Tiếng loa thông báo tàu vang lên giữa nhà ga ồn ào, chen lẫn trong âm thanh của bánh xe nghiến trên đường ray và tiếng người qua lại. Một bé gái bảy tuổi đứng chênh vênh giữa dòng người vội vã. Tay cô bé nắm chặt con gấu bông đã sờn mép, đôi mắt mở to đảo khắp nơi. Mẹ cô vừa đó thôi, còn dặn cô đứng yên, giờ lại như bốc hơi khỏi thế giới.
Nước mắt bắt đầu tràn ra hai bên má. Tiếng gọi “mẹ” hòa lẫn trong tiếng còi tàu, tan biến không dấu vết. Những người lớn đi ngang qua đều vội vã, không ai dừng lại. Cô bé lạc lõng như hạt bụi giữa vũ trụ xô bồ. Một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên nhà ga cuối cùng chú ý đến cô, cúi xuống hỏi han, rồi dắt cô về phòng trực ban.
Sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, mẹ cô bé vẫn không xuất hiện. Không có điện thoại liên lạc, không có họ hàng xác nhận, cô bé được đưa vào trại trẻ mồ côi trong tình trạng không ai thân thích. Nhưng điều đặc biệt là: dù ở đâu, mỗi chiều sau giờ học, cô bé luôn lén trốn ra nhà ga. Ngồi lên băng ghế lạnh lẽo, nhìn chăm chăm về phía đoàn tàu đang đến, hy vọng mẹ sẽ bước xuống và gọi tên mình.
Năm tháng trôi qua. Cô bé lớn lên, học cách chấp nhận sự thật rằng mẹ đã biến mất không lời từ biệt. Nhưng trong tim, niềm tin nhỏ bé kia vẫn cháy âm ỉ. Cô gái chọn nghề nhân viên xã hội. Cô muốn giúp đỡ những đứa trẻ lang thang, không ai chăm sóc — như chính mình ngày trước.
Một ngày mùa thu, cô nhận nhiệm vụ điều tra một nhóm trẻ em vô gia cư sống lẩn khuất quanh nhà ga cũ. Đã hai mươi năm trôi qua, mọi thứ ở đây vẫn giữ lại vẻ bụi bặm quen thuộc. Lòng cô xao động kỳ lạ. Mỗi bước chân trên nền gạch cũ như dội lại âm vang của ký ức.
Trong lúc theo dõi đám trẻ, cô để ý đến một người phụ nữ bán vé ngồi ở quầy góc khuất. Bà ta trạc tuổi mẹ cô nếu còn sống, tóc bạc lưa thưa, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm. Có điều gì đó ở dáng ngồi và ánh nhìn khiến cô gái không thể rời mắt.
Cô hỏi các nhân viên cũ ở ga, nhưng không ai biết rõ lai lịch người phụ nữ ấy. Họ bảo bà ta là người câm, làm ở đây đã lâu, không gây rối, cũng chẳng thân thiết với ai. Bà gần như sống vô hình. Có người từng bảo bà như "một bóng ma lặng lẽ canh gác ký ức."
Một buổi chiều mưa tầm tã, khi cô đang đứng trú dưới mái hiên nhà ga, thì thấy bà cụ lảo đảo làm rơi chiếc túi vải cũ. Cô chạy đến nhặt giúp. Khi đưa túi lại cho bà, một tấm ảnh nhỏ rơi ra, bị nước mưa tạt ướt mép. Cô cúi nhặt, trái tim như ngừng đập.
Đó là ảnh cô khi còn bé — tấm ảnh duy nhất cô từng có với mẹ, đã mất tích từ lâu. Tay cô run rẩy. Cô ngước nhìn người phụ nữ, ánh mắt đờ đẫn của bà chạm vào cô trong vài giây rồi lại quay đi. Không lời giải thích.
Đêm đó, cô không ngủ được. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập kéo đến. Làm sao bức ảnh ấy lại ở đây? Bà ấy là ai? Vì sao bà sống ở ga, âm thầm, lặng lẽ như chờ đợi ai đó?
Cô bắt đầu tìm kiếm hồ sơ cũ. Lục lại ảnh nhân viên ga trong hai mươi năm gần đây, không có bất kỳ giấy tờ nào ghi nhận tên hay thân phận của bà. Một nhân viên an ninh già nói nhỏ: "Tôi từng thấy bà ấy khóc trước một toa tàu cũ. Mỗi tối, bà đều ra đó ngồi, không nói gì, cứ như đang chờ ai quay lại."
Cô quyết định thử một lần, mang theo một tấm ảnh lớn hơn — là ảnh cô năm bảy tuổi, in màu. Cô đến gặp bà, đưa ảnh ra. Lúc đầu, bà không phản ứng gì. Nhưng khi tay bà chạm vào bức ảnh, cơ thể bà run nhẹ. Rồi, đôi mắt ấy dần ướt. Nước mắt lặng lẽ trào ra.
Hôm sau, cô dẫn bà đến bệnh viện để kiểm tra thần kinh. Kết quả cho thấy: bà bị chấn thương não sau một tai nạn cách đây hai mươi năm, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời và mất khả năng nói. Không ai biết bà từ đâu đến. Bà lang thang đến ga đúng vào thời điểm cô bé mất tích mẹ.
Một nhân chứng vô gia cư năm xưa xác nhận: "Tôi nhớ có một phụ nữ, đầu đầy máu, ôm một bức ảnh đứa bé mà gào tên nó. Nhưng sau đó bà lạc đi đâu mất. Ai ngờ bà vẫn ở đây."
Lúc này, mọi mảnh ghép bỗng khớp lại. Cô ôm lấy bà cụ — mẹ cô — bật khóc như đứa trẻ năm xưa. Dù bà không thể nói, nhưng ánh mắt bà tràn đầy sự nhận ra. Tay bà run rẩy vuốt tóc cô, như đã làm hai mươi năm trước.
Việc đoàn tụ khiến cả nhà ga xúc động. Mọi người cùng chung tay giúp bà hồi phục. Cô gái làm đơn xin trợ cấp và đưa mẹ về sống cùng mình. Bà được điều trị phục hồi trí nhớ và trị liệu ngôn ngữ.
Tháng sau, trong một buổi chiều nắng ấm, bà gọi được tiếng đầu tiên: "Con…"
Cô gái òa khóc. Hai mươi năm lạc mất, hai mươi năm tìm nhau trong câm lặng, cuối cùng cũng có hồi kết dịu dàng. Ga tàu — nơi từng là ký ức đau buốt — nay trở thành nơi khởi đầu một chương mới.
Và người phụ nữ ấy, dù đã mất đi nhiều năm tháng, vẫn là mẹ — người chưa từng ngừng chờ đợi cô quay lại, bằng một bản năng kỳ lạ gọi là tình mẫu tử.