Chị Hạnh, 42 tuổi, dáng người nhỏ bé nhưng đôi mắt ánh lên sự kiên cường, là hình ảnh quen thuộc của một người phụ nữ miền Trung lam lũ. Hằng ngày, chị đẩy chiếc xe cũ kỹ, lầm lũi đi khắp các con đường, nhặt nhạnh từng mảnh vụn của cuộc đời để chắt chiu nuôi con trai. Mười bảy năm trước, Nam ra đời như một phép màu, một điểm tựa vững chắc giữa dòng đời nghiệt ngã. Cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, vừa đỗ đại học với số điểm cao ngất ngưởng, là niềm tự hào và cũng là động lực để chị vượt qua những ngày gian khó. Thế nhưng, ẩn sâu trong ánh mắt kiên cường ấy, là một nỗi đau âm ỉ, kéo dài suốt 15 năm, một vết sẹo không thể xóa nhòa trong trái tim người mẹ.
Mười lăm năm trước, hạnh phúc tưởng chừng đã mỉm cười với Hạnh khi chị có một gia đình nhỏ ấm cúng bên người chồng tên Dũng. Anh là một ngư dân chất phác, chăm chỉ, dù cuộc sống nghèo khó nhưng mái nhà nhỏ luôn rộn rã tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương. Hạnh nhớ như in cái ngày Dũng nói lời từ biệt, khi chị đang mang thai Nam ở tháng thứ tám. Anh bảo sẽ đi làm ăn xa ở thành phố cùng một người bạn, hứa hẹn sẽ mang về một cuộc sống sung túc hơn cho mẹ con chị. Hạnh tin tưởng chồng tuyệt đối, tiễn anh đi với bao hy vọng, bao giấc mơ về một tương lai tươi sáng. Nhưng rồi, từ ngày đó, Dũng bặt vô âm tín, bỏ lại Hạnh bơ vơ giữa dòng đời đầy sóng gió.
Ngày Hạnh sinh Nam, không một người thân bên cạnh, không có bàn tay chồng nắm lấy, chỉ có nỗi đau thể xác và sự trống rỗng trong tâm hồn. Để nuôi con khôn lớn, Hạnh đã làm đủ mọi nghề, từ phụ hồ nặng nhọc, rửa bát thuê cho những quán ăn xập xệ, đến nghề nhặt rác mà chị đang gắn bó. Mỗi công việc đều vắt kiệt sức lực của người phụ nữ bé nhỏ, nhưng Hạnh chưa bao giờ gục ngã. Trái tim chị vẫn nuôi dưỡng một tia hy vọng mong manh: Dũng chắc chắn gặp chuyện bất trắc, anh không thể nào bỏ rơi mẹ con chị. Niềm tin ấy, dù mong manh, lại chính là sợi dây níu giữ Hạnh giữa vực thẳm tuyệt vọng.
Ngày qua ngày, sau mỗi buổi nhặt rác mệt nhoài, Hạnh lại dành thời gian đi khắp nơi hỏi han, dán giấy tìm người, nhờ cậy cả công an hỗ trợ. Mỗi lần nhận được một thông tin dù nhỏ nhoi, trái tim chị lại đập mạnh, dồn dập, rồi lại vỡ vụn khi mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt. Nam lớn lên, nhìn mẹ vất vả, đôi mắt chất chứa nỗi xót xa, nhiều lần khuyên mẹ từ bỏ việc tìm kiếm vô vọng ấy. "Mẹ ơi, có lẽ ba đã... đã không còn nữa rồi," Nam nói, giọng nghẹn ngào. Nhưng Hạnh chỉ lắc đầu, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời: "Mẹ phải tìm ba con, dù chỉ để biết ba còn sống hay không. Mẹ không thể sống khi không biết tin tức gì về ba con được." Câu nói ấy như một lời thề, một lời tự hứa với bản thân, rằng chị sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm.
Một buổi sáng định mệnh, khi Hạnh đang nhặt rác gần bãi rác lớn của huyện, tiếng nói chuyện của hai người đàn ông chợt lọt vào tai chị. Một người nhắc đến cái tên "Dũng" và kể rằng anh ta giờ là ông chủ lớn ở Sài Gòn, giàu có nhờ cưới một người phụ nữ giàu có, làm trong ngành bất động sản. Nghe đến đây, Hạnh như bị sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hy vọng, vừa uất hận dâng trào. Chị vội vàng chạy đến, giọng nói run run, gấp gáp: "Anh ơi, Dũng mà anh nói có phải là người làng này không? Anh ấy từng làm ngư dân, có một đứa con trai, đúng không?" Người đàn ông gật đầu, xác nhận rằng Dũng chính là người chị đang tìm, và anh ta giờ đã đổi tên thành Hoàng Minh để cắt đứt liên lạc với quá khứ.
Hạnh như chết lặng, cả thế giới xung quanh chị bỗng chốc sụp đổ. Mười lăm năm qua, chị đã sống trong hy vọng, đã chịu bao khổ cực, đã đánh đổi cả thanh xuân để nuôi con, để tìm chồng, vậy mà sự thật lại tàn nhẫn đến thế. Dũng không hề gặp chuyện gì, anh ta đã cố tình bỏ rơi mẹ con chị để chạy theo phú quý, theo cuộc sống xa hoa nơi phố thị. Nỗi đau, sự uất hận, và cả sự hoài nghi về lòng người bủa vây lấy tâm trí Hạnh. Chị tự hỏi, liệu có phải tất cả những năm tháng ấy chỉ là một giấc mơ tồi tệ? Và liệu chị có đủ sức mạnh để đối mặt với sự thật phũ phàng này?
Quyết định lên Sài Gòn không phải để níu kéo, không phải để đòi lại bất cứ thứ gì, mà là để đối mặt với người chồng bội bạc, và để Nam biết sự thật về người cha đã bỏ rơi mình. Hạnh vay mượn khắp nơi, gom góp từng đồng để mua vé xe lên Sài Gòn, mang theo Nam, mang theo cả nỗi uất hận và sự tủi hờn. Chuyến đi ấy nặng trĩu những nỗi niềm, và mỗi vòng quay của bánh xe dường như lại đưa chị đến gần hơn với một sự thật đau đớn.
Sau nhiều ngày dò hỏi, lang thang khắp phố thị rộng lớn, mẹ con Hạnh cũng tìm được công ty của Dũng – nay là Hoàng Minh – một công ty xây dựng lớn tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Hạnh đứng lặng trước tòa nhà cao tầng lộng lẫy, cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng giữa sự xa hoa, tráng lệ ấy. Rồi chị thấy Dũng bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, ăn mặc lịch lãm, phong thái tự tin, bên cạnh là người vợ mới xinh đẹp và hai đứa con nhỏ. Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Hạnh, khiến chị nghẹt thở. Nam nắm chặt tay mẹ, ánh mắt đầy căm phẫn, căm ghét.
Hạnh bước tới, giọng nói run run, như cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng: "Anh Dũng, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Hạnh, vợ anh đây. Đây là Nam, con trai anh. Mười lăm năm qua, mẹ con tôi đã sống thế nào, anh có biết không?" Dũng sững sờ, vẻ mặt anh ta thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, vô cảm: "Cô là ai? Tôi không quen. Tôi không có vợ con gì ở quê cả." Giọng anh ta khô khốc, ráo hoảnh, như thể Hạnh và Nam chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh ta. Người vợ mới của Dũng, ánh mắt khinh bỉ, hất hàm quát lên: "Cô ăn mặc rách rưới thế này mà dám nhận là vợ anh ấy? Đi chỗ khác, đừng làm phiền chúng tôi!" Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hạnh, khiến chị cảm thấy nhục nhã ê chề. Nam không kìm được, hét lên, giọng đầy căm hận: "Ông là đồ tồi! Ông bỏ rơi mẹ tôi, để mẹ tôi phải nhặt rác nuôi tôi, giờ ông sống sung sướng thế này mà không chút hối hận sao?"
Dũng quay lưng đi, không nói thêm một lời nào. Anh ta bước nhanh vào xe, như muốn chạy trốn khỏi quá khứ, khỏi những ánh mắt phán xét. Nhưng ánh mắt anh ta thoáng lộ rõ sự bất an, một chút gì đó gọi là hối hận, hay chỉ là sự sợ hãi bị vạch trần? Hạnh kéo Nam về, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ, nhưng chị không gục ngã. Nỗi đau và sự tủi hờn bỗng hóa thành sức mạnh, thành ý chí kiên cường. Chị nói với con, giọng tuy yếu ớt nhưng đầy quyết tâm: "Mẹ con mình về thôi. Từ giờ, mẹ chỉ cần con là đủ. Chúng ta sẽ sống thật tốt, không cần bất cứ thứ gì từ người đàn ông đó."
Câu chuyện tưởng chừng đã kết thúc ở đó, nhưng định mệnh lại có những sắp đặt riêng. Sau cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, hình ảnh của Hạnh và Nam cứ ám ảnh Dũng, len lỏi vào từng giấc mơ, từng suy nghĩ của anh ta. Dũng cố gắng sống như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng phủ nhận quá khứ, nhưng những ký ức về Hạnh và Nam cứ bám riết lấy anh ta như một cái bóng. Ban đêm, anh ta thường giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, khi hình ảnh người vợ lam lũ và đứa con trai nhỏ bé hiện rõ mồn một trong tâm trí. Lời nói của Nam, ánh mắt đầy căm hờn của cậu bé cứ vang vọng bên tai, khiến anh ta không thể nào yên giấc.
Người vợ mới của Dũng, một người phụ nữ thông minh và sắc sảo, không phải là người dễ dàng bị lừa dối. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn trong thái độ của chồng khi đối diện với Hạnh và Nam. Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng đó, sự nghi ngờ trong lòng cô càng lớn dần. Cô bắt đầu âm thầm điều tra, và những gì cô phát hiện ra còn tồi tệ hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Dũng không chỉ bội bạc với Hạnh, mà anh ta còn từng lừa dối cô, chiếm đoạt tài sản của gia đình cô để gây dựng sự nghiệp. Sự thật phơi bày như một cú sốc lớn, khiến cô đau đớn và phẫn nộ tột cùng. Cô quyết định ly hôn, không chút do dự, và kiện Dũng ra tòa.
Vụ kiện kéo dài, phơi bày tất cả những dối trá, những mưu mô của Dũng trước công chúng. Anh ta mất trắng công ty, mất đi tất cả những gì anh ta đã đánh đổi cả lương tâm để có được, và phải trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ cho người vợ cũ. Dũng rơi vào cảnh trắng tay, bị xã hội quay lưng, bạn bè xa lánh, không còn ai tin tưởng hay muốn hợp tác với anh ta. Từ một ông chủ lớn giàu có, anh ta trở thành một kẻ vô sản, bị khinh rẻ. Nỗi cô đơn và sự hối hận gặm nhấm tâm hồn anh ta từng ngày.
Trong cơn cùng quẫn, Dũng tìm về quê hương, hy vọng Hạnh sẽ tha thứ và cho anh ta một cơ hội làm lại cuộc đời. Anh ta hình dung ra một cảnh tượng Hạnh vẫn còn lam lũ, vẫn còn nhặt rác, và anh ta sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh. Thế nhưng, khi về đến làng, anh ta lại sững sờ khi chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Lúc này, Hạnh và Nam đã có một cuộc sống mới, hoàn toàn khác biệt. Nhờ số tiền học bổng cao ngất ngưởng và công việc làm thêm chăm chỉ, Nam đã giúp mẹ mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cửa hàng tuy không lớn nhưng sạch sẽ, tươm tất, là nơi hai mẹ con vun đắp tương lai. Hạnh không còn phải nhặt rác, không còn phải lầm lũi đẩy chiếc xe cũ kỹ dưới cái nắng gắt hay những cơn mưa tầm tã. Cuộc sống của hai mẹ con dần ổn định, ấm no hơn. Nhìn Dũng quỳ gối xin lỗi, dáng vẻ tiều tụy, thảm hại, Hạnh không còn cảm thấy oán hận hay căm ghét. Chỉ còn lại sự trống rỗng, và một chút gì đó gọi là thương hại.
Hạnh nhìn Dũng, đôi mắt chị bình thản, không còn chút gợn sóng của nỗi đau hay sự hận thù. Giọng chị trầm ấm, không còn chút run rẩy: "Anh đã chọn con đường của mình, giờ hãy chịu trách nhiệm với nó. Mẹ con tôi không cần anh nữa. Chúng tôi đã sống tốt mà không có anh, và chúng tôi sẽ tiếp tục sống tốt như vậy." Lời nói của Hạnh như một bản án cuối cùng, đóng sập cánh cửa hy vọng của Dũng. Anh ta hiểu rằng, tất cả đã quá muộn.
Nhiều năm sau, Nam trở thành một kỹ sư xây dựng tài năng, thành đạt, xây dựng cho mẹ một ngôi nhà khang trang, đẹp đẽ. Ngôi nhà không chỉ là nơi che mưa che nắng, mà còn là biểu tượng cho sự kiên cường, cho tình mẫu tử thiêng liêng. Hạnh giờ đã ngoài 50, nhưng gương mặt chị rạng rỡ hạnh phúc, không còn chút dấu vết của những tháng ngày cơ cực. Chị thường kể cho Nam nghe về những ngày khó khăn, về những nỗi đau đã trải qua, như một bài học về lòng kiên trì, về sức mạnh của tình yêu thương và sự lương thiện. Nam lắng nghe mẹ kể, đôi mắt ngời lên sự kính trọng và biết ơn vô hạn.
Trong khi đó, Dũng, sau khi mất tất cả, sống cô độc trong một căn nhà trọ tồi tàn, ngày ngày bị ám ảnh bởi những gì mình đã gây ra. Anh ta không còn danh vọng, không còn tiền bạc, không còn gia đình. Mỗi đêm, anh ta đều chìm trong những giấc mơ hối hận, hình ảnh Hạnh lam lũ và Nam thơ dại cứ hiện về, dày vò anh ta. Anh ta đã đánh đổi hạnh phúc gia đình để chạy theo phú quý, và cuối cùng phải trả giá đắt bằng cả cuộc đời mình. Câu chuyện của Hạnh và Nam là một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh của tình mẫu tử và sự lương thiện, rằng dù cuộc đời có bất công đến mấy, những người sống chân thành, sống vì nhau, sẽ luôn tìm được hạnh phúc đích thực. Còn Dũng, kẻ chạy theo dục vọng, bỏ rơi những giá trị cốt lõi của cuộc đời, cuối cùng chỉ còn lại sự cô độc và nỗi ân hận khôn nguôi.