Chiều nào tan làm, Mai cũng đi ngang con hẻm nhỏ ven chợ, nơi có một cậu bé chừng mười hai tuổi ngồi xổm bên rổ rau xanh. Cậu bé không rao to, chỉ cúi đầu lặng lẽ, ánh mắt ráo hoảnh như đã quen với sự thờ ơ của người lớn. Có gì đó trong ánh mắt ấy khiến Mai không thể làm ngơ. Lần đầu tiên cô dừng lại mua bó rau muống, chẳng phải vì cần mà vì thương.
Cô không hỏi cậu bé vì sao lại bán rau một mình giữa chiều muộn, cũng không ép cậu phải nói chuyện. Chỉ đơn giản là cô thấy lòng nhẹ hơn mỗi khi dừng lại, nhìn cậu cười rụt rè khi nhận tiền. Những lần sau đó, cô đều ghé mua, dù chỉ một bó nhỏ, có hôm còn mua thêm chút hành, ít rau thơm. Cô quen dần với hình ảnh ấy, như một phần trong nhịp sống đều đặn của mình.
Cậu bé tên là Toàn. Mai chỉ biết được cái tên ấy sau gần ba tuần, khi cô đưa cho cậu một hộp sữa nhỏ và cậu ngập ngừng cảm ơn. Cái cách cậu ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen láy đầy biết ơn, khiến tim cô nhói lên. Cô nghĩ về một ai đó… một hình bóng đã mờ nhạt trong trí nhớ, nhưng lại hiện về rất rõ vào khoảnh khắc ấy.
Mai từng yêu một người. Yêu sâu sắc, khắc cốt ghi tâm. Họ quen nhau khi cô mới vào đại học, anh là đàn anh khóa trên. Một người chững chạc, điềm đạm và luôn khiến cô cảm thấy an toàn. Tình yêu của họ không ồn ào, nhưng bền chặt như một lời hứa ngầm. Rồi một ngày, anh biến mất. Không tin nhắn, không lời chia tay, như thể chưa từng tồn tại. Cô đau đớn, hoang mang, và dằn vặt chính mình trong suốt một thời gian dài.
Những năm sau đó, Mai không yêu thêm ai. Cô cố gắng sống tốt, làm việc chăm chỉ, lấp đầy khoảng trống trong tim bằng những bận rộn thường nhật. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn luôn có một câu hỏi không lời giải: Tại sao anh lại rời đi?
Một chiều mưa, cô thấy Toàn không còn ngồi ở góc hẻm quen thuộc. Cảm giác trống rỗng khiến cô bất an. Cô đứng chần chừ rất lâu, rồi quyết định hỏi thăm vài người bán hàng gần đó. Một bà cụ bán bún cho biết Toàn nghỉ bán từ mấy hôm trước, nghe đâu mẹ bệnh nặng phải đi viện. Mai thấy tim mình nặng trĩu. Cô xin địa chỉ, không do dự dù chỉ một giây.
Đó là một khu trọ tồi tàn ở ven sông, lối đi ẩm mốc và tối om. Khi Mai gõ cửa căn phòng số 8, một người phụ nữ gầy guộc ra mở, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự ngạc nhiên khi thấy cô. Toàn chạy ra sau lưng mẹ, ngạc nhiên và có chút xấu hổ. Mai cười nhẹ, chìa túi cháo và thuốc. Người phụ nữ rưng rưng, mời cô vào. Trong căn phòng chật hẹp, cô nghe kể về cuộc sống của hai mẹ con: người cha mất sớm, mẹ bệnh tim, Toàn phải nghỉ học để phụ mẹ mưu sinh.
Tối hôm đó, về đến nhà, Mai trằn trọc mãi. Cô quyết định nhờ người quen tìm giúp suất học bổng cho Toàn. Cô không muốn chỉ dừng lại ở vài bó rau. Dù chưa từng làm điều gì lớn lao cho ai, nhưng lần này, cô biết mình không thể làm ngơ.
Một tuần sau, khi quay lại thăm, cô gặp một người đàn ông lạ trong phòng trọ ấy. Anh đang nói chuyện với mẹ Toàn, giọng nói trầm ấm nhưng đầy áp lực. Mai định bước vào thì khựng lại. Có điều gì quen thuộc trong giọng nói đó… và rồi, anh quay lại.
Cô chết lặng.
Là anh. Người cô từng yêu, từng chờ đợi suốt nhiều năm. Người đã biến mất không dấu vết. Vẫn ánh mắt ấy, giọng nói ấy, nhưng giờ đây gương mặt anh hốc hác và ánh mắt sâu hoắm những nỗi niềm không thể gọi tên. Họ nhìn nhau rất lâu. Không lời. Không nước mắt. Chỉ có tim Mai là đập điên cuồng như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, họ ngồi nói chuyện. Giữa căn phòng nhỏ, câu chuyện cũ được gợi lại. Anh – tên Phong – kể về tai nạn bất ngờ của cha anh khiến cả gia đình lao đao. Mẹ anh đổ bệnh tâm thần nhẹ sau cú sốc, và anh phải bỏ học để đi làm kiếm tiền. Anh xấu hổ với Mai, sợ bị cô thương hại, nên đã chọn cách im lặng rút lui. Anh không ngờ cô vẫn nhớ anh.
Càng không ngờ rằng cậu bé bán rau cô thường xuyên giúp đỡ – là con trai của em gái anh.
Mai sững sờ. Một sự trùng hợp quá sức tưởng tượng. Cô không trách anh, không thể trách khi ánh mắt anh đang chứa đầy hối hận. Cô chỉ cảm thấy một điều gì đó trong tim mình tan ra, như cơn mưa ngoài kia đang gột sạch những ký ức đau buồn.
Phong xin lỗi. Lặp đi lặp lại. Mai không nói gì nhiều. Chỉ mỉm cười – một nụ cười rất khẽ, nhưng đủ để khiến nước mắt anh rơi xuống.
Từ hôm đó, Phong và Mai gặp lại nhau nhiều lần. Không phải với tư cách người yêu cũ, mà như hai người bạn cũ tình cờ tìm thấy nhau giữa đời. Họ cùng đi thăm Toàn, cùng tìm cách giúp mẹ cậu chữa bệnh, cùng lo giấy tờ cho Toàn đi học lại.
Mai thấy lòng mình ấm áp lạ kỳ. Cô không nghĩ cuộc đời lại có thể bất ngờ đến thế, đem người cô từng nghĩ đã mất mãi mãi quay trở lại trong một hình thức khác – gắn liền với sự tử tế rất đỗi nhỏ bé mà cô từng làm.
Phong không còn là chàng sinh viên năm xưa nữa. Anh chín chắn, từng trải và hiểu giá trị của sự có mặt – điều mà anh từng thiếu sót. Còn Mai, cô không còn là cô gái chờ đợi trong vô vọng nữa. Cô đã học cách sống vì hiện tại, và lòng tốt của cô đã đưa cô về với điều mà cô xứng đáng có được.
Một buổi chiều, khi cả ba người – Mai, Phong và Toàn – ngồi ăn cơm cùng nhau, cậu bé ngước lên hỏi:
— Cô Mai, cô có phải là người yêu cũ của chú Phong không?
Mai suýt nghẹn. Còn Phong thì đỏ bừng mặt. Nhưng rồi anh cười, nhìn cô dịu dàng:
— Là người mà chú hy vọng sẽ trở thành người yêu mới lần nữa, nếu cô ấy cho phép.
Mai cười. Nụ cười không còn ngượng ngùng hay e dè. Trong mắt cô, ánh lên niềm tin – thứ mà cô đã từng đánh mất, nhưng nay lại tìm thấy trong chính hành động nhỏ bé của lòng tử tế.
Câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu lại, không phải bằng một lời tỏ tình hoa mỹ, mà bằng sự thấu hiểu, cảm thông và những vết thương đã lành. Và Toàn – cậu bé bán rau năm nào – đã là nhịp cầu vô hình nối liền hai tâm hồn tưởng chừng đã lạc mất nhau mãi mãi.