Min menu

Pages

N:ghi n:gờ người bạn thân của chồng từ quê lên chỉ để v:ay ti:ền, cô vợ bà:ng ho:àng khi biết s:ự th:ật phía sau khiến cô ch:ết l:ặng…

 Trời Hà Nội tháng Ba, se lạnh như chính tâm trạng của Linh lúc này. Cô ngồi bên cửa sổ phòng khách, nhìn ra màn sương mỏng bảng lảng ngoài hiên, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh người đàn ông mặc chiếc áo cũ bạc màu đang ngồi nói chuyện với chồng cô trong bếp. Gã tên Hưng – bạn thân của chồng từ hồi còn ở quê. Hắn lên thành phố mấy hôm trước, nói là "ghé chơi", nhưng Linh ngờ lắm. Người từ quê lên, không thân thích, không công ăn việc làm, lại ở đến ba ngày, chẳng phải có ý đồ gì thì là gì?

Linh từng lớn lên trong cảnh nghèo, cô hiểu cái gì gọi là “nhờ vả”. Nhưng từ khi cưới Huy – chồng cô, hai vợ chồng đã cật lực làm ăn, cố sống tử tế, sạch sẽ. Cô không muốn cuộc sống hiện tại bị xáo trộn vì những mối quan hệ dây dưa. Đặc biệt là những mối quan hệ từ "quê", với cô, chúng chỉ toàn mang đến rắc rối.


Linh nghe tiếng cười của Hưng và Huy vang lên từ gian bếp. Cô chau mày. Đã ba ngày rồi, sáng trưa tối đều có mặt Hưng ở đây. Lúc đầu, cô còn giữ phép lịch sự, nấu nướng mời ăn. Nhưng hôm nay, Linh cố tình nấu ít lại, chỉ đủ hai người. Thế mà Huy lại chia phần của mình cho Hưng, vừa ăn vừa cười xòa: “Anh em gặp nhau bao nhiêu năm mới có dịp, em thông cảm.”

Cô không nói gì, nhưng ánh mắt thì khác. Lạnh. Xa cách. Và chực trào những ngờ vực. Hưng ăn xong, nói vài câu xã giao rồi đứng dậy xin phép ra ngoài có chút việc. Cánh cửa đóng lại, Linh lập tức quay sang chồng.

“Huy, em hỏi thật, anh ta lên đây có mục đích gì?”

Huy hơi khựng lại, như đã lường trước câu hỏi này từ lâu. Nhưng anh chỉ đáp nhẹ, “Không có gì đâu em. Chỉ là bạn cũ, lâu ngày gặp lại.”

Linh không hài lòng với câu trả lời đó. Cô gằn giọng: “Em không thích cái kiểu dây dưa như vậy. Thành phố không phải nơi để ai cũng đến rồi ở, rồi ăn bám. Em không muốn phải gánh thêm bất kỳ ai.”

Ánh mắt Huy thoáng một nỗi buồn lặng lẽ. Nhưng anh không phản kháng. Anh chỉ nắm tay Linh, nhẹ nhàng: “Anh biết em mệt. Nhưng cho anh một chút thời gian. Mọi chuyện rồi em sẽ hiểu.”

Linh im lặng, nhưng lòng chẳng yên. Tối hôm đó, cô thấy Huy lén bỏ một phong bì vào ba lô của Hưng. Không cần đoán cũng biết là tiền. Cô tức tối. Cô cảm thấy bị phản bội. Làm vợ, cô không được quyền biết đến chuyện tài chính trong nhà sao? Tiền hai vợ chồng cực khổ dành dụm, sao lại đưa cho một người xa lạ như thế?

Sáng hôm sau, cô giả vờ ra ngoài rồi quay về giữa chừng, rón rén đứng sau cửa phòng khách. Trong đó, Hưng đang quỳ trước mặt chồng cô, giọng nghẹn ngào:

“Huy… tao xin mày. Cứu con bé. Bác sĩ nói nếu không mổ sớm, nó không qua khỏi. Tao không còn ai thân thích. Mày là người cuối cùng tao nghĩ tới.”

Linh chết sững. “Con bé” nào? Cô vội lùi lại, tim đập thình thịch. Một cảm giác lạ len vào lòng cô, nhưng cô không dám mở cửa. Cô quay trở lại quán cà phê đầu ngõ, nơi cô từng hẹn bạn, nhưng hôm nay không còn tâm trạng nói cười. Cô gọi ly đen đá, nhấp từng ngụm, lòng rối bời.

Tối hôm đó, cô không nói gì với Huy. Chỉ lặng lẽ nhìn anh, như đang cố đoán anh đang giấu gì. Hưng đã rời đi. Không nói lời từ biệt. Cũng không quay lại.

Mấy hôm sau, Linh tìm được một tin nhắn chưa đọc trong điện thoại Huy – dòng tin nhắn từ Hưng: “Mổ xong rồi. Con bé tỉnh lại rồi. Cảm ơn mày. Nếu không có mày, tao mất hết.”

Linh đọc đi đọc lại tin nhắn, tay run lên. Cô cảm thấy xấu hổ. Người đàn ông ấy không phải kẻ ăn bám như cô tưởng. Anh ta chỉ là một người cha đơn thân, chạy vạy khắp nơi để cứu đứa con gái 5 tuổi bị bệnh tim bẩm sinh.

Cô thấy mình như kẻ thất bại. Không phải vì Huy giấu cô chuyện đưa tiền. Mà vì chính cô, người vợ đồng sàng, lại chẳng đủ bao dung để hiểu chồng, chẳng đủ kiên nhẫn để nhìn sâu vào nỗi đau người khác.

Linh gục đầu trên gối, nước mắt ứa ra. Trong đầu cô vang lên tiếng nói của Hưng: “Mày là người cuối cùng tao nghĩ tới.” Người đàn ông đó đâu có gì trong tay, nhưng vẫn cố giữ sĩ diện, quỳ xuống cầu xin. Còn cô, một người phụ nữ có mọi thứ, lại lạnh lùng đến mức vô cảm.

Buổi tối, cô làm món canh sườn Huy thích nhất. Huy bước vào bếp, ngạc nhiên. Linh không nói gì, chỉ kéo anh ngồi xuống.

“Em xin lỗi,” cô nói khẽ, “Vì đã không tin anh. Không tin bạn anh.”

Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Anh cũng xin lỗi, vì không kể sớm. Anh biết em sợ những rắc rối từ quê. Nhưng Hưng không giống những người khác. Anh ấy từng là người đã cứu anh thoát chết trong một vụ tai nạn lúc tụi anh còn nhỏ.”

Linh lặng người. Hóa ra, họ nợ nhau từ thuở ấu thơ. Tình bạn của họ không phải loại dễ vứt bỏ chỉ vì khoảng cách địa lý hay hoàn cảnh sống. Nó là một phần ký ức, một phần ân nghĩa.

Tuần sau, Hưng nhắn gửi vài tấm ảnh. Trong ảnh, bé gái cười tươi, ôm chặt con gấu bông Linh từng bỏ vào túi đồ mang cho Hưng lúc chia tay. Linh nhìn đứa trẻ ấy, lòng nhẹ hẳn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy trái tim mình ấm lại theo một cách khác – cách của sự thứ tha và thấu hiểu.

Vài tháng sau, Linh và Huy về quê, về đúng dịp giỗ mẹ Hưng. Căn nhà nhỏ xập xệ nhưng sạch sẽ. Con bé chạy ra đón cô, ôm chặt lấy chân Linh và nói: “Cô ơi, con cảm ơn vì con gấu bông.” Linh nghẹn họng, cúi xuống ôm bé vào lòng.

Trên đường về, Linh ngả đầu vào vai chồng, khẽ thì thầm: “Em đã từng sai… nhưng giờ em học được rồi. Có những điều không thể đo bằng tiền, cũng không thể cân nhắc bằng sự nghi ngờ. Chúng ta chỉ cần yêu thương đúng lúc.”

Huy siết tay cô. Gió đồng quê thổi qua, mùi lúa mới mơn man trong gió. Trái tim Linh cũng như mảnh ruộng ấy, vừa mới gặt xong vụ nghi ngờ, giờ đang chờ một mùa tin tưởng để nở hoa.