Min menu

Pages

Đỗ đại học, tôi b-àng hoà-ng vì những lời xỉ-a x-ói không ngừng của thím ruột về g-ia c-ảnh kh-ó k-hăn...

 An lớn lên trong một gia đình nghèo ở miền Trung, nơi cái nắng cháy da và những cơn gió Lào khắc nghiệt đã tôi luyện nên ý chí kiên cường của con người. Bố mất sớm khi An còn quá bé, để lại một khoảng trống lớn trong trái tim cô và gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Mẹ An, dù gầy gò, đôi bàn tay chai sạn vì những ngày tháng lam lũ trên đồng ruộng, nhưng trong đôi mắt bà không bao giờ có sự than vãn, không bao giờ có sự tuyệt vọng. Ánh mắt bà luôn ánh lên niềm tin, niềm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn cho hai chị em An.

Bà luôn tin vào sức mạnh của học vấn, bà tin rằng tri thức là con đường duy nhất để các con thoát khỏi cảnh nghèo khó. "Con cứ học đi, mẹ có đói thì mẹ chịu, nhưng con phải học cho thành người," mẹ An thường nói, giọng bà ấy ấm áp, đầy tình yêu thương, nhưng cũng cương nghị đến lạ. Lời nói của mẹ như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim An, thúc đẩy cô học ngày học đêm, không dám lơ là, không dám phụ lòng mong mỏi của mẹ.

You may also like


An mơ ước trở thành bác sĩ để cứu chữa người bệnh và giúp mẹ không còn phải lam lũ nữa, không còn phải chịu đựng những vất vả của cuộc sống. Ước mơ ấy đã cháy bỏng trong tim cô từ khi còn là một cô bé. Khi An đậu ngành y, một trong những trường đại học danh giá nhất cả nước, niềm vui vỡ òa trong ngôi nhà nhỏ. Cả xóm làng ai cũng đến chúc mừng, ai cũng khen An giỏi giang, hiếu thảo. Mẹ An ôm chặt cô vào lòng, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc và tự hào vô bờ bến: "Con gái mẹ giỏi lắm! Mẹ tự hào về con!".

An cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ mẹ. Cô biết, mình đã làm được, đã thực hiện được một phần ước mơ của mẹ. Trong sâu thẳm trái tim, cô tự hứa với lòng mình, sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ trở thành một bác sĩ giỏi để không phụ lòng mong mỏi của mẹ, để mẹ có thể sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc hơn.

Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Ngay hôm sau, khi An và mẹ vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc, bà thím ruột của An, người nổi tiếng khéo ăn khéo nói nhưng thực dụng, đã sang nhà. Bà thím, với bộ quần áo lụa là, đầu tóc chải chuốt, bước vào nhà với vẻ mặt đầy soi mói, ánh mắt bà ta lướt từ đầu đến chân An, rồi quay sang mẹ An với giọng hoài nghi, đầy vẻ khinh thường: "Này chị Hai, con An nó đậu đại học thật đấy à? Mà lại đậu cái trường y danh giá đó nữa chứ, tôi nghe mà cứ tưởng nhầm."

Khi mẹ An xác nhận, bà thím bĩu môi, lắc đầu, giọng nói bà ta đầy vẻ mỉa mai: "Con gái học chi ngành đó? Tốn tiền, tốn của, tốn công sức. Mấy năm sau ra cũng đi lấy chồng, rồi lại vùi đầu vào bếp núc, con cái. Học nghề cho khỏe, kiếm tiền cho nhanh. Nhà nghèo mà đua đòi đại học, sau lại khóc vì không có tiền ăn học, rồi lại nợ nần chồng chất!". Lời nói của bà thím như một gáo nước lạnh tạt vào mặt An, khiến cô sững sờ, tim cô nhói lên. Cô không thể tin rằng người thân của mình lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đến vậy.

Mẹ An im lặng nhìn bà thím, ánh mắt vẫn hiền từ nhưng giọng đã cương nghị hơn, từng lời nói của bà như những nhát kiếm sắc bén: "Nhà nghèo thật, nhưng con tôi có đầu óc, nó có tài năng. Chị sợ tốn tiền, tôi chỉ sợ uổng nhân tài. Tôi tin vào con tôi, và tôi sẽ làm mọi thứ để con tôi được học hành, được theo đuổi ước mơ của mình." Câu nói đầy khí phách của mẹ khiến bà thím điếng người, há hốc mồm không nói thêm được lời nào, khuôn mặt bà ta đỏ bừng vì xấu hổ, rồi lúng túng cáo từ ra về.

An nhìn mẹ, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Mẹ cô, người phụ nữ lam lũ, hiền lành, quanh năm chỉ biết đến đồng áng, lại có thể nói ra những lời lẽ đầy sức nặng, đầy khí phách để bảo vệ ước mơ của cô. Khoảnh khắc đó, An càng yêu mẹ hơn và càng quyết tâm học thật giỏi để không phụ lòng bà, để chứng minh cho bà thím và cho tất cả mọi người thấy rằng, ước mơ của cô không phải là "đua đòi", mà là một điều hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.

Những năm tháng đại học trôi qua nhanh chóng, như một cái chớp mắt. An vùi đầu vào học tập, nghiên cứu, không có thời gian vui chơi, không có thời gian cho những mối quan hệ xã giao. Cô biết mình phải cố gắng gấp đôi, gấp ba người khác, vì cô không có điều kiện như bạn bè. Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh, động viên, thường xuyên gửi đồ ăn từ quê lên, những món ăn giản dị nhưng đầy ắp tình yêu thương. Có những lúc mệt mỏi muốn bỏ cuộc, những lúc áp lực từ việc học hành, từ những lời nói tiêu cực khiến cô muốn buông xuôi, An lại nhớ lời mẹ: "Mẹ sợ uổng nhân tài", và cô lại có thêm động lực, lại đứng dậy, tiếp tục hành trình của mình.

Ngày An tốt nghiệp đại học, cầm trên tay tấm bằng bác sĩ, cô không thể kìm được nước mắt. Những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự tự hào, và cả của sự biết ơn. Cô đã làm được, đã thực hiện được ước mơ và không phụ lòng mẹ. Mẹ cô rạng rỡ tự hào trong lễ tốt nghiệp, ánh mắt bà ấy nhìn cô đầy trìu mến. An ôm chặt mẹ vào lòng, thì thầm: "Con đã làm được rồi mẹ ạ. Con đã không làm mẹ thất vọng."

An bắt đầu làm việc ở một bệnh viện lớn, công việc vất vả, áp lực, nhưng cô yêu nghề và yêu những người bệnh. Cô dành trọn tâm huyết cho công việc, không ngừng học hỏi và trau dồi kiến thức. Dần dần, cô trở thành một bác sĩ có kinh nghiệm, uy tín, được đồng nghiệp tin tưởng, bệnh nhân quý mến. Với đồng lương của một bác sĩ, cô đã lo được cho mẹ một cuộc sống đầy đủ, bớt vất vả hơn rất nhiều. Cô đã sửa sang lại căn nhà cũ, mua sắm những vật dụng cần thiết, và đưa mẹ đi du lịch.

Mẹ An giờ đây không còn phải lam lũ trên đồng ruộng nữa, bà ấy được nghỉ ngơi, được tận hưởng tuổi già. An nhìn mẹ, lòng cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Cô biết, mình đã thực hiện được lời hứa với mẹ, đã báo hiếu cho mẹ.

Một buổi sáng, khi An đang ngồi trong phòng làm việc, bận rộn với những hồ sơ bệnh án, cô nhận được tin nhắn từ phòng tiếp đón. Tim cô đập thình thịch khi đọc dòng chữ "có người thân chờ". Cô chết lặng khi thấy người đang ngồi đó, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi, đầy sự lo lắng, chính là bà thím ruột của mình. Một cảm giác bất ngờ dâng trào trong lòng An. Cô không ngờ rằng, có ngày bà thím lại xuất hiện ở đây, trong tình cảnh này.

Bà thím nhìn thấy An, hơi cúi gằm mặt, ánh mắt bà ta lảng tránh, ngượng ngùng hỏi, giọng nói bà ta khản đặc: "An… con là An phải không? Thím... thím có chuyện muốn hỏi con." An gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng, chào hỏi bà thím một cách lịch sự. Cô ấy không nhắc đến chuyện cũ, không tỏ ra thái độ khó chịu hay oán giận.

Bà thím thở dài, ánh mắt bà ấy đầy sự mệt mỏi và lo lắng: "Thím… thím đến khám bệnh. Thím thấy trong người không khỏe, cứ ho khan mãi, lại còn khó thở nữa." An sững sờ. Chẳng phải bà ấy từng khinh thường cô, nói cô "đua đòi", nói rằng cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì sao? Giờ đây, bà ta lại phải nhờ đến cô, nhờ đến cái ngành mà bà ta từng miệt thị. Cô nhìn bà thím, cảm thấy một sự tĩnh lặng trong lòng, không còn oán giận mà thay vào đó là sự bình thản, thấu hiểu. Cô hiểu rằng, cuộc đời vốn dĩ là một vòng tròn, và ai rồi cũng sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ.

An hỏi về triệu chứng bệnh của bà thím một cách tỉ mỉ, lắng nghe chăm chú từng lời bà ấy nói, như thể bà ấy là một bệnh nhân bình thường, không có bất kỳ mối quan hệ nào với cô. Sau đó, cô dẫn bà đi làm xét nghiệm, khám chuyên khoa mà không hề nhắc đến chuyện cũ, không hề gợi lại những lời nói cay nghiệt năm xưa. An làm tất cả một cách chuyên nghiệp, tận tâm.

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, bà thím khẽ nói, giọng bà ấy run run, đầy sự hối lỗi: "An à… thím xin lỗi con. Thím đã nói những lời không hay với con và mẹ con ngày xưa. Thím xin lỗi con. Thím đã sai rồi. Thím không ngờ con lại giỏi giang đến vậy. Con đã thành công rồi, con đã trở thành một bác sĩ giỏi, được mọi người kính trọng." An mỉm cười nhẹ nhàng: "Không sao đâu thím. Chuyện qua rồi mà. Giờ quan trọng là thím phải giữ gìn sức khỏe."

Bà thím nhìn An, ánh mắt bà ấy đầy hối lỗi và ngưỡng mộ: "Thím… thím ghen tỵ với mẹ con. Thím ghen tỵ vì chị ấy có một đứa con gái giỏi giang, hiếu thảo như con. Thím đã luôn nghĩ rằng chị ấy nghèo khó, không có gì, nhưng giờ thím mới nhận ra, chị ấy có một thứ quý giá hơn tất cả mọi của cải trên đời này, đó là con." An im lặng, cô hiểu nỗi lòng của bà thím. Cô biết, bà thím đã nhận ra lỗi lầm của mình, và đó là điều quan trọng nhất.

Sau khi có kết quả xét nghiệm, An giải thích cặn kẽ về tình trạng sức khỏe của bà thím, về căn bệnh mà bà đang mắc phải, và cách điều trị. An tư vấn cho bà những lời khuyên hữu ích, giúp bà hiểu rõ hơn về bệnh tình của mình. Bà thím lắng nghe chăm chú, ánh mắt bà ấy đầy sự tin tưởng và biết ơn. Bà không còn vẻ kiêu ngạo, miệt thị như xưa.

Khi ra về, bà thím nắm chặt tay An, đôi mắt bà ấy rưng rưng: "Cảm ơn con An. Con đã giúp thím rất nhiều. Thím không biết nói gì hơn, chỉ biết cảm ơn con." An mỉm cười: "Không có gì đâu thím. Đó là việc con nên làm mà. Thím cứ yên tâm điều trị, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Bà thím ánh lên sự biết ơn sâu sắc: "Mẹ con đã nói đúng. Chị ấy chỉ sợ uổng nhân tài. Giờ thì thím đã hiểu rồi, hiểu được giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà ở tri thức, ở tấm lòng."

An tiễn bà thím ra cửa bệnh viện, lòng nhẹ nhõm. Cô đã không chọn cách trả thù hay hả hê trước sự hối lỗi của bà thím, mà chọn cách tha thứ, bao dung. An nhận ra giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị xã hội, mà ở nhân cách và cách đối xử với người khác. Mẹ cô đã dạy cô điều đó từ khi còn bé, và giờ cô đã thực sự hiểu, đã thực sự thấm thía bài học quý giá ấy.

Từ hôm đó, bà thím không còn sang nhà An với những lời lẽ cay nghiệt nữa. Mỗi lần gặp nhau, bà đều mỉm cười, hỏi han công việc, cuộc sống của An và mẹ. Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi một cách tích cực, từ sự khinh thường, miệt thị đã chuyển sang sự tôn trọng và biết ơn.

An vẫn tiếp tục công việc của một bác sĩ, miệt mài với những ca bệnh, cống hiến hết mình cho nghề. Cô hạnh phúc vì đã thực hiện được ước mơ của mình, lo được cho mẹ một cuộc sống an nhàn, và giúp đỡ được nhiều người bệnh. Mẹ cô vẫn là người phụ nữ hiền hậu, lam lũ, luôn nhắc nhở cô sống có tâm, có đức, là tấm gương sáng cho cô noi theo. Bà ấy là nguồn động lực, là điểm tựa vững chắc cho An trên con đường sự nghiệp.

An thường kể câu chuyện của mình cho đồng nghiệp, bạn bè, muốn họ hiểu rằng dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thị phi, dù có phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt, chỉ cần tin vào bản thân và giá trị tốt đẹp của chính mình, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Cô tin rằng, dù có bao nhiêu thử thách, lời nói cay nghiệt, chỉ cần giữ vững niềm tin, ước mơ, chúng ta sẽ đạt được thành công và tìm thấy hạnh phúc đích thực.

Cô thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện, khám chữa bệnh miễn phí cho những người nghèo ở vùng sâu vùng xa. Cô muốn dùng tài năng và kiến thức của mình để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, những người mà cô đã từng là họ. An không bao giờ quên đi cội nguồn của mình, không bao giờ quên đi những ngày tháng khó khăn đã giúp cô trưởng thành.

Cuộc đời An là một minh chứng sống động cho sức mạnh của ý chí, của lòng kiên định và của tình yêu thương vô bờ bến. Cô đã từ một cô gái nghèo khó, bị miệt thị, trở thành một bác sĩ giỏi, một người phụ nữ thành công và đáng kính. Cô đã chứng minh rằng, giá trị của một con người không nằm ở xuất thân hay tiền bạc, mà nằm ở nhân cách, ở tài năng và ở tấm lòng.

Bà thím, sau khi bình phục, cũng thay đổi rất nhiều. Bà ta không còn sống thực dụng, ích kỷ như xưa nữa. Bà ta bắt đầu tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Bà ta đã học được bài học về lòng bao dung, về sự tha thứ. Bà ta thường xuyên đến thăm mẹ An, và hai chị em đã hàn gắn lại mối quan hệ.

An cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn. Cô có một công việc ý nghĩa, một gia đình yêu thương, và những người bạn tốt. Cô đã thực hiện được ước mơ của mình, và cô đã sống một cuộc đời có ý nghĩa. Cô tin rằng, lòng tốt sẽ luôn được đền đáp, và những điều tốt đẹp sẽ đến với những người có trái tim nhân ái.