Trang ngồi một mình trong căn phòng trọ vỏn vẹn mười mét vuông, ánh đèn vàng nhạt phủ lên khuôn mặt phờ phạc. Ngoài trời mưa lất phất. Cô cầm tờ giấy học phí của con mà tim đau nhói. Mỗi tháng, chồng gửi về đúng năm triệu — con số lạnh lùng mà Trang đã quen thuộc đến mức sợ hãi.
Cô cố gắng xoay xở từng đồng. Tiền nhà trọ, tiền ăn, tiền học cho cu Bin – đứa con sáu tuổi đang học lớp một. Cô không dám mua cho mình bộ quần áo mới suốt ba năm qua. Thậm chí, đôi dép đã rách vẫn dùng kim chỉ khâu lại. Tất cả vì con.
Họ từng hạnh phúc. Chồng cô, Hưng, là người hiền lành, ít nói. Ngày cưới, anh hứa sẽ lo cho mẹ con cô một cuộc sống đầy đủ. Nhưng rồi, anh sang Nhật làm việc theo diện kỹ sư. Hai năm đầu, tiền gửi về khá hơn. Sau đó, mỗi tháng chỉ còn đúng năm triệu. Không lời giải thích.
Trang không dám hỏi nhiều. Mỗi lần gọi điện, Hưng luôn vội vã: "Anh bận, để nói sau nhé." Cô cười gượng, che giấu những hoài nghi. Chỉ cần anh vẫn còn nhớ đến hai mẹ con là đủ. Nhưng trong lòng cô, những cơn bão âm thầm vẫn gào lên mỗi đêm.
Có lần, cu Bin hỏi: “Sao ba ít gọi về vậy mẹ? Có phải ba quên tụi mình rồi không?” Câu hỏi như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô. Cô chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm: “Không đâu con, ba đang cố gắng vì tụi mình đó.”
Những ngày mưa, cu Bin thường sốt. Trang ngồi trông con suốt đêm, tay cầm viên thuốc hạ sốt, nước mắt lăn dài trên má. Cô tự hỏi, có phải mình sai khi để chồng đi xa? Nhưng nếu không đi, với mức lương bảo vệ của anh, làm sao đủ sống?
Một buổi sáng cuối tuần, khi đang rửa chén, Trang nghe tiếng cu Bin gọi: “Mẹ ơi!” Cô chạy vội ra, hoảng hốt vì nghĩ có chuyện. Nhưng thằng bé chỉ đưa cho cô một bức tranh nguệch ngoạc: vẽ một ngôi nhà có ba người – ba, mẹ và con. “Khi nào ba về, mình sẽ ở nhà như vầy hả mẹ?”
Cô ôm con, không nói được lời nào. Trái tim như vỡ vụn. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng những năm tháng hy sinh của mình không phải chỉ vì sống – mà là vì giữ lại một hình ảnh gia đình vẹn tròn trong tim con.
Thời gian trôi. Một hôm, Trang nhận được tin nhắn từ một người lạ tên Linh: “Chị là vợ anh Hưng phải không? Em cần nói chuyện.” Tay cô run rẩy, tim đập mạnh. Đầu óc tràn ngập những giả thuyết u ám. Cô trả lời: “Tôi là vợ anh ấy. Có chuyện gì?”
Linh gửi đến một bức ảnh: Hưng đứng bên một cô gái trẻ, tay ôm eo cô ta. Cô nghẹn ngào. Cả thế giới như sụp đổ. Tin nhắn tiếp theo càng làm cô choáng váng: “Em và anh Hưng yêu nhau hai năm rồi. Anh ấy nói vợ chồng anh đã ly thân.”
Trang ngồi thẫn thờ cả buổi. Nỗi đau từ từ dâng lên như thủy triều. Cô không khóc. Cô chỉ cảm thấy lạnh. Lạnh đến tận cùng. Cô nhìn con trai đang chơi một mình, cười hồn nhiên – và trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình không được gục ngã.
Cô gọi cho Hưng, giọng bình thản đến đáng sợ: “Em biết hết rồi. Anh có thể chọn rời đi. Nhưng đừng quên rằng anh còn một đứa con.” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi tắt máy. Không một lời giải thích.
Một tuần sau, Hưng gửi về mười triệu. Lần đầu tiên sau bốn năm, cô nhận được số tiền ấy. Nhưng Trang không cần nữa. Cô đã bắt đầu đi làm thêm buổi tối – phụ quán ăn, lau dọn, gấp quần áo thuê. Đôi tay sưng tấy, lưng đau nhức – nhưng lòng cô nhẹ nhàng.
Một chiều nọ, khi cô đang dọn dẹp đồ chơi, cu Bin bỗng nói: “Mẹ ơi, mai lớn lên con sẽ làm bác sĩ để kiếm tiền cho mẹ. Mẹ khỏi phải làm việc tối nữa.” Cô đứng chết lặng. Một đứa trẻ sáu tuổi, hiểu được sự nhọc nhằn của mẹ mình.
Nước mắt cô tuôn trào. Không phải vì tủi thân, mà vì hạnh phúc. Câu nói ấy như ánh nắng xuyên qua màn mưa u tối kéo dài suốt bao năm qua. Đó là câu nói khiến cô biết mình đã không sống vô nghĩa.
Thời gian trôi đi. Cu Bin lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi. Còn Trang thì dần trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ. Cô không còn liên lạc với Hưng nữa, dù anh có cố gắng gọi lại, nhắn tin xin lỗi, thậm chí gửi tiền đều đặn hơn.
Cô biết rõ – thứ cô cần không còn là tiền. Mà là sự tôn trọng, tình yêu, và sự hiện diện thật sự bên con. Những thứ ấy, Hưng đã đánh mất từ lâu.
Một năm sau, Trang thi đậu chứng chỉ sư phạm mầm non. Cô xin vào làm ở một trường gần nhà. Lương tuy ít, nhưng ổn định. Cô dạy học bằng tất cả tình yêu thương – như cách cô đã nuôi dạy con mình.
Một buổi họp phụ huynh, cô lặng lẽ nhìn cu Bin đứng trên sân khấu, cầm micro đọc bài văn em tự viết: “Mẹ em là người hùng. Mẹ đã thay ba lo cho em. Mẹ luôn cười, dù em biết mẹ mệt. Em thương mẹ nhất trên đời.” Cả hội trường vỡ òa. Cô bật khóc.
Sau buổi đó, một người đàn ông tiến đến bắt chuyện. Anh là bố của một học sinh trong lớp. Làm nghề sửa xe. Hiền lành, ít nói. Anh kể, vợ mất từ khi con gái còn nhỏ. Trang thấy lòng mình dịu lại khi nghe anh nói: “Tôi hay đọc những dòng con gái viết về cô giáo. Nó quý cô lắm. Tôi cũng vậy.”
Cả hai bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Không ràng buộc, không vội vã. Chỉ là những bữa cơm đơn giản, vài ly trà chiều, tiếng cười trẻ thơ và những ánh nhìn bình yên.
Hôm sinh nhật Trang, cu Bin vẽ một bức tranh: “Mẹ, con, chú Nam – cùng đi dạo trong công viên. Mẹ cười.” Trang cầm bức tranh, ngẩn ngơ. Bức tranh ấy – không còn Hưng. Mà là một gia đình mới, nơi cô cảm thấy được yêu thương, không phải hy sinh lặng lẽ.
Trang hiểu, có những mất mát là cần thiết để trưởng thành. Có những giấc mơ tan vỡ để nhường chỗ cho hạnh phúc thật sự.
Và có những câu nói của một đứa trẻ – đủ sức khiến trái tim người mẹ gượng dậy sau tất cả những năm tháng đẫm nước mắt.