Min menu

Pages

Người vợ la/m l/ũ nh/ặt r/ác nuôi con suốt 15 năm m/òn m/ỏi tìm chồng m/ất tíc/h. Trớ trêu thay, kẻ b/ạc tì/nh lại vì h/am m/ê ph/ú qu/ý mà bỏ r/ơi vợ con và cái kết khiến ai cũng r:ưng r:ưng nước mắt...

 Trong sâu thẳm một vùng quê nghèo miền Trung Việt Nam, cái tên Hạnh đã trở thành một giai thoại về sự kiên cường và tình mẫu tử. Chị Hạnh, ở tuổi 42, mang dáng vóc nhỏ bé, gầy guộc, gương mặt khắc khổ hằn lên dấu vết của nắng gió và những lo toan cuộc đời. Thế nhưng, ẩn sâu trong đôi mắt ấy, một ngọn lửa kiên định và bất khuất vẫn luôn bùng cháy. Mỗi ngày, chị miệt mài đẩy chiếc xe cũ kỹ, tiếng kẽo kẹt của bánh xe như lời kể về những chặng đường mưu sinh vất vả, thu lượm từng lon bia, chai nhựa để nuôi dưỡng cậu con trai duy nhất, Nam. Nam, ở tuổi 17, là niềm tự hào, là tất cả hy vọng của chị, một cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, vừa xuất sắc đỗ vào ngôi trường đại học danh tiếng với số điểm cao ngất ngưởng. Nhưng đằng sau nụ cười hiền hậu, ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm của Hạnh là một bi kịch kéo dài ròng rã 15 năm, một vết sẹo chẳng bao giờ lành, một nỗi đau âm ỉ vẫn luôn nhức nhối mỗi khi đêm về.

Mười lăm năm về trước, Hạnh từng có một tổ ấm bình dị nhưng ngập tràn tiếng cười. Chồng chị, anh Dũng, là một ngư dân chân chất, quanh năm bám biển, dù cuộc sống còn nhiều thiếu thốn nhưng tình yêu thương luôn đong đầy trong căn nhà nhỏ. Hạnh nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, khi chị đang mang thai Nam được tám tháng, bụng bầu vượt mặt. Dũng, với đôi mắt rạng rỡ hy vọng, nói rằng anh được một người bạn cũ rủ đi làm ăn xa ở thành phố, một công việc hứa hẹn sẽ mang về một cuộc sống đủ đầy, sung túc hơn cho mẹ con chị. Tim Hạnh thổn thức, vừa mừng cho chồng có cơ hội đổi đời, vừa lo lắng cho những ngày xa cách. Nhưng trên hết là niềm tin sắt đá vào người chồng mình yêu thương. Chị tiễn anh đi, với bao nhiêu ước mơ và kỳ vọng về một tương lai tươi sáng hơn, nơi cả gia đình sẽ được đoàn tụ, không còn phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền. Nhưng từ ngày đó, Dũng bặt vô âm tín, bỏ lại Hạnh với một bụng bầu và nỗi bàng hoàng tột độ, một mình chị lạc lõng giữa cuộc đời.



Hạnh một mình vật lộn với cuộc sống, sinh Nam mà không có một người thân nào bên cạnh, không có bàn tay chồng vỗ về. Nỗi đau thể xác hòa cùng nỗi đau tinh thần giằng xé tâm can người phụ nữ trẻ. Những ngày tháng ấy, Hạnh tưởng chừng không thể vượt qua. Để Nam có thể lớn khôn, chị đã không quản ngại bất cứ công việc gì: từ những ngày phơi nắng phụ hồ trên công trường, rửa bát thuê ở các quán ăn nhỏ, đến những buổi tối lê la nhặt rác dưới ánh đèn đường leo lét. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của Hạnh, nhưng nhìn nụ cười ngây thơ của Nam, mọi khó khăn dường như tan biến. Dù cuộc sống có gian truân đến mấy, dù bao nhiêu người khuyên chị nên từ bỏ, Hạnh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm kiếm Dũng. Trong sâu thẳm trái tim chị, một niềm tin mãnh liệt rằng anh gặp chuyện bất trắc, rằng anh không thể nào cố tình bỏ rơi mẹ con chị mà đi. Chị vẫn tin vào tình nghĩa vợ chồng, tin vào lời hứa năm xưa.

Những tháng ngày trôi qua, Hạnh vẫn âm thầm nuôi dưỡng hy vọng mong manh. Mỗi khi công việc nhặt rác kết thúc, chị lại dành thời gian lang thang khắp các con phố, hỏi han từng người một, dán những tờ giấy tìm người đã ố vàng vì nắng mưa, thậm chí nhờ cả sự giúp đỡ của công an. Chị không bỏ qua bất cứ một manh mối nhỏ nào, dù là lời đồn đại xa xôi nhất. Nhưng mọi con đường đều dẫn đến ngõ cụt, những cánh cửa hy vọng cứ thế đóng sầm lại trước mắt chị, để lại Hạnh với nỗi thất vọng tràn trề. Nam lớn lên, hiểu chuyện, nhiều lần xót xa khi thấy mẹ vất vả, khuyên mẹ từ bỏ, hãy sống vì hiện tại và vì con. Giọng Nam nghẹn ngào: "Mẹ ơi, ba đã đi lâu rồi, có lẽ ba không về nữa đâu. Mẹ đừng tìm nữa, hãy sống vì con thôi." Nhưng Hạnh chỉ lắc đầu, đôi mắt đong đầy nước mắt, giọng nói nghẹn lại: "Mẹ phải tìm ba con, dù chỉ để biết ba còn sống hay không. Mẹ không thể ngừng tìm kiếm, con ạ. Dù chỉ là một chút hy vọng, mẹ cũng phải bám víu lấy." Lời nói ấy như một lời thề, khắc sâu vào tâm khảm người mẹ, thôi thúc chị tiếp tục hành trình vô vọng, dù biết rằng cơ hội là rất mong manh.

Một buổi sáng định mệnh, khi Hạnh đang miệt mài nhặt rác gần bãi rác lớn của huyện, tiếng nói chuyện vang vọng từ hai người đàn ông đi ngang qua bất chợt lọt vào tai chị. Một người nhắc đến cái tên "Dũng" và kể rằng anh ta giờ là ông chủ lớn ở Sài Gòn, giàu có nhờ cưới một người phụ nữ quyền lực, làm trong ngành bất động sản. Tim Hạnh như ngừng đập, lồng ngực thắt lại, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Chị vội vàng chạy đến, giọng nói run rẩy, lạc đi vì xúc động tột độ: "Anh ơi, Dũng mà anh nói có phải là người làng này không? Anh ấy từng làm ngư dân, có một đứa con trai, đúng không?" Người đàn ông ngạc nhiên nhìn chị, rồi gật đầu xác nhận. Anh ta còn nói thêm rằng Dũng đã đổi tên thành Hoàng Minh để cắt đứt liên lạc với quá khứ, coi như mình chưa từng tồn tại ở cái vùng quê nghèo này.

Hạnh chết lặng, thế giới xung quanh chị dường như sụp đổ hoàn toàn. Mười lăm năm sống trong hy vọng hão huyền, chịu đựng bao tủi nhục, bao khổ cực để nuôi con, để tìm kiếm một người chồng mà chị tin là gặp nạn. Vậy mà, sự thật lại tàn nhẫn đến không ngờ. Dũng không hề gặp chuyện gì, anh ta đã cố tình bỏ rơi mẹ con chị để chạy theo danh vọng và phú quý. Nước mắt Hạnh cứ thế tuôn rơi, không thể ngừng lại. Nỗi đau, sự tủi nhục, và cả sự căm phẫn dâng trào trong lòng chị. Chị cảm thấy mình như bị lừa dối, bị phản bội một cách trắng trợn. Mọi niềm tin, mọi hy vọng bấy lâu nay đều tan biến như bong bóng xà phòng. Nhưng chỉ vài phút sau, một quyết định mạnh mẽ đã được Hạnh đưa ra, như một tia sét đánh thẳng vào trái tim chị. Chị sẽ lên Sài Gòn, không phải để níu kéo một kẻ bội bạc, mà là để đối mặt với anh ta, để bắt anh ta phải nhìn vào sự thật phũ phàng mà anh ta đã tạo ra. Và quan trọng hơn hết, để Nam biết rõ sự thật về người cha đã chối bỏ mình, để con trai chị không còn phải sống trong một niềm tin hão huyền.

Với chút tiền ít ỏi vay mượn từ bà con hàng xóm, Hạnh mua vé xe lên Sài Gòn, mang theo Nam, với bao nỗi lo toan nhưng cũng đầy quyết tâm. Chuyến đi dài đằng đẵng, mỗi vòng xe quay như xoáy vào lòng Hạnh những nỗi đau đã câm nín bao năm. Sau nhiều ngày vất vả hỏi thăm, lần mò trong thành phố rộng lớn, mẹ con chị cuối cùng cũng tìm được công ty của Dũng – nay là Hoàng Minh – một công ty xây dựng hoành tráng, sừng sững giữa trung tâm thành phố. Hạnh đứng trước tòa nhà cao tầng, một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng. Đây là nơi anh ta đã sống cuộc đời giàu sang, trong khi mẹ con chị phải chật vật từng bữa. Chị nhìn Dũng bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, ăn mặc lịch lãm, phong thái tự tin, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái cùng hai đứa con nhỏ, cười nói vui vẻ. Nam nắm chặt tay mẹ, ánh mắt cậu bé đầy căm phẫn và nỗi uất nghẹn, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

Hạnh bước đến, mỗi bước chân như nặng trĩu, nhưng chị vẫn kiên định. Giọng chị run run, nhưng vẫn đầy kiên quyết, từng lời nói như xé toạc không khí: "Anh Dũng, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Hạnh, vợ anh đây. Đây là Nam, con trai anh. Mười lăm năm qua, mẹ con tôi đã sống thế nào, anh có biết không?" Dũng sững sờ, nét mặt anh ta biến sắc, từ ngạc nhiên đến hoảng hốt, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, xa lạ. "Cô là ai? Tôi không quen. Tôi không có vợ con gì ở quê cả." Lời nói vô tình như nhát dao cứa vào tim Hạnh, khiến chị nghẹn đắng. Người vợ mới của Dũng, cô An, nhìn Hạnh với ánh mắt khinh bỉ, giọng cô ta cao vút, đầy vẻ miệt thị: "Cô ăn mặc rách rưới thế này mà dám nhận là vợ anh ấy? Đi chỗ khác, đừng làm phiền chúng tôi!" Nam không kìm được, cậu bé gào lên, giọng vỡ òa vì uất ức: "Ông là đồ tồi! Ông bỏ rơi mẹ tôi, để mẹ tôi phải nhặt rác nuôi tôi, giờ ông sống sung sướng thế này mà không chút hối hận sao?" Dũng quay đi, không nói thêm lời nào, như muốn trốn tránh sự thật phũ phàng. Nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ sự bất an, một thoáng dao động, một tia hối lỗi vụt qua mà Hạnh và Nam đã kịp nhìn thấy. Hạnh kéo Nam về, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ, nhưng chị không gục ngã. Chị nói với con, giọng nói dù run rẩy nhưng vẫn đầy mạnh mẽ: "Mẹ con mình về thôi, con trai. Từ giờ, mẹ chỉ cần con là đủ." Lời nói ấy như một sự giải thoát, một tuyên bố chấm dứt quá khứ đau buồn, một sự cắt đứt hoàn toàn với người đàn ông bội bạc.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh ấy lại là khởi đầu cho một chuỗi biến cố khác, một màn kịch mới đầy bất ngờ. Sau khi mẹ con Hạnh rời đi, hình ảnh Hạnh gầy guộc, tiều tụy cùng ánh mắt căm phẫn của Nam cứ ám ảnh Dũng, hay giờ là Hoàng Minh. Anh ta cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó, cố gắng sống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng quá khứ bỗng trở thành một bóng ma, đeo bám anh ta không ngừng. Mỗi khi nhìn thấy người vợ hiện tại và hai đứa con của mình, Dũng lại cảm thấy một sự trống rỗng khó tả, một nỗi day dứt không tên. Nỗi ân hận và tội lỗi bắt đầu gặm nhấm tâm hồn anh ta từng chút một, khiến những đêm anh ta không thể nào chợp mắt. Anh ta bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, những hình ảnh về Hạnh và Nam hiện lên rõ nét trong tâm trí, tra tấn anh ta không ngừng.

Người vợ hiện tại của Dũng, cô An, sau khi chứng kiến cuộc đối chất giữa Hạnh và Dũng, đã bắt đầu nghi ngờ chồng mình. Cô ta là một người phụ nữ thông minh, sắc sảo và rất có địa vị trong xã hội, không dễ dàng bị lừa dối. An bắt đầu âm thầm điều tra, thuê thám tử riêng để tìm hiểu về quá khứ của Dũng. Và rồi, sự thật kinh hoàng dần được hé lộ. Cô ta phát hiện ra Dũng không chỉ bội bạc với Hạnh mà còn từng lừa dối cô để chiếm đoạt tài sản, lợi dụng sự tin tưởng của gia đình cô để gây dựng sự nghiệp. Dũng đã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp về tương lai, về tình yêu để lừa dối An và chiếm đoạt tài sản của cô. Sự thật phũ phàng khiến An choáng váng và tức giận tột độ. Niềm tin sụp đổ, tình yêu biến thành sự căm ghét.

Không một chút do dự, An quyết định ly hôn và kiện Dũng ra tòa. Cô không muốn bất kỳ sự khoan nhượng nào cho kẻ đã lừa dối mình. Cuộc chiến pháp lý kéo dài và đầy căng thẳng, thu hút sự chú ý của dư luận. Dũng cố gắng chống trả, thuê những luật sư giỏi nhất, nhưng mọi chứng cứ đều chống lại anh ta. An đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, với đầy đủ bằng chứng không thể chối cãi. Cuối cùng, Dũng thất bại thảm hại. Anh ta mất trắng công ty, mọi tài sản đều bị tịch thu để trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ cho An, cộng thêm những thiệt hại về danh tiếng và tinh thần mà cô phải chịu đựng. Anh ta còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản và kiện tụng hình sự vì tội lừa đảo.

Dũng rơi vào cảnh trắng tay, tất cả những gì anh ta xây dựng bấy lâu giờ tan thành mây khói. Danh tiếng sụp đổ, bạn bè, đối tác, những người từng vây quanh anh ta vì tiền bạc giờ cũng quay lưng, coi anh ta như một kẻ lừa đảo, bịp bợm. Anh ta trở thành một kẻ vô sản, bị xã hội ruồng bỏ. Trong phút tuyệt vọng cùng cực, khi không còn gì để mất, Dũng tìm về quê hương, nơi có Hạnh và Nam. Anh ta hy vọng Hạnh sẽ tha thứ và cho anh ta một cơ hội làm lại cuộc đời, như một kẻ bám víu vào sợi dây cứu sinh cuối cùng. Anh ta hình dung ra cảnh Hạnh sẽ đau khổ, sẽ vẫn còn vương vấn tình xưa, và sẽ chấp nhận anh ta trở lại, bởi vì anh ta là cha của Nam. Nhưng khi anh ta đặt chân về ngôi làng cũ, mọi thứ đã thay đổi đến mức anh ta không thể nhận ra.

Lúc này, Hạnh và Nam đã có một cuộc sống mới. Nam, với sự thông minh và cần cù, đã nhận được nhiều học bổng từ các tổ chức từ thiện và các mạnh thường quân sau khi câu chuyện của mẹ con cậu được lan truyền trên báo chí. Cậu không chỉ học giỏi mà còn năng động, làm thêm đủ việc để phụ giúp mẹ. Hai mẹ con đã tích góp được một khoản kha khá. Nam đã dùng số tiền đó để giúp mẹ mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ngay đầu làng, lấy tên là "Cửa hàng Hạnh Phúc", như một biểu tượng cho sự khởi đầu mới. Cửa hàng tuy không lớn nhưng đủ để Hạnh không còn phải bươn chải với nghề nhặt rác nữa. Cuộc sống của hai mẹ con dần ổn định, không còn cảnh thiếu trước hụt sau. Nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi Hạnh, một nụ cười của sự bình yên và hạnh phúc thực sự, của sự an nhiên sau bao nhiêu sóng gió.

Khi Dũng xuất hiện, quỳ gối trước Hạnh và Nam, gương mặt anh ta hốc hác, tiều tụy, đôi mắt cầu xin. Anh ta dường như đã già đi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Lòng Hạnh không khỏi xao động, một thoáng thương hại vụt qua, nhưng chỉ là thoáng qua. Bao nhiêu năm tủi nhục, bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi vì người đàn ông này, bao nhiêu nỗi đau đã chất chồng trong lòng chị. Giờ đây, chị đã học được cách mạnh mẽ và kiên định, không để cảm xúc nhất thời chi phối. Hạnh nhìn thẳng vào mắt Dũng, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát, không một chút run rẩy: "Anh đã chọn con đường của mình, giờ hãy chịu trách nhiệm với nó. Mẹ con tôi không cần anh nữa. Chúng tôi đã có một cuộc sống mới, không có anh, và chúng tôi hạnh phúc. Anh hãy sống với những gì anh đã gây ra." Nam cũng nhìn Dũng với ánh mắt lạnh lùng, không còn sự căm phẫn của những ngày đầu, chỉ còn là sự thờ ơ và khinh thường. Cậu biết rằng, cuộc sống của mẹ con cậu giờ đã bình yên, và sự xuất hiện của Dũng chỉ là một vết gợn nhỏ không đáng bận tâm. Lời nói của Hạnh như một bản án cuối cùng dành cho Dũng, chấm dứt mọi hy vọng mong manh của anh ta, đóng lại cánh cửa quá khứ một cách vĩnh viễn.

Nhiều năm sau, Nam trở thành một kỹ sư xây dựng tài năng, được trọng vọng trong ngành. Anh đã tự tay thiết kế và xây dựng cho mẹ một ngôi nhà khang trang, đẹp đẽ, tràn ngập ánh nắng và tiếng cười, nằm ngay cạnh cửa hàng tạp hóa. Ngôi nhà mới không chỉ là nơi ở mà còn là biểu tượng cho tình yêu thương và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hai mẹ con. Hạnh giờ đã ngoài 50, gương mặt chị rạng rỡ hạnh phúc bên cậu con trai hiếu thảo và những đứa cháu đáng yêu, tinh nghịch. Chị thường kể cho các cháu nghe về những ngày tháng khó khăn, về hành trình tìm kiếm và vượt qua nghịch cảnh, như một bài học quý giá về lòng kiên trì, tình yêu thương vô bờ bến và sự tha thứ (nhưng không quên).

Dũng, sau khi mất tất cả, sống cô độc trong một căn nhà trọ tồi tàn ở thành phố. Mỗi ngày, anh ta sống trong sự hối hận và dằn vặt, nhận ra cái giá đắt của sự bội bạc mà mình đã gây ra. Anh ta luôn nhìn thấy hình ảnh Hạnh và Nam trong tâm trí, như những lời nhắc nhở không ngừng về những sai lầm đã mắc phải. Không có người thân, không có bạn bè, anh ta sống như một cái bóng vật vờ, những ngày cuối đời chìm trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng, một kết cục bi thảm cho kẻ đã đánh đổi tình thân để chạy theo phù hoa.

Câu chuyện của Hạnh và Nam là minh chứng sống động cho sức mạnh phi thường của tình mẫu tử và sự lương thiện. Dù cuộc đời có bất công, có đẩy con người vào những hoàn cảnh éo le nhất, nhưng những trái tim chân thành, sống vì yêu thương và luôn giữ vững niềm tin sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực. Còn Dũng, kẻ đã chạy theo phú quý mà bỏ rơi gia đình, cuối cùng phải trả giá đắt bằng cả cuộc đời mình, sống trong cô độc và nỗi ân hận khôn nguôi. Cuộc đời luôn công bằng, và ai gieo gió thì sẽ gặt bão.