnh phẫu thuật lấy lại giọng nói. Dù chưa có gì chắc chắn, Linh thấy mình đã có tất cả. Mẹ cô vẫn sống, và giờ đây, họ lại bên nhau.
Một ngày nọ, khi cả hai cùng ngồi ngắm hoàng hôn từ ban công căn nhà nhỏ mà Linh mới thuê, bà Hạnh viết lên tờ giấy: "Mẹ xin lỗi vì đã để con chờ lâu như vậy." Linh mỉm cười, nắm lấy tay bà, tựa đầu vào vai mẹ. Ngoài kia, ánh nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, dịu dàng và ấm áp như vòng tay mẹ năm xưa, vẫn luôn hiện hữu, chỉ là cô chưa từng từ bỏ hy vọng để có thể tìm thấy nó lần nữa.