Min menu

Pages

Ngày nhận giấy báo đại học. Tôi c-hết lặ-ng khi thím ruột buông lời c-ay ngh-iệt, kh-inh mi-ệt gia cảnh ngh-èo k-hó và nói :"Trời ơi! Con gái học chi ngành đó? Mấy năm sau ra cũng đi lấy chồng, rồi lại r-u r-ú x-ó bế-p"...

Trong con hẻm nhỏ hun hút của một làng quê nghèo miền Trung, nơi những cơn gió Lào khắc nghiệt thổi về mỗi độ hè sang, có một cô bé tên An lớn lên với tuổi thơ đầy cơ cực. Bố mất sớm khi An còn quá nhỏ, để lại gánh nặng mưu sinh và nuôi nấng hai chị em trên đôi vai gầy guộc của người mẹ. Mẹ An, một người phụ nữ chất phác, lam lũ, đôi bàn tay bà chai sạn vì những tháng ngày cày cuốc, phơi mình dưới nắng gió. Thế nhưng, trong đôi mắt bà, một tia sáng không bao giờ tắt, một niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của học vấn, và bà luôn là nguồn động lực lớn nhất, là điểm tựa vững chắc cho An.

"Con cứ học đi, mẹ có đói thì mẹ chịu, nhưng con phải học cho thành người," mẹ An thường nói, giọng bà trầm ấm nhưng đầy kiên định. Lời nói ấy, giản dị mà chứa chan tình yêu thương, như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim An trong những đêm đông lạnh giá, thúc đẩy cô học ngày học đêm, không dám lơ là một phút giây nào. An hiểu rằng, con đường học vấn là con đường duy nhất để thoát khỏi cảnh nghèo đói, để không phụ lòng mẹ. Cô bé ôm ấp một ước mơ lớn lao: trở thành bác sĩ để cứu chữa người bệnh và giúp mẹ không còn phải lam lũ, vất vả nữa. Ước mơ đó lớn dần trong tâm trí An, trở thành mục tiêu sống của cô.



Thời gian trôi đi, với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, An đã làm được điều kỳ diệu. Cô đậu ngành y, một trong những trường đại học danh giá nhất cả nước, với số điểm cao ngất ngưởng. Tin vui như một làn gió mát lành thổi vào ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo, xua đi bao nỗi lo toan, vất vả. Niềm vui vỡ òa trong ánh mắt mẹ An. Bà ôm chặt lấy cô con gái bé bỏng, nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác: "Con gái mẹ giỏi lắm! Mẹ tự hào về con!". Giọt nước mắt của mẹ không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự tự hào vô bờ bến.

Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Ngay hôm sau, khi tin An đỗ đại học lan khắp xóm làng, bà thím ruột của An, người nổi tiếng khéo ăn khéo nói nhưng lại sống rất thực dụng, đã sang nhà. Bà thím nhìn An từ đầu đến chân với ánh mắt soi mói, đánh giá, rồi quay sang mẹ An với giọng điệu đầy hoài nghi, pha chút khinh khỉnh: "Này chị Hai, con An nó đậu đại học thật đấy à? Ngành gì mà nghe lạ hoắc vậy?".

Khi mẹ An xác nhận An đỗ ngành y, bà thím bĩu môi, lắc đầu nguây nguẩy, giọng nói chua ngoa như giấm: "Trời ơi! Con gái học chi ngành đó? Mấy năm sau ra cũng đi lấy chồng, rồi lại ru rú xó bếp. Học nghề cho khỏe, kiếm tiền cho nhanh, đỡ tốn cơm tốn gạo. Nhà nghèo mà đua đòi đại học, sau lại khóc vì không có tiền lo cho con!". Lời nói của bà thím như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt An, khiến cô sững sờ, tim cô nhói đau. An cảm thấy tủi nhục, uất ức khi bị gọi là "đua đòi", khi ước mơ của mình bị coi thường một cách trắng trợn.

Mẹ An, người phụ nữ vốn dĩ hiền lành, nhẫn nhịn, bỗng im lặng nhìn thẳng vào mắt bà thím. Ánh mắt bà vẫn hiền từ, nhưng giọng nói đã cương nghị hơn hẳn, từng câu từng chữ như được nung nấu từ sâu thẳm trái tim: "Nhà nghèo thật, nhưng con tôi có đầu óc, có ý chí. Chị sợ tốn tiền, tôi chỉ sợ uổng nhân tài." Câu nói đầy khí phách của mẹ An như một cú tát thẳng vào mặt bà thím, khiến bà ta điếng người, há hốc mồm không nói thêm được lời nào, rồi đỏ mặt tía tai, vội vã cáo từ ra về.

An nhìn mẹ, lòng cô trào dâng một cảm xúc khó tả. Mẹ cô, người phụ nữ lam lũ, hiền lành, cả đời chỉ biết chịu đựng, lại có thể nói ra những lời lẽ đầy sức nặng, đầy bản lĩnh để bảo vệ ước mơ và tương lai của cô. Khoảnh khắc đó, An càng yêu mẹ hơn, càng cảm phục sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong con người mẹ, và càng quyết tâm học thật giỏi, không ngừng cố gắng để không phụ lòng bà. Lời nói của mẹ đã trở thành kim chỉ nam, là động lực để An vượt qua mọi khó khăn.

Những năm tháng đại học trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ. An vùi đầu vào học tập, nghiên cứu, dành trọn thời gian cho những cuốn sách y khoa dày cộp, những buổi thực hành miệt mài. Cô không có thời gian để vui chơi, tụ tập như bạn bè đồng trang lứa. Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh, là nguồn động viên lớn nhất. Bà thường xuyên gửi đồ ăn từ quê lên, những món ăn dân dã nhưng chứa chan tình yêu thương của mẹ, giúp An có thêm sức lực để học tập.

Có những lúc mệt mỏi, áp lực từ việc học quá lớn khiến An muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi, lời nói của mẹ lại vang vọng trong tâm trí cô: "Mẹ sợ uổng nhân tài". Câu nói đó như một lời nhắc nhở, một động lực vô hình kéo An trở lại, giúp cô đứng vững và tiếp tục cố gắng. Cô tự nhủ, không thể phụ lòng mẹ, không thể để ước mơ của mình tan biến.

Ngày An tốt nghiệp đại học, cầm trên tay tấm bằng bác sĩ danh giá, cô không thể kìm được những giọt nước mắt. Nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự tự hào, và của sự biết ơn. Cô đã làm được, đã thực hiện được ước mơ cháy bỏng của mình và không phụ lòng mẹ. Mẹ cô, trong bộ áo dài giản dị nhưng rạng rỡ, tự hào đứng cạnh An trong lễ tốt nghiệp, ánh mắt bà lấp lánh niềm vui. Đó là khoảnh khắc mà cả hai mẹ con sẽ không bao giờ quên.

Sau khi tốt nghiệp, An bắt đầu làm việc ở một bệnh viện lớn, một trong những bệnh viện hàng đầu của thành phố. Công việc của một bác sĩ rất vất vả, đòi hỏi sự hy sinh và cống hiến không ngừng nghỉ. Có những ca trực đêm kéo dài, những trường hợp bệnh nhân nặng khiến cô phải thức trắng, nhưng An vẫn yêu nghề, yêu những người bệnh. Cô dành trọn tâm huyết cho từng ca bệnh, từng bệnh nhân. Dần dần, cô trở thành một bác sĩ có kinh nghiệm, uy tín, được đồng nghiệp nể trọng và bệnh nhân tin tưởng. Cuộc sống của An cũng dần ổn định, cô đã có thể lo được cho mẹ một cuộc sống đầy đủ, bớt vất vả hơn rất nhiều.

Một buổi sáng, khi An đang chuẩn bị vào ca trực, cô nhận được tin nhắn từ phòng tiếp đón: có người thân chờ cô ở đó. Lòng An chợt dấy lên một cảm giác lạ lùng. Cô xuống phòng tiếp đón, và cô chết lặng khi thấy người đang ngồi đó, trên chiếc ghế chờ, với khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi, không ai khác chính là bà thím ruột của mình. Bà thím, người đã từng miệt thị, khinh thường cô, giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô trong một hoàn cảnh không thể ngờ tới.

Bà thím nhìn thấy An, hơi cúi gằm mặt, có chút ngượng ngùng, rụt rè hỏi: "An… con là An phải không?". Giọng bà ta run run, không còn vẻ chua ngoa, ngạo mạn như xưa. An gật đầu chào, lòng cô trào dâng một cảm xúc phức tạp. Chẳng phải bà ấy từng khinh thường cô, nói cô "đua đòi" sao? Chẳng phải bà ấy đã từng khiến cô tủi nhục đến rơi nước mắt sao?

Cô nhìn bà thím, cảm thấy một sự tĩnh lặng đến lạ thường trong lòng. Không còn oán giận, không còn tức tối, mà thay vào đó là sự bình thản, thấu hiểu. An mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng hỏi: "Thím đến đây có việc gì không ạ?". Bà thím thở dài, giọng nói đầy sự mệt mỏi và cam chịu: "Thím… thím đến khám bệnh." An sững sờ. Cô lắng nghe bà thím trình bày về triệu chứng bệnh của mình, lắng nghe chăm chú, không hề nhắc đến chuyện cũ, không hề một lời bóng gió hay trách móc. Sau đó, cô dẫn bà đi làm xét nghiệm, khám chuyên khoa một cách tận tình, chu đáo.

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, không gian bỗng trở nên im lặng. Bà thím khẽ lên tiếng, giọng nói đầy sự hối lỗi và ăn năn, từng câu từng chữ như được nặn ra từ sâu thẳm trái tim: "An à… thím xin lỗi con. Thím đã nói những lời không hay với con và mẹ con ngày xưa. Thím xin lỗi con. Thím đã sai rồi. Thím không ngờ con lại giỏi giang đến vậy. Con đã thành công rồi, con đã trở thành một bác sĩ giỏi."

An mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy sự bao dung: "Không sao đâu thím. Chuyện qua rồi mà. Giờ quan trọng là sức khỏe của thím." Lời nói của An khiến bà thím ngạc nhiên. Bà không ngờ An lại có thể tha thứ dễ dàng đến vậy.

Bà thím nhìn An, ánh mắt đầy hối lỗi, giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo: "Thím… thím ghen tỵ với mẹ con. Thím ghen tỵ vì chị ấy có một đứa con gái giỏi giang, ngoan ngoãn, hiếu thảo như con. Thím đã sai lầm khi đánh giá con bằng tiền bạc và định kiến xã hội." An im lặng, cô hiểu nỗi lòng của bà thím. Cô hiểu rằng, sự ghen tỵ, sự đố kỵ có thể khiến con người ta nói ra những lời lẽ cay nghiệt.

Sau khi có kết quả xét nghiệm, An giải thích cặn kẽ về tình trạng sức khỏe của bà thím và đưa ra phác đồ điều trị. Bà thím lắng nghe chăm chú, ánh mắt bà đầy sự tin tưởng và biết ơn.

Khi ra về, bà thím nắm chặt tay An, đôi mắt bà đỏ hoe: "Cảm ơn con An. Con đã giúp thím rất nhiều. Thím không biết phải làm gì nếu không có con." An mỉm cười: "Không có gì đâu thím. Đó là việc con nên làm mà." Bà thím nhìn An, ánh mắt bà ánh lên sự biết ơn sâu sắc: "Mẹ con đã nói đúng. Chị ấy chỉ sợ uổng nhân tài. Giờ thì thím đã hiểu rồi, hiểu giá trị của một con người không nằm ở những thứ vật chất bên ngoài."

An tiễn bà thím ra cửa, lòng cô nhẹ nhõm lạ thường. Cô đã không chọn cách trả thù hay hả hê trước sự sa cơ lỡ vận của bà thím, mà chọn cách tha thứ, bao dung. An nhận ra giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị xã hội, mà ở nhân cách, ở cách đối xử với người khác, và ở khả năng vượt lên chính mình. Mẹ cô đã dạy cô điều đó, và giờ cô đã thực sự hiểu, đã thực sự sống đúng với những gì mẹ đã dạy.

Từ hôm đó, bà thím không còn sang nhà An với những lời lẽ cay nghiệt, những ánh mắt dò xét nữa. Mỗi lần gặp nhau, bà đều mỉm cười, hỏi han công việc, cuộc sống của An và mẹ cô. Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi hoàn toàn, từ sự đối địch, khinh miệt trở thành sự tôn trọng, thấu hiểu. Bà thím còn thường xuyên mang quà cáp, hoa quả sang biếu mẹ con An.

An vẫn tiếp tục công việc của một bác sĩ, miệt mài với những ca bệnh, cống hiến hết mình cho nghề nghiệp. Cô hạnh phúc vì đã thực hiện được ước mơ của mình, lo được cho mẹ một cuộc sống đầy đủ, và quan trọng hơn, cô hạnh phúc vì được giúp đỡ những người bệnh, được mang lại niềm hy vọng cho họ. Mẹ cô vẫn là người phụ nữ hiền hậu, lam lũ, nhưng giờ đây bà đã bớt vất vả hơn rất nhiều. Bà vẫn luôn nhắc nhở An sống có tâm, có đức, là tấm gương sáng cho cô noi theo.

Không chỉ bà thím, An còn phải đối mặt với nhiều định kiến trong môi trường làm việc. Một số đồng nghiệp nam, đặc biệt là những người có xuất thân từ gia đình khá giả, thường xuyên coi thường An vì cô là "con nhà nghèo miền Trung" và là phụ nữ. Họ cho rằng An chỉ giỏi lý thuyết, thiếu kinh nghiệm thực tế, và rằng phụ nữ không nên theo đuổi những ngành vất vả như y học. Có lần, một đồng nghiệp còn công khai nói: "Cô An dù có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là phụ nữ, làm sao mà chịu nổi áp lực công việc của một bác sĩ giỏi được?".

An đau lòng, nhưng cô không bao giờ phản ứng lại bằng lời nói. Cô chọn cách chứng minh bằng hành động. Cô dành nhiều thời gian hơn cho việc học hỏi, nghiên cứu, và thực hành. Cô luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất ở bệnh viện. Dần dần, những ca bệnh khó, những trường hợp phức tạp đều được An giải quyết một cách xuất sắc, khiến những đồng nghiệp từng coi thường cô phải nể phục. An đã chứng minh rằng, tài năng và năng lực không phụ thuộc vào giới tính hay xuất thân.

Vào một buổi hội thảo y khoa lớn, An bất ngờ gặp lại Hải, người yêu cũ của cô thời đại học. Hải là một chàng trai thông minh, tài năng, và cũng là một bác sĩ rất giỏi. Ngày xưa, Hải đã từng hứa hẹn sẽ cùng An xây dựng tương lai, nhưng khi An quyết định theo đuổi ngành y, Hải đã phản đối kịch liệt. Anh cho rằng ngành y quá vất vả, không phù hợp với phụ nữ, và anh muốn An chọn một công việc nhẹ nhàng hơn để có thể chăm sóc gia đình. An đã từ chối, và họ chia tay.

Giờ đây, Hải đã là một bác sĩ danh tiếng, có phòng khám riêng, cuộc sống giàu sang. Anh ấy đến gặp An, ánh mắt anh ấy đầy sự hối hận và tiếc nuối. "An à, anh xin lỗi. Ngày xưa anh đã sai lầm khi không tin tưởng em. Anh không ngờ em lại giỏi giang và kiên cường đến vậy." An mỉm cười. Cô đã không còn yêu Hải, nhưng cô vẫn trân trọng những kỷ niệm đẹp. Cô nói: "Không sao đâu Hải. Mỗi người có một con đường riêng. Giờ anh cũng đã thành công rồi mà." Hải nhìn An, ánh mắt anh ấy đầy sự ngưỡng mộ.

Một ngày nọ, khi An về thăm nhà, mẹ cô bỗng trở nên trầm tư. Bà nhìn An, ánh mắt bà đầy sự yêu thương nhưng cũng chất chứa một nỗi niềm. Bà nói: "An à, mẹ có một bí mật muốn kể cho con nghe." An bất ngờ. Mẹ cô kể rằng, thực ra, gia đình bà từng là một gia đình giàu có, có truyền thống y học lâu đời ở Huế. Ông ngoại An là một lương y nổi tiếng. Nhưng vì biến cố lịch sử, gia đình bà phải ly tán, tài sản tiêu tan. Mẹ An phải lưu lạc vào miền Trung, sống cuộc đời nghèo khó. Bà giấu kín thân phận vì không muốn những kẻ xấu lợi dụng.

Mẹ An đưa cho cô một cuốn sổ cũ kỹ, đó là những bài thuốc quý gia truyền của dòng họ. Bà nói: "Mẹ muốn con giữ gìn và phát huy những tinh hoa y học của gia đình mình." An xúc động đến rơi nước mắt. Cô không ngờ rằng, mẹ cô, người phụ nữ lam lũ, lại có một quá khứ huy hoàng đến vậy. Cô cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết về gia đình mình, về nguồn gốc của mình.

An thường kể câu chuyện của mình cho đồng nghiệp, bạn bè, muốn họ hiểu rằng dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thị phi, chỉ cần tin vào bản thân và giá trị tốt đẹp, chúng ta sẽ vượt qua. Cô tin rằng, dù có bao nhiêu thử thách, lời nói cay nghiệt, chỉ cần giữ vững niềm tin, ước mơ, chúng ta sẽ đạt được thành công và tìm thấy hạnh phúc. Cô trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều bạn trẻ, đặc biệt là những cô gái có hoàn cảnh khó khăn.

Cuộc đời An giờ đây là một bản tình ca về lòng kiên định, về tình yêu thương vô điều kiện của người mẹ, và về sức mạnh của sự bao dung. Cô vẫn tiếp tục cống hiến cho ngành y, mang lại nụ cười và hy vọng cho những người bệnh. An biết, con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô sẽ không bao giờ gục ngã. Bởi vì cô có mẹ, có gia đình, và cô có một trái tim đầy tình yêu thương và lòng bao dung.