Min menu

Pages

Trong lần đi phát quà từ thiện, vị chủ tịch bất ngờ chạm mặt một cụ ông l:am l:ũ. Không ai ngờ, chỉ một tiếng gọi th:ân thư:ơng từ người l:ạ ấy lại khiến anh ò:a kh:óc và c:ái k:ết...

 Chiếc xe dừng bánh trước ngôi làng nhỏ nằm sâu giữa miền quê nghèo. Ánh nắng nhợt nhạt của buổi sáng len qua những rặng tre, hắt lên khuôn mặt bình thản nhưng hơi trầm mặc của Khải – vị chủ tịch trẻ tuổi đứng đầu tập đoàn T.L Group. Trên tay anh là những phần quà từ thiện được đóng gói cẩn thận, phía sau là đoàn nhân viên đang tất bật chuẩn bị phát quà.

Người dân lặng lẽ tụ lại quanh sân đình, ánh mắt họ pha lẫn giữa sự e dè và niềm mong mỏi. Khải nở nụ cười dịu dàng, gật đầu chào từng cụ già, từng em nhỏ gầy gò, đôi mắt ánh lên vẻ quan tâm thật sự chứ không phải sự thương hại. Anh vẫn luôn tin rằng mình đang trả lại cho đời điều gì đó – dù anh không rõ mình đã lấy đi điều gì.



Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi bùn đất và cả vị mằn mặn khó tả khiến anh khẽ chau mày. Dường như có điều gì đó không ổn, một cảm giác mơ hồ khiến ngực anh nặng trĩu. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi, tiếp tục phát quà, tay bắt mặt mừng, lịch thiệp như một nhà lãnh đạo chuẩn mực.

Giữa dòng người lặng lẽ nhận quà, có một cụ ông tóc bạc, dáng người còng lưng, mặc chiếc áo nâu sờn vai, đôi dép nhựa rách nát được buộc tạm bằng sợi dây kẽm. Cụ không chen lấn, chỉ đứng nép sau lũ trẻ con, ánh mắt cụ dừng lại thật lâu nơi Khải.

Khi Khải quay sang trao tận tay phần quà cho cụ, bàn tay già nua run rẩy cầm lấy túi bánh, bất chợt, cụ khẽ gọi:

"Con…"

Chỉ một từ thôi. Nhưng như tiếng sấm vang lên trong đầu Khải.

Anh sững người. Mọi âm thanh xung quanh đột ngột biến mất. Anh nhìn vào đôi mắt đục ngầu kia, và… trái tim anh như bị bóp nghẹt.

"Con... Khải… phải không con?"

Một dòng nước nóng hổi dâng tràn trong khóe mắt. Anh cố nén, nhưng không thể. Khải quỳ sụp xuống giữa sân đình, hai tay ôm mặt òa khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc không kìm được, bật ra từ nỗi đau bị chôn giấu suốt hai mươi năm.

Mọi người chết lặng.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng với Khải, mọi thứ đang sụp đổ rồi lại tái hiện – từng mảnh ký ức tuổi thơ đứt đoạn bỗng ùa về như cơn bão.

Anh từng là đứa trẻ mồ côi được một bà lão nhặt về nuôi sau trận lũ lớn ở miền Trung. Mỗi đêm anh đều mơ thấy một bàn tay ấm áp xoa đầu, một tiếng gọi “Khải ơi” giữa mịt mù bão tố. Nhưng lớn lên, anh được đưa vào trại mồ côi, rồi được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có. Người ta nói anh là trẻ mồ côi. Người ta nói cha mẹ anh mất vì lũ. Anh tin – vì không có gì để phản bác.

Nhưng giờ đây, trước mặt anh, cụ ông với ánh mắt đẫm nước ấy lại gọi anh bằng tiếng gọi của cha.

– “Ba… là ba thật sao?”

Cụ già bật khóc, gật đầu liên tục.

– “Ba tìm con suốt hai mươi năm… Người ta nói con chết rồi. Nhưng ba không tin. Ba vẫn về lại đây mỗi năm, chỉ để… hy vọng…”

Khải ôm chầm lấy cha, nghẹn ngào trong nước mắt. Cả đoàn người vỡ òa xúc động. Có người khóc. Có người quay đi, để giấu đi giọt lệ không kìm nổi.

Sau phút giây vỡ òa ấy, Khải cùng cha bước về căn chòi nhỏ nơi cụ đang sống. Mái nhà tôn rỉ sét, mấy tấm liếp vá víu, gió lùa từng cơn lạnh buốt. Khải ngồi bệt xuống chiếc chiếu cũ, lòng anh nhói lên khi nhìn thấy những vết chai trên tay cha, những vết nứt nẻ vì năm tháng.

– “Sao ba không tìm con ở trại mồ côi?”

– “Ba tìm rồi… Nhưng người ta nói không có ai tên Khải. Có lẽ người ta đổi tên con. Lúc ấy ba bị thương nặng, không ai giúp, không giấy tờ… Ba mất tất cả.”

Khải siết lấy bàn tay cha, run rẩy.

Tối đó, anh không về lại khách sạn sang trọng, mà ngủ lại trong căn nhà lá đơn sơ ấy. Cơn mưa rả rích rơi trên mái, nhưng lòng anh lại ấm lạ thường. Anh được nghe lại tiếng cha kể chuyện ngày xưa, về ngày anh ra đời, tiếng khóc đầu tiên, nụ cười đầu tiên. Mỗi lời kể như thắp sáng lại ký ức mờ nhạt trong tim anh.

Ngày hôm sau, cả truyền thông rúng động trước tin tức: Chủ tịch tập đoàn T.L Group nhận lại cha ruột sau hai mươi năm thất lạc, trong một chuyến đi từ thiện. Nhưng với Khải, đó không chỉ là sự kiện báo chí. Đó là bước ngoặt của cuộc đời.

Anh đưa cha về thành phố sống cùng. Dư luận xôn xao, nhiều người hoài nghi, nhưng anh không quan tâm. Với anh, đó là gia đình – là điều anh từng mất, giờ đã tìm lại được.

Tuy nhiên, chuyện chưa dừng lại ở đó.

Một buổi sáng, cha anh đột nhiên lên cơn đau tim. Khải bối rối đưa ông vào viện. Trong lúc chờ phẫu thuật, ông nắm tay anh, thều thào:

– “Ba… còn chuyện này... Ba xin lỗi… Ba không phải cha ruột con…”

Trái tim Khải thắt lại.

– “Cái gì cơ?”

– “Ba là hàng xóm của con. Năm ấy lũ cuốn con đi, ba mất con trai mình… Rồi ba thấy con… tưởng là con ba… Ba yêu thương con như con ruột. Nhưng rồi… con biến mất… Ba tìm con vì tình thương… không phải huyết thống.”

Khải im lặng rất lâu. Nhưng rồi, anh nở nụ cười buồn, bàn tay vẫn siết chặt:

– “Không cần huyết thống. Ba đã tìm con suốt hai mươi năm. Đó là tình cha.”

Sau ca mổ, ông lão qua khỏi, nhưng sức khỏe yếu dần. Khải đưa cha đi du lịch khắp nơi, đưa ông về làng xưa thắp hương cho người thân. Trong những chuyến đi đó, họ gặp một cụ bà đã từng làm ở trại trẻ mồ côi.

Cụ kể rằng: Có một đứa trẻ tên Khải được đổi tên thành Minh sau khi được một gia đình Nhật nhận nuôi, nhưng đứa trẻ đó trốn khỏi gia đình ấy vì bị ngược đãi, rồi mất tích.

Khải sững người. Đó chính là mình. Mảnh ghép cuối cùng khớp lại. Anh lần theo thông tin, tìm đến gia đình năm xưa, thì được biết vợ chồng kia đã ly dị, người chồng đi tù vì bạo hành.

Khải cuối cùng cũng hiểu vì sao mình luôn cảm thấy thiếu thốn tình cảm, vì sao ký ức tuổi thơ luôn lộn xộn. Nhưng giờ, anh đã có cha. Một người cha không sinh thành nhưng yêu anh hơn cả ruột thịt.

Năm ấy, Khải tổ chức một buổi lễ đặc biệt, không phải lễ ra mắt sản phẩm, cũng không phải họp cổ đông. Mà là lễ mừng thọ cho “người cha không ruột thịt”. Ông cụ xúc động, rơi nước mắt khi thấy hàng nghìn nhân viên, khách mời đứng lên vỗ tay chúc mừng.

Cuối buổi lễ, Khải ôm lấy cha, thủ thỉ:

– “Con đã từng lạc mất tất cả… Nhưng chính ba là người kéo con về phía ánh sáng.”

Và từ hôm đó, anh đổi tên công ty thành “Ánh Sáng Khải” – không phải để ghi tên mình, mà để nhắc về một tia sáng từng le lói giữa u tối cuộc đời, đã cứu lấy linh hồn anh.

Câu chuyện lan truyền khắp nơi. Người ta gọi anh là vị chủ tịch có trái tim trẻ thơ. Nhưng chỉ anh hiểu – trái tim ấy được nuôi lớn bằng tình yêu vô điều kiện… của một người cha không cùng huyết thống.