Nắng tháng sáu oi ả hắt qua khung cửa sổ cũ kỹ, rọi vào căn phòng bà Loan đang nằm. Cơn ho khan lại kéo đến, xé nát lồng ngực gầy yếu của bà. Bà Loan, năm nay đã ngoài tám mươi, tóc bạc trắng như cước, làn da nhăn nheo, chi chít vết thời gian. Đôi mắt bà mờ đục vì tuổi tác và những đêm dài thao thức. Bà nghe tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, tiếng xe cộ ồn ào trên con đường làng quen thuộc. Nhưng tất cả những âm thanh ấy dường như xa vời lắm, không thể chạm đến nỗi cô đơn đang gặm nhấm tâm can bà.
Bà có hai người con gái. Lan là chị cả, đã lập gia đình và sống ở thành phố cách xa hàng trăm cây số. Cuộc sống nơi đô thị bộn bề, ít khi Lan có điều kiện về thăm mẹ. Mỗi lần gọi điện, Lan chỉ kịp hỏi han vài câu, rồi lại tất bật với công việc, với gia đình nhỏ của mình. Bà thương con, hiểu cho hoàn cảnh của con, nhưng không tránh khỏi những lúc chạnh lòng. Nỗi nhớ con cứ thế lớn dần theo từng ngày.
Mai là cô con gái út, lấy chồng ở ngay trong làng. Từ ngày bà Loan già yếu, Mai và chồng cô ta, Quân, luôn tỏ ra hiếu thảo, chăm sóc bà chu đáo. Họ thường xuyên mang cơm sang, dọn dẹp nhà cửa, và nói những lời ngọt ngào làm bà mát lòng mát dạ. Bà Loan tin tưởng hai vợ chồng Mai tuyệt đối, coi họ như chỗ dựa duy nhất trong những năm tháng cuối đời. Bà nghĩ mình thật may mắn khi có những đứa con hiếu thảo như vậy.
Trong căn nhà cũ kỹ, xiêu vẹo, mỗi khi trời mưa bão, nước dột lênh láng, gió lùa lạnh buốt. Mai và Quân thường xuyên than thở về sự xuống cấp của ngôi nhà, rồi gợi ý với bà Loan về việc xây lại. "Mẹ ơi, căn nhà này cũ quá rồi, ở không tiện đâu. Để con với anh Quân xây lại cho mẹ một căn nhà mới, ấm cúng hơn, mẹ đồng ý nhé." – Mai nói, giọng cô ấy dịu dàng, đầy vẻ quan tâm. Bà Loan nghe con nói vậy, lòng bà ấy ấm áp lạ thường. Bà không ngờ rằng các con lại hiếu thảo đến vậy. Bà gật đầu đồng ý, với niềm tin trọn vẹn vào tình yêu thương của con cái.
Tuy nhiên, đằng sau vẻ hiếu thảo và những lời hứa hẹn ngọt ngào ấy là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng. Mai và Quân, vì muốn có tiền để làm ăn lớn, đã tìm cách thuyết phục bà Loan ký vào những giấy tờ mà bà không hề hiểu rõ. Họ nói đó là giấy tờ xin phép xây dựng, là thủ tục cần thiết để xây nhà mới. Bà Loan, mắt mờ, chữ nghĩa không thông, hoàn toàn tin tưởng vào các con. Bà không chút nghi ngờ, đặt bút ký vào tờ giấy với đôi tay run rẩy, nào ngờ đó lại là giấy tờ cầm cố chiếc sổ đỏ, mảnh đất hương hỏa mà ông cha đã để lại.
Cầm trong tay số tiền lớn từ việc cầm cố sổ đỏ, Mai và Quân vui mừng khôn xiết. Họ không chỉ xây lại căn nhà của bà Loan mà còn xây thêm một dãy phòng trọ cho thuê phía sau, và mua sắm tiện nghi đầy đủ cho căn nhà mới toanh. Bà Loan nhìn căn nhà khang trang, sạch đẹp, lòng bà ấy tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà nghĩ rằng mình sẽ được sống những ngày tháng cuối đời trong sự an yên, ấm áp, được ở bên các con.
Nhưng cuộc đời không như là mơ. Sau khi căn nhà hoàn thành, bà Loan không được ở trong những căn phòng rộng rãi, sáng sủa như bà tưởng. Thay vào đó, bà bị đẩy vào một căn buồng chật chội, ẩm thấp ở phía sau nhà, nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi chiếu tới. Bữa ăn của bà chỉ có cơm nguội với rau luộc, không còn những món ngon mà Mai và Quân từng mang sang. Mọi lời nói ngọt ngào ngày xưa giờ biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt, hắt hủi từ hai vợ chồng.
Bà Loan cảm thấy mình như một gánh nặng, một người thừa thãi trong chính ngôi nhà của mình. Nỗi đau thể xác vì bệnh tật giờ đây không bằng nỗi đau tinh thần. Bà nhớ Lan, nhớ cô con gái lớn của mình. Bà thầm ước rằng Lan có thể về thăm bà, ôm bà vào lòng, và cho bà một chút hơi ấm. Nước mắt bà lăn dài trên má mỗi đêm, thấm ướt gối. Bà cảm thấy mình bị lừa dối, bị lợi dụng, nhưng bà không biết phải làm gì.
Một bà hàng xóm tốt bụng, bà Năm, thường xuyên qua lại thăm nom bà Loan. Bà Năm thấy rõ sự thay đổi trong cách đối xử của Mai và Quân với bà Loan. Bà thấy bà Loan tiều tụy đi trông thấy, bữa ăn thì kham khổ, lúc nào cũng ngồi một mình trong căn buồng tối tăm. Bà Năm thương tình, nhưng lại không dám nói gì vì sợ làm phật lòng Mai và Quân.
Tuy nhiên, lòng thương cảm và sự bất bình đã thôi thúc bà Năm phải làm một điều gì đó. Một buổi chiều, khi Mai và Quân đi vắng, bà Năm lén lút gọi điện cho Lan. Giọng bà Năm run run, đầy vẻ lo lắng: "Lan ơi, con về thăm mẹ đi con. Mẹ con dạo này yếu lắm, mà hai vợ chồng Mai... họ đối xử với mẹ không ra gì đâu. Con về mà xem, tội nghiệp bà cụ lắm con ơi!"
Nghe tin báo từ bà Năm, Lan như sét đánh ngang tai. Lòng cô thắt lại, một cảm giác lo lắng, bất an dâng trào. Cô không tin vào tai mình. Mai, đứa em gái mà cô vẫn luôn tin tưởng, lại có thể đối xử tệ bạc với mẹ đến vậy sao? Không chần chừ một giây phút nào, Lan tức tốc sắp xếp công việc, mua vé xe và lên đường trở về quê ngay trong đêm.
Chuyến xe dài dằng dặc, nhưng trong tâm trí Lan chỉ hiện lên hình ảnh mẹ. Cô lo lắng, bất an, không biết mẹ mình đang sống ra sao. Cô trách mình đã quá bận rộn với cuộc sống riêng mà quên mất mẹ, đã không về thăm mẹ thường xuyên hơn. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
Khi chiếc xe khách dừng lại ở đầu làng, trời đã tờ mờ sáng. Lan vội vã xuống xe, kéo theo chiếc vali nhỏ. Con đường làng quen thuộc giờ đây như dài hơn gấp bội. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác lo sợ bao trùm lấy cô. Cô không biết mình sẽ đối mặt với điều gì khi về đến nhà.
Lan bước vào sân. Căn nhà mới toanh, khang trang hơn rất nhiều so với căn nhà cũ, nhưng lại thiếu vắng sự ấm áp. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Lan. Cô đi thẳng vào nhà, tìm mẹ. Từ căn buồng nhỏ ở phía sau, ánh sáng yếu ớt hắt ra. Lan bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ. Mẹ cô, bà Loan, đang nằm co ro trên chiếc giường cũ kỹ, thân hình gầy gò, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt tiều tụy đến không nhận ra.
"Mẹ ơi!" – Lan thốt lên, giọng cô ấy nghẹn ngào. Bà Loan nghe tiếng con gái, đôi mắt bà ấy bỗng mở to. Nước mắt lưng tròng, bà cố gắng gượng dậy, đôi tay run rẩy đưa ra đón con. "Lan... Lan của mẹ... Con về rồi sao?" – Bà Loan nói, giọng bà ấy yếu ớt, lạc đi. Lan ôm chầm lấy mẹ, nước mắt cô tuôn rơi như mưa. Cô cảm nhận được sự gầy gò, lạnh lẽo của mẹ. Lòng cô đau như cắt.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại tiều tụy thế này? Sao mẹ lại ở trong căn buồng này?" – Lan hỏi, giọng cô ấy đầy sự xót xa và tức giận. Bà Loan nhìn con gái, đôi mắt bà ấy đầy sự tủi thân và bất lực. Bà kể cho Lan nghe về những gì mình đã phải chịu đựng, về sự đối xử tệ bạc của Mai và Quân. Bà kể về việc mình bị lừa ký giấy tờ cầm cố sổ đỏ.
Nghe những lời đó, Lan như chết lặng. Cô không thể tin vào tai mình. Mai và Quân, những đứa em mà cô vẫn luôn yêu thương, lại có thể làm những chuyện tày đình đến vậy. Lòng cô dâng trào sự tức giận, uất hận. Cô cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ, vì đã không về thăm mẹ thường xuyên hơn, đã không biết được những gì mẹ đã phải trải qua.
Mai và Quân nghe tiếng động, chạy ra. Khi nhìn thấy Lan, sắc mặt họ tái mét. Mai cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nói với Lan: "Chị về đó hả? Sao không báo trước một tiếng để em ra đón." Lan nhìn Mai, ánh mắt cô ấy đầy sự khinh bỉ và căm phẫn. "Mai, em giải thích cho chị nghe đi. Chuyện này là sao? Sao mẹ lại ra nông nỗi này?" – Lan hỏi, giọng cô ấy run lên vì tức giận.
Mai lắp bắp, cố gắng biện minh: "Chị à, mẹ già rồi nên hay quên. Mẹ nói linh tinh đó. Bọn em đối xử với mẹ rất tốt mà." Quân cũng hùa theo, nói rằng Lan hiểu lầm. Nhưng Lan không còn tin những lời nói dối trá đó nữa. Cô đã chứng kiến tất cả. Cô biết rõ sự thật.
Lan không nói nhiều, cô quyết định hành động. Với sự giúp đỡ của bà Năm, Lan tìm đến một luật sư có tiếng trong vùng. Cô kể cho luật sư nghe toàn bộ câu chuyện, cung cấp những thông tin mà bà Loan đã kể. Luật sư lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt ông ấy đầy sự đồng cảm. Ông biết rằng, đây là một vụ án phức tạp, nhưng ông quyết tâm giúp đỡ Lan.
Cuộc đấu tranh pháp lý bắt đầu. Lan, vốn là người điềm đạm, ít nói, giờ đây trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết. Cô không ngại đối đầu với Mai và Quân, không ngại những lời đe dọa, những ánh mắt khinh miệt từ họ. Cô thu thập từng chứng cứ nhỏ nhặt nhất, từng lời khai của những người hàng xóm. Cô không muốn mẹ mình phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
Mai và Quân cũng không phải dạng vừa. Họ thuê luật sư giỏi, tìm mọi cách để che đậy tội lỗi của mình. Họ thậm chí còn tìm cách mua chuộc những người làm chứng, đe dọa bà Năm. Cuộc đấu tranh pháp lý kéo dài, đầy gian nan và thử thách. Lan phải bỏ rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc cho vụ kiện. Có những lúc, cô cảm thấy nản lòng, muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ, nhìn thấy ánh mắt tiều tụy của bà, cô lại có thêm sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.
Luật sư của Lan cũng rất nhiệt tình. Ông ấy tin tưởng vào Lan, tin tưởng vào công lý. Ông ấy dồn hết tâm huyết vào vụ án, nghiên cứu từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Ông ấy không chỉ là một luật sư, mà còn là một người bạn, một người đồng hành của Lan.
Trong những phiên tòa, Mai và Quân liên tục chối cãi, đổ lỗi cho bà Loan. Họ nói rằng bà Loan già lẩm cẩm, không nhớ gì. Họ còn đưa ra những bằng chứng giả mạo để chứng minh sự vô tội của mình. Nhưng Lan đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cô đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi, những lời khai của những người làm chứng đáng tin cậy.
Ánh mắt Lan kiên định nhìn thẳng vào Mai và Quân, cô nói rõ từng lời, không một chút run sợ: "Em và anh Quân đã lợi dụng sự tin tưởng của mẹ, lừa dối mẹ để chiếm đoạt tài sản. Đây là hành vi lừa đảo, vi phạm pháp luật. Em nghĩ rằng, em sẽ không bao giờ được sống yên ổn với số tiền đó đâu."
Sau nhiều phiên tòa căng thẳng, cuối cùng, công lý đã được thực thi. Tòa án tuyên bố Mai và Quân phạm tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Họ phải trả lại toàn bộ số tiền đã cầm cố sổ đỏ, và chịu hình phạt theo quy định của pháp luật. Chiếc sổ đỏ của bà Loan đã được trả lại cho bà.
Ngày nhận lại sổ đỏ, bà Loan ôm chặt lấy Lan, nước mắt bà ấy lăn dài trên má. Bà không nói nên lời, chỉ biết ôm con gái thật chặt. Lan cũng ôm mẹ, lòng cô ấy tràn ngập niềm hạnh phúc và tự hào. Cô đã làm được điều mà cô hằng mong muốn: giành lại công bằng cho mẹ.
Sau vụ kiện, Lan đưa mẹ về sống cùng mình ở thành phố. Cô thuê một căn hộ rộng rãi, tiện nghi, và chăm sóc mẹ tận tình. Bà Loan được sống những ngày tháng cuối đời trong sự an yên và hạnh phúc. Bà không còn phải lo lắng về điều gì nữa. Bà được ăn những bữa ăn ngon, được mặc những bộ quần áo ấm áp, và được đi dạo mỗi ngày. Bà cảm thấy mình thật may mắn khi có một cô con gái hiếu thảo như Lan.
Lan cũng không ngừng bù đắp những tổn thương tinh thần cho mẹ. Cô thường xuyên trò chuyện với mẹ, lắng nghe những tâm sự của mẹ. Cô đưa mẹ đi thăm bạn bè, đi du lịch, để mẹ có thể vui vẻ hơn. Dần dần, những vết thương lòng của bà Loan đã được hàn gắn. Bà ấy không còn buồn bã, tiều tụy như trước nữa. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt bà.
Mai và Quân phải trả giá cho những hành vi của mình. Họ mất hết tài sản, và phải sống trong cảnh nghèo khó. Họ nhận ra rằng, tiền bạc không thể mua được hạnh phúc, và lòng tham sẽ chỉ mang lại sự bất hạnh.
Lan không bao giờ quên đi những gì Mai và Quân đã làm với mẹ. Nhưng cô không oán hận họ. Cô tin rằng, họ đã nhận được bài học thích đáng. Cô vẫn thường xuyên thăm nom họ, động viên họ làm lại cuộc đời. Cô muốn họ hiểu rằng, tình cảm gia đình là điều quan trọng nhất.
Lan tiếp tục công việc của mình, và cô luôn sống với một trái tim nhân ái. Cô tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Cô muốn lan tỏa lòng tốt, muốn giúp đỡ những người khác như mẹ cô đã từng giúp đỡ cô.
Cuộc sống của Lan giờ đây là một bức tranh đầy màu sắc, đầy hạnh phúc và ý nghĩa. Cô có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp thành công, và một trái tim nhân ái. Cô đã từ một cô con gái hiền lành, ít nói, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, đầy nghị lực, và sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Bà Loan sống thọ bên Lan và gia đình cô. Bà thường xuyên kể cho các cháu nghe về những khó khăn mà bà đã trải qua, về lòng hiếu thảo của Lan, và về bài học về sự thật thà, lòng biết ơn. Bà muốn các cháu hiểu rằng, tiền bạc không phải là tất cả, và tình cảm gia đình là điều quan trọng nhất.
Câu chuyện của Lan và bà Loan là một minh chứng cho sức mạnh của tình mẫu tử, cho lòng dũng cảm, và cho sự công bằng. Nó là một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thị phi, chỉ cần chúng ta giữ vững niềm tin, ước mơ, và luôn sống với một trái tim nhân ái, chúng ta sẽ đạt được thành công và tìm thấy hạnh phúc đích thực.