Chiều muộn, những hạt mưa lất phất giăng mắc trên con phố chợ ướt át, hắt vào khuôn mặt khắc khổ của ông Ba. Mấy chục năm trời, gánh nặng cuộc đời đã đè trĩu tấm lưng gầy gò, khiến ông bước đi xiêu vẹo như một cái bóng đổ dài trên nền đường loang lổ ánh đèn vàng vọt. Tay trái run rẩy nắm chặt xấp vé số ế ẩm, tay phải ông lại bất giác siết chặt hơn chiếc áo mưa cũ sờn bọc lấy một sinh linh bé bỏng đang ngủ say. Tiếng rao "vé số đây..." lạc giọng trong gió lạnh, hòa vào tiếng ồn ào của chợ búa, như một lời than thở bị lãng quên giữa dòng đời xuôi ngược.
Thế giới xung quanh dường như thu hẹp lại, chỉ còn ông và đứa bé. Hương vị nồng nàn của hàng quán, tiếng mặc cả ồn ào, những gương mặt vội vã lướt qua... tất cả đều mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi lo lắng và tình thương đang dâng trào trong lồng ngực người đàn ông cô độc. Bé An, tên ông vừa đặt cho đứa trẻ, là một món quà bất ngờ, một trách nhiệm đột ngột mà ông không hề mong đợi, nhưng lại chấp nhận một cách tự nguyện. Đêm qua, khi phát hiện đứa bé bị bỏ rơi co ro trong một góc chợ, trái tim chai sạn của ông đã tan chảy. Ông không thể bỏ mặc. Làm sao ông có thể bỏ mặc một sinh linh yếu ớt như thế?
Những đêm sau đó, căn phòng trọ chật hẹp của ông Ba tràn ngập tiếng khóc, tiếng cười và mùi sữa trẻ con. Ông Ba, người đàn ông chưa từng lập gia đình, chưa từng biết mùi vị của tình phụ tử, giờ đây vụng về thay tã, pha sữa, dỗ dành đứa bé. Mỗi khi An khóc, trái tim ông như thắt lại. Mỗi khi An cười, thế giới của ông như bừng sáng. Nụ cười móm mém của An là liều thuốc xoa dịu những nhọc nhằn, là động lực để ông tiếp tục lê bước mỗi ngày, bán từng tờ vé số, nhặt từng đồng bạc lẻ.
Nhiều năm trôi qua, An lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông Ba, thông minh và lanh lợi khác thường. Cậu bé hiểu rõ hoàn cảnh của mình, thương ông Ba hết mực. Những buổi chiều tan học, An thường chạy ra chợ, giúp ông bán vé số, hoặc đơn giản là ngồi cạnh, nhìn ông chăm chú, đôi mắt lấp lánh sự biết ơn. Ông Ba nhìn An, lòng tự hào xen lẫn một nỗi lo lắng mơ hồ. Ông muốn An có một tương lai tốt đẹp hơn, một cuộc sống không phải lam lũ như ông. Dù nghèo khó, ông vẫn cố gắng cho An ăn học đàng hoàng, với hy vọng tri thức sẽ mở ra cánh cửa mới cho đứa trẻ.
Và rồi, phép màu đã đến. An học giỏi xuất chúng, nhận được học bổng du học nước ngoài. Ngày tiễn An đi, ông Ba đứng lặng lẽ ở sân bay, nước mắt lăn dài trên gò má. Ông vui mừng khôn xiết, nhưng cũng trống rỗng vô cùng. Giờ đây, căn phòng trọ lại trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa, nhắc nhở ông về sự cô độc. Ông nhớ tiếng An cười, nhớ những câu hỏi ngây thơ, nhớ cả những lúc An chạy lon ton theo ông khắp các con hẻm. Nỗi nhớ ấy như một lưỡi dao cứa vào lòng ông mỗi đêm.
Thấm thoắt mười năm trôi qua. An trở về, không còn là cậu bé gầy gò năm xưa mà là một người đàn ông thành đạt, đứng vững vàng trên đôi chân của mình. Công ty do An điều hành đã đạt được những thành công vang dội. An không quên ông Ba, ngay lập tức tìm về căn nhà trọ cũ kỹ. Khoảnh khắc hai cha con gặp lại, mọi ký ức ùa về, nước mắt lăn dài trên cả hai khuôn mặt. Ông Ba, người đã nghĩ rằng mình sẽ sống cô độc đến cuối đời, giờ đây được ôm chặt trong vòng tay của đứa con mà ông đã cưu mang.
An quyết định đưa ông Ba về sống cùng trong căn biệt thự khang trang. Cuộc sống của ông Ba thay đổi hoàn toàn. Ông được ăn uống đầy đủ, được chăm sóc tận tình, không còn phải lo toan miếng cơm manh áo. Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn vương vấn một nỗi niềm. Ông nhớ cái mùi của chợ, nhớ những gương mặt quen thuộc, nhớ cả những buổi chiều ngồi ngắm mưa. Ông biết An yêu thương mình, nhưng ông cảm thấy mình như một người khách trong chính cuộc đời con.
Một ngày nọ, trong lúc An đang sắp xếp lại những kỷ vật cũ của ông Ba, cậu tìm thấy một bức ảnh cũ mờ. Đó là ảnh một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, đang ôm một đứa bé sơ sinh. Phía sau bức ảnh có ghi một dòng chữ nhỏ: "Kỷ niệm ngày sinh con trai - 15/03/XXXX". Trái tim An như ngừng đập. Ngày sinh ấy không phải là ngày sinh của mình. An lật thêm một bức ảnh khác, lần này là hình ảnh một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng cạnh người phụ nữ trong bức ảnh đầu tiên. An nhận ra ông ấy là một doanh nhân nổi tiếng, người mà cậu từng ngưỡng mộ. Bức ảnh này khiến An cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc đến khó tả.
An lục tìm thêm, và rồi cậu tìm thấy một mảnh giấy cũ, ố vàng, trong đó ghi rõ một cái tên và địa chỉ của một cô nhi viện. Những mảnh ghép rời rạc dần được nối lại, tạo thành một bức tranh đầy đau lòng. An bàng hoàng nhận ra, người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ ruột của cậu, và người đàn ông kia là cha ruột của cậu – một doanh nhân quyền lực đã từng kết hôn với một người phụ nữ khác. Cậu không phải là con của ông Ba. Ông Ba chỉ là người đã cưu mang cậu khi cậu bị bỏ rơi tại cô nhi viện.
Sự thật ấy như một cú sốc lớn giáng xuống An. Cậu cảm thấy vừa tức giận, vừa đau đớn, vừa hoang mang. Tại sao họ lại bỏ rơi cậu? Tại sao ông Ba lại giấu kín bí mật này? An không biết phải đối mặt với ông Ba như thế nào. Trái tim cậu giằng xé giữa tình yêu thương dành cho người cha nuôi và sự oán giận đối với cha mẹ ruột. Nỗi đau ấy day dứt trong tâm trí An, khiến cậu mất ngủ nhiều đêm liền.
Cuối cùng, An quyết định đối mặt với ông Ba. Cậu đặt những bức ảnh và mảnh giấy cũ lên bàn, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào ông. Ông Ba cúi gằm mặt, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua. Ông đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu, nhưng vẫn không tránh khỏi sự đau đớn. Ông kể cho An nghe tất cả sự thật: về người mẹ trẻ phải bỏ con vì áp lực gia đình, về người cha ruột không thể nhận con vì danh tiếng. Ông tìm thấy An ở cô nhi viện, nơi mẹ ruột đã bí mật gửi cậu bé. Ông Ba không phải là cha ruột của An, nhưng ông đã yêu thương An như con ruột, và ông quyết định giữ kín bí mật này để bảo vệ An khỏi những tổn thương.
An nghe xong câu chuyện, cảm xúc lẫn lộn. Nỗi giận dữ ban đầu dần tan biến, nhường chỗ cho sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Cậu hiểu rằng ông Ba đã hy sinh cả cuộc đời mình vì cậu, bảo vệ cậu khỏi một quá khứ đau buồn. An ôm chặt ông Ba, nước mắt hòa lẫn nước mắt. "Cha ơi, cha mãi mãi là cha của con!" An nghẹn ngào nói. Ông Ba mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt khắc khổ, một nụ cười của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.
An quyết định không tìm gặp cha mẹ ruột. Đối với cậu, ông Ba là người cha duy nhất. An dành trọn thời gian và tình yêu thương để báo hiếu cho ông Ba. Cậu thành lập một quỹ từ thiện mang tên "Quỹ An - Ba" để giúp đỡ những trẻ em bị bỏ rơi, những mảnh đời bất hạnh. An muốn lan tỏa tình yêu thương mà mình đã nhận được từ ông Ba đến với những người khác. Ông Ba, dù tuổi đã cao, vẫn thường cùng An đến thăm các cô nhi viện, kể cho các em nhỏ nghe câu chuyện về cuộc đời mình, về tình yêu thương không giới hạn.
Cuộc đời của ông Ba đã khép lại một cách an yên, trong vòng tay yêu thương và sự biết ơn của An. Ông ra đi với nụ cười mãn nguyện trên môi, không còn gánh nặng, không còn nỗi lo toan. An vẫn tiếp tục con đường mình đã chọn, không ngừng cống hiến cho xã hội, mang lại hy vọng cho nhiều mảnh đời khác. Mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ nở nụ cười, An lại thấy hình bóng của ông Ba, người cha vĩ đại đã dạy cậu về tình yêu thương, sự bao dung và lòng vị tha. Bi kịch của quá khứ đã được hóa giải bằng tình yêu, và số phận trớ trêu đã dẫn lối cho một kết thúc có hậu, nơi tình phụ tử không nằm ở huyết thống mà nằm ở sự hy sinh và trái tim nhân ái.