Min menu

Pages

Lần đầu đến nhà bạn gái ng:hèo, chàng trai không t:ỏ v:ẻ c:hê b:ai mà vẫn vui vẻ — cho đến khi anh b:ất ng:ờ trông thấy một thứ khiến c:hết l:ặng...

 Trời đổ mưa lất phất khi Tuấn dừng xe trước con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, nơi bạn gái anh – Lan – nói rằng cô sống cùng mẹ. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô sau gần sáu tháng hẹn hò. Dù Lan từng lấp lửng bảo nhà mình nghèo, anh chỉ mỉm cười xua tay, cho rằng điều đó chẳng quan trọng.

Con hẻm nhỏ dần thu hẹp khi xe tiến sâu vào trong. Những mái nhà lợp tôn cũ kỹ, tường loang lổ vì mưa nắng và dây điện chằng chịt tạo nên một khung cảnh khác hẳn với không gian sang trọng nơi anh lớn lên. Nhưng Tuấn không khó chịu. Ngược lại, anh thấy một điều gì đó gần gũi, thậm chí là dễ chịu trong sự mộc mạc này.


Lan đứng chờ anh trước cửa, tay cầm chiếc ô cũ, váy đơn giản nhưng nụ cười thì rạng rỡ như thường. Tuấn bước tới, khẽ nắm tay cô. Căn nhà nhỏ xíu, thấp lè tè, tường sơn vàng đã bong tróc từng mảng, nhưng bên trong lại gọn gàng và ấm cúng lạ lùng.

Mẹ Lan – một người phụ nữ trung niên có gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt hiền hậu – đón tiếp anh bằng bữa cơm đạm bạc gồm cá kho, rau luộc và bát canh chua nóng hổi. Tuấn không ngại ngần, ăn ngon lành, thi thoảng còn khen món ăn khiến bà đỏ mặt vì ngượng.

Sau bữa cơm, Lan dẫn Tuấn đi dạo quanh khu xóm nhỏ. Cô kể cho anh nghe về tuổi thơ mình – những ngày bưng bát cơm trắng chan nước mắm, những đêm học dưới ánh đèn dầu và những lần trốn mưa dưới mái hiên rách. Tuấn lặng im, siết chặt tay cô, thấy nơi ngực trái nhói lên một cảm giác không tên.

Khi quay lại nhà, Tuấn vào phòng khách ngồi đợi Lan thay đồ. Mắt anh đảo quanh, dừng lại nơi một chiếc tủ gỗ cũ, cánh cửa hé mở. Tò mò, anh đứng dậy, tiến lại gần. Và rồi... ánh mắt anh dừng lại, chết lặng.

Trong ngăn tủ, giữa đống giấy tờ cũ kỹ là một khung ảnh nhỏ đã phai màu. Người đàn ông trong ảnh mặc vest, đứng cạnh mẹ Lan, tay đặt lên vai một đứa trẻ... là Lan. Nhưng điều khiến tim anh đập loạn là khuôn mặt người đàn ông. Anh nhận ra rõ – đó là cha mình.

Tuấn lùi lại, va vào bàn trà khiến ly nước đổ tràn. Toàn thân anh lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Tại sao cha anh lại ở đây? Tại sao lại là Lan? Một tia nghi ngờ lóe lên khiến anh nghẹn thở: liệu Lan có phải... em gái cùng cha khác mẹ?

Lan từ phòng bước ra, thấy vẻ mặt tái nhợt của Tuấn thì hoảng hốt. “Anh sao thế? Anh bị chóng mặt à?” Tuấn không đáp. Anh chỉ đưa khung ảnh cho cô, giọng khàn khàn: “Người đàn ông trong ảnh… là cha anh.”

Lan lặng người. Bàn tay đang cầm khung ảnh run lên bần bật. Một thoáng sau, cô nghẹn ngào: “Em biết… Em từng nghe mẹ nhắc đến... Nhưng em không dám nói. Em sợ mất anh.”

Tuấn ngồi phịch xuống ghế. Mọi cảm xúc trong anh hỗn loạn. Thất vọng, sợ hãi, giận dữ... và cả sự đau lòng. Làm sao có thể tiếp tục một mối quan hệ mà cả hai đều có thể là… anh em?

Mẹ Lan bước vào, thấy không khí căng thẳng thì chậm rãi ngồi xuống. Bà nhìn Tuấn, ánh mắt đượm buồn. “Mẹ xin lỗi... Mẹ từng yêu một người đàn ông đã có gia đình. Khi mẹ biết, mẹ đã bỏ đi, không nhận một đồng trợ cấp. Mẹ thề không bao giờ để con gái mình liên quan gì đến ông ấy nữa.”

Bà rút ra một tờ giấy cũ – kết quả xét nghiệm ADN – và đưa cho Tuấn. “Cách đây hai năm, mẹ từng lo sợ chuyện này, nên âm thầm đưa Lan đi xét nghiệm. Kết quả là... Lan không phải con ruột ông ấy. Mẹ đã mang thai trước khi quen ông ta. Mẹ xin lỗi vì đã không nói sớm.”

Tuấn cầm tờ giấy, mắt nhòe đi. Anh đọc từng dòng chữ, trái tim như được gỡ khỏi sợi dây vô hình đang siết chặt. Cảm xúc vỡ òa, anh quay sang Lan – cô gái đã phải sống với mặc cảm, tổn thương và lo lắng suốt bao năm.

“Em ngốc quá,” anh thầm thì, ôm cô vào lòng. “Nếu em nói sớm, anh sẽ cùng em đối mặt.”

Lan òa khóc, nước mắt thấm vào vai áo anh. Mẹ cô cũng khóc. Những giọt nước mắt của sự thanh thản, của nhẹ nhõm, và cả của hi vọng.

Từ hôm đó, Tuấn thường xuyên qua lại nhà Lan. Anh phụ mẹ cô sửa lại mái nhà, thay bóng đèn, thậm chí còn xin chuyển công tác về gần đó. Căn nhà nhỏ dần khoác lên màu sơn mới, trong trẻo như ánh mắt Lan mỗi khi nhìn anh.

Một năm sau, họ tổ chức lễ cưới giản dị ngay tại con hẻm năm xưa. Bà con hàng xóm góp hoa, người góp bánh, người mượn áo cưới cho Lan. Tuấn không muốn đám cưới hoành tráng ở khách sạn, bởi anh biết: nơi ấm áp nhất, không phải là nơi sang trọng, mà là nơi có người mình yêu.

Khi Lan bước ra trong bộ váy trắng, nắm tay mẹ đi trên thảm hoa bằng giấy thủ công, Tuấn xúc động không nói nên lời. Anh không còn thấy sự chênh lệch, không còn cảm giác “lần đầu đến nhà bạn gái nghèo”, bởi từ lâu, trái tim anh đã thuộc về nơi ấy.

Trong khoảnh khắc trao nhẫn, ánh mắt họ như nói thay vạn lời. Giữa tiếng reo hò của hàng xóm và tiếng nhạc nhỏ phát ra từ chiếc loa cũ, Tuấn cúi xuống hôn lên trán Lan – như một lời hứa: Dù có điều gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.