Min menu

Pages

Không ngờ mẹ chồng lại làm điều này với đứa trẻ l:ạ ở siêu thị: Tôi s:ốc và chế:t l:ặng khi ch:ứng ki:ến...

 Tôi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, bàn tay đặt nhẹ lên bụng, cảm nhận từng chuyển động nhỏ bé của sinh linh đang lớn dần bên trong. Tháng thứ năm của thai kỳ, cơ thể tôi nặng nề hơn một chút, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu hơn rất nhiều. Chỉ vài ngày trước thôi, cuộc sống hôn nhân của tôi vẫn là một bức tranh viên mãn, được vẽ bằng những gam màu tươi sáng của tình yêu, sự tin tưởng và hạnh phúc. Giờ đây, bức tranh ấy bỗng nứt vỡ, những mảnh ghép rơi rụng, để lộ ra một bí mật động trời mà tôi không bao giờ ngờ tới.

Tôi và chồng, An, kết hôn xuất phát từ tình yêu chân thành, sâu đậm. Chúng tôi đã có gần mười năm quen biết, từ thời sinh viên cho đến khi cả hai đều có công việc và thu nhập ổn định. An là người đàn ông chín chắn, điềm đạm, luôn thể hiện sự trách nhiệm trong mọi việc. Anh ấy yêu thương tôi thật lòng, luôn quan tâm, chăm sóc tôi từng ly từng tý. Chúng tôi quyết định sống chung với bố mẹ chồng trong căn nhà ba tầng khang trang ở ngoại ô thành phố. Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng nhìn chung là tốt đẹp. Một phần vì tôi có kinh tế ổn định, không phải phụ thuộc, phần khác vì tôi luôn biết điều, chịu thiệt thòi một chút để giữ hòa khí trong gia đình. Tôi tin rằng, sự nhường nhịn và thấu hiểu sẽ mang lại hạnh phúc.



Đặc biệt, kể từ khi tôi mang thai, không khí trong nhà lại càng thêm ấm áp và tràn ngập niềm vui. Chồng tôi, An, trở nên chu đáo hơn bao giờ hết. Anh thường xuyên xoa bụng tôi, nói chuyện với con, và dành mọi sự quan tâm cho tôi. Mẹ chồng tôi cũng rất yêu thương tôi. Bà thường xuyên nấu những món ăn bổ dưỡng, hợp khẩu vị bà bầu, và luôn nhắc nhở tôi nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian này, được chồng yêu thương, được gia đình chồng quý mến, và sắp sửa đón chào đứa con đầu lòng. Một tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt.

Mọi thứ tưởng chừng như êm đềm trôi đi cho đến một buổi chiều định mệnh. Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc quay cuồng nên xin sếp cho về sớm. Trên đường về, tôi ghé vào một siêu thị lớn để mua thêm chút đồ dùng cho em bé sắp chào đời. Giữa dòng người tấp nập, tôi bất ngờ nhìn thấy mẹ chồng mình. Bà đang đứng ở khu vực bánh kẹo, trên tay dắt một bé trai khoảng 3-4 tuổi. Điều khiến tôi ngạc nhiên là vẻ mặt mẹ chồng tôi rạng rỡ lạ thường, bà cười nói vui vẻ và cưng nựng đứa bé hết mực. Ánh mắt bà nhìn đứa bé đầy yêu thương, trìu mến mà tôi chưa bao giờ thấy bà dành cho ai khác, kể cả cho tôi, con dâu bà.

Tôi đứng khuất sau quầy hàng, lòng tôi dấy lên một sự tò mò khó tả. Em gái chồng tôi chưa lập gia đình, bản thân tôi đang mang bầu đứa con đầu lòng, vậy đứa bé kia là ai mà mẹ chồng tôi lại "chiều" đến vậy? Một thoáng nghi hoặc len lỏi trong tâm trí tôi, nhưng tôi cố gắng gạt đi. Có lẽ đó là con của một người họ hàng xa, hoặc là con của bạn bè mà mẹ chồng tôi quý mến. Để tìm hiểu rõ hơn, tôi quyết định âm thầm quan sát. Tôi theo dõi hai bà cháu rời khỏi siêu thị, rồi cùng nhau lên một chiếc taxi. Chiếc taxi không đi về hướng nhà tôi mà lại rẽ sang hướng đối diện, đi sâu vào một con đường lạ lẫm.

Trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Một linh cảm không lành trỗi dậy. Tôi vội vàng gọi một chiếc taxi khác, yêu cầu tài xế bám theo chiếc xe của mẹ chồng. Chiếc taxi đi khoảng 5-6 cây số, xuyên qua những con phố đông đúc, rồi dừng lại trước một khu chung cư mini khá cũ kỹ. Mẹ chồng và đứa bé xuống xe, cùng nhau bước vào một căn hộ ở tầng trệt. Tôi đứng từ xa quan sát, lòng tôi rối bời. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi chờ đợi trong im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh. Khoảng nửa tiếng sau, mẹ chồng tôi bước ra khỏi khu chung cư. Nhưng điều khiến tôi điếng người hơn là chồng tôi, An, lại đang đứng đợi sẵn ở ngoài, nở nụ cười ấm áp, đón mẹ về. An nhìn mẹ bằng ánh mắt trìu mến, rồi cả hai cùng lên xe. Chiếc xe của chồng tôi lướt qua tôi, tôi cảm thấy như có một nhát dao đâm thẳng vào tim. Điều này có nghĩa là chồng tôi cũng biết về mối quan hệ giữa mẹ và đứa trẻ kia. Và quan trọng hơn, anh ấy đã giấu tôi. Một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối dâng trào trong lòng tôi. Tôi cố gắng nén lại những giọt nước mắt chực trào, yêu cầu tài xế đưa tôi về nhà.

Buổi tối hôm đó, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, dù chỉ có tôi cảm nhận được. An vẫn vô tư hỏi han công việc của tôi, mẹ chồng vẫn ân cần nhắc tôi ăn nhiều hơn. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão tố đang nổi lên. Tôi định hỏi chồng ngay lập tức, muốn vạch trần sự thật. Nhưng rồi, một suy nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu tôi. Nếu tôi hỏi ngay bây giờ, anh ấy có thể sẽ chối cãi, hoặc tìm cách biện minh. Tôi muốn tự mình điều tra cho rõ ràng, muốn có bằng chứng không thể chối cãi. Quyết định không nói với chồng, tôi âm thầm lên mạng, tìm mua một chiếc camera mini không dây. Tôi lắp nó ở bên ngoài tầng ba, ngay cửa sổ phòng mình, hướng thẳng xuống sân để theo dõi. Cả đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi: Đứa bé là ai? Tại sao chồng tôi lại giấu tôi? Liệu có phải anh ấy có một gia đình khác bên ngoài?

Quả nhiên, ba ngày sau, khi tôi đi làm, chiếc camera đã ghi lại cảnh đứa trẻ ấy lại đến chơi với bố mẹ chồng. Lần này, không chỉ là mẹ chồng tôi, mà chồng tôi chính là người chở đứa trẻ đến bằng xe ô tô của anh ấy. Anh ấy dắt tay đứa bé, vui vẻ nói chuyện, rồi bế xốc lên, hôn hít. Trái tim tôi như ngừng đập khi tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy qua màn hình điện thoại. Và rồi, điều khiến tôi điếng người, khiến tôi ngã quỵ xuống sàn nhà, là khi anh ấy cúi xuống, dịu dàng xưng "Bố" với cậu bé.

Toàn thân tôi run rẩy, máu trong huyết quản như đông cứng lại. "Bố... Bố!" Tiếng gọi ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, xé nát trái tim tôi thành từng mảnh. Không giữ được bình tĩnh, tôi lập tức xin nghỉ làm, lái xe về nhà trong trạng thái mất kiểm soát. Chiếc xe lảo đảo trên đường, nước mắt tôi nhòe đi, mọi thứ trước mắt mờ ảo. Khi về đến nhà, tôi thấy đứa bé ấy đang chơi đồ chơi trong phòng khách cùng bố mẹ chồng. Chồng tôi, An, đang ngồi đọc báo. Tất cả đều diễn ra như một buổi chiều bình thường.

Tôi bước vào nhà, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ hoe. An và bố mẹ chồng sững sờ khi thấy tôi về sớm, đặc biệt là với vẻ mặt thất thần ấy. "Em sao vậy?" An hỏi, giọng anh đầy lo lắng. Tôi không nói gì, chỉ giơ chiếc điện thoại lên, bật đoạn video quay cảnh anh và đứa bé ở khu chung cư mini. Căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Bố mẹ chồng tôi tái mặt, còn An, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa hối lỗi.

"Anh giải thích đi!" Tôi hét lên, giọng tôi lạc đi, nước mắt tuôn như mưa. Trước sự sững sờ của bố mẹ và chồng, An buộc phải thừa nhận. Anh cúi đầu, giọng nói run rẩy, từng lời như cứa vào tim tôi: "Đứa bé… đứa bé là con riêng của anh với người yêu cũ." Anh giải thích rằng họ chia tay khi cô ấy đi du học, tưởng chừng không còn liên lạc, không còn chút ràng buộc nào nữa. Nhưng nửa năm trước, cô ấy đột ngột về nước và mang theo đứa bé. An đã đi xét nghiệm ADN, và kết quả xác định đó đúng là con của anh. Gia đình anh đã cố gắng giữ bí mật, không muốn tôi phải suy nghĩ, lo lắng khi đang mang bầu.

Tôi chết lặng, cảm giác bị phản bội và tổn thương đến tận cùng. Không chỉ là việc anh có con riêng, điều khiến tôi đau đớn nhất là cảm giác bị lừa dối suốt nửa năm qua. Họ đã biết tất cả, đã sắp xếp mọi thứ, đã tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo, trong khi tôi, người vợ, người đang mang giọt máu của anh, lại hoàn toàn không hay biết gì. Tôi nhìn An, nhìn khuôn mặt anh đầy sự hối lỗi, nhưng tôi không thể tha thứ cho anh ngay lúc này. Sự tin tưởng trong tôi đã sụp đổ hoàn toàn.

Nỗi hoang mang tột độ bao trùm lấy tôi. Tình cảm dành cho chồng vẫn còn, tôi vẫn yêu An sâu đậm, nhưng liệu tôi có đủ bao dung để chấp nhận một đứa trẻ là kết quả của mối tình trước của chồng hay không? Một đứa trẻ sẽ mãi là cầu nối giữa anh và người phụ nữ kia. Và đứa con trong bụng tôi, đang ngày càng lớn dần, nó sẽ phải lớn lên cùng với một người anh cùng cha khác mẹ, được sinh ra từ một bí mật được giấu kín. Tôi phải đối mặt với một quyết định vô cùng khó khăn, một quyết định sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi, cuộc đời của An, và tương lai của hai đứa trẻ. Tôi không biết nên làm thế nào, không biết phải đi về đâu. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi.

Những ngày sau đó, không khí trong căn nhà ba tầng trở nên nặng nề như chì. Tôi nhốt mình trong phòng, không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Mẹ chồng tôi thường xuyên gõ cửa, cố gắng động viên tôi ăn uống, nhưng tôi chỉ cảm thấy chán nản. An cũng vậy, anh ấy cố gắng giải thích, cố gắng xin lỗi, nhưng tôi không thể nào lắng nghe. Mỗi lời nói của anh đều như nhắc nhở tôi về sự lừa dối, về vết thương lòng đang rỉ máu. Đứa con trong bụng tôi dường như cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, nó ít đạp hơn, khiến tôi càng thêm lo lắng.

Trong những đêm dài không ngủ, tôi nằm đó, nhìn trần nhà trắng toát, cố gắng sắp xếp lại những mảnh vỡ trong tâm trí. Tôi tự hỏi, liệu mình có nên tha thứ cho An không? Liệu tôi có thể chấp nhận đứa bé ấy, coi nó như con của mình? Hay tôi nên rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới, dù biết điều đó sẽ vô cùng khó khăn, đặc biệt là khi tôi đang mang thai? Hàng ngàn câu hỏi không lời đáp cứ xoáy sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi, nhớ lại những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Nhưng giờ đây, tất cả đều trở nên nhạt nhòa, bị phủ bởi bóng đêm của sự phản bội.

Một buổi sáng, mẹ chồng tôi lại gõ cửa. Lần này, bà không chỉ động viên mà bà còn mang theo một cuốn album ảnh cũ kỹ. Bà ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt bà đầy sự hối lỗi và buồn bã. Bà mở album, chỉ cho tôi xem những bức ảnh của An từ khi còn bé. "Con bé à, mẹ biết con đang rất đau khổ. Mẹ và bố An đều có lỗi. Chúng ta đã giấu con, vì sợ con suy nghĩ, ảnh hưởng đến thai nhi." Giọng bà trầm xuống, khàn đặc. "Nhưng con ơi, đó là máu mủ của An. Đứa bé không có tội tình gì. Con bé ấy, mẹ ruột của thằng bé, cô ấy không còn ở Việt Nam nữa. Cô ấy đã gửi gắm thằng bé cho An và gia đình để chăm sóc."

Mẹ chồng tôi kể lại toàn bộ câu chuyện về mối tình đầu của An, về sự ra đi đột ngột của người yêu cũ khi mang thai, và về quyết định giấu kín sự thật để bảo vệ tôi. Bà nói, người yêu cũ của An, cô ấy đã ra nước ngoài du học khi phát hiện mình có thai. Gia đình An và cô ấy đã thỏa thuận rằng cô ấy sẽ sinh con và gửi về Việt Nam cho An chăm sóc, vì cô ấy không muốn con mình thiếu thốn tình cảm của cha. "Chúng ta đã sai khi không nói với con sớm hơn. Nhưng con tin mẹ đi, An yêu con thật lòng. Nó chỉ muốn bảo vệ con thôi." Mẹ chồng tôi nắm lấy tay tôi, đôi mắt bà đỏ hoe.

Lời giải thích của mẹ chồng khiến tôi phần nào hiểu được sự việc, nhưng nỗi đau và sự thất vọng vẫn còn đó. Tôi nhìn những bức ảnh của An và đứa bé trong album. Đứa bé có đôi mắt giống An đến lạ. Tôi cảm thấy một sự giằng xé trong lòng. Liệu tôi có thể bỏ qua tất cả, chấp nhận sự thật này, và xây dựng lại niềm tin đã mất? Hay tôi nên từ bỏ tất cả để bảo vệ trái tim mình khỏi những tổn thương sâu sắc hơn?

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ ngổn ngang, một người bạn thân của tôi, Mai, đến thăm. Mai là người bạn duy nhất mà tôi đã tâm sự về chuyện này. Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và rất thông cảm. Mai lắng nghe tôi kể, không phán xét, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. "Hãy suy nghĩ thật kỹ, cậu ạ. Đừng đưa ra quyết định vội vàng khi cảm xúc đang lẫn lộn. Hãy nghĩ cho đứa bé trong bụng cậu nữa." Lời khuyên của Mai như một gáo nước lạnh tạt vào tôi, giúp tôi tỉnh táo hơn. Đúng vậy, tôi không chỉ sống cho riêng mình nữa.

Tôi bắt đầu quan sát An nhiều hơn. Anh ấy vẫn rất yêu thương tôi, vẫn quan tâm đến đứa con trong bụng. Anh ấy luôn cố gắng sửa chữa sai lầm, nói lời xin lỗi, và thể hiện sự hối lỗi chân thành. Tôi cũng bắt đầu để ý đến đứa bé ấy nhiều hơn. Tên nó là Khoa, một cậu bé lanh lợi, đáng yêu và rất tình cảm. Mỗi lần Khoa đến chơi, nó luôn gọi mẹ chồng tôi là "Bà nội", và ánh mắt nó hồn nhiên, trong trẻo. Tôi nhận ra, đứa bé ấy không có tội. Nó chỉ là một nạn nhân của hoàn cảnh, của những bí mật được giấu kín.

Một buổi chiều, tôi quyết định đến khu chung cư mini mà An và Khoa thường đến. Tôi đứng từ xa, nhìn Khoa chơi đùa với một người phụ nữ khác. Đó là một người phụ nữ trẻ, có vẻ ngoài hiền lành. Cô ấy dắt tay Khoa, trò chuyện vui vẻ. Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là mẹ ruột của Khoa? Tôi nén lại cảm xúc, không đến gần. Tôi muốn hiểu rõ mọi chuyện trước khi đưa ra bất cứ kết luận nào. Tôi thuê một người thám tử tư điều tra về người phụ nữ này và về quá khứ của An.

Vài ngày sau, người thám tử tư gửi cho tôi một báo cáo chi tiết. Người phụ nữ mà tôi nhìn thấy ở khu chung cư mini không phải là mẹ ruột của Khoa. Mẹ ruột của Khoa đã mất cách đây hai năm vì một tai nạn giao thông ở nước ngoài. Người phụ nữ kia là dì của Khoa, em gái của mẹ ruột Khoa, cô ấy ở đó để tiện chăm sóc Khoa trong thời gian An bận công việc. An thường xuyên đến đó để đón Khoa về chơi với bố mẹ anh ấy. Anh đã giấu tôi về sự tồn tại của Khoa, nhưng anh không hề có mối quan hệ mờ ám nào khác.

Sự thật ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cũng khiến tôi đau đớn hơn. An đã trải qua một bi kịch lớn trong cuộc đời, mất đi người yêu và phải một mình nuôi con. Anh ấy đã cố gắng che giấu để bảo vệ tôi, để tôi không phải lo lắng. Tôi nhìn lại An, ánh mắt anh ấy vẫn đầy sự hối lỗi và yêu thương. Tôi nhận ra rằng, An cũng là một nạn nhân. Anh ấy đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát, và phải một mình gánh vác trách nhiệm nuôi con mà không có sự chia sẻ của tôi.

Đêm đó, tôi và An đã có một cuộc nói chuyện dài, rất dài. Tôi đã lắng nghe anh kể lại mọi chuyện một cách chân thật nhất, không giấu diếm bất cứ điều gì. Anh kể về mối tình đầu sâu đậm của mình, về nỗi đau khi mất đi người yêu và biết mình có con. Anh đã cố gắng vượt qua tất cả, và anh đã quyết định giấu tôi vì sợ tôi sẽ không chấp nhận. "Anh xin lỗi em, vì đã lừa dối em. Anh biết anh đã sai. Anh chỉ muốn bảo vệ em và con của chúng ta." An nói, giọng anh lạc đi.

Tôi nhìn anh, nước mắt tôi vẫn lăn dài, nhưng giờ đây, có thêm cả sự thấu hiểu và cảm thông. "Em đã rất đau lòng, anh biết không? Em cảm thấy mình bị phản bội, bị lừa dối." Tôi nói, "Nhưng em hiểu rằng anh cũng có nỗi khổ riêng. Em không trách anh nữa. Nhưng anh phải hứa với em, từ nay về sau, sẽ không có bất cứ bí mật nào giữa chúng ta nữa." An ôm chặt lấy tôi, anh ấy gật đầu lia lịa. "Anh hứa. Anh hứa với em và con của chúng ta. Sẽ không bao giờ có bất cứ bí mật nào nữa."

Sau đêm nói chuyện ấy, mọi nút thắt trong lòng tôi dần được gỡ bỏ. Tôi hiểu rằng, tình yêu của An dành cho tôi là thật lòng, và anh ấy đã phải trải qua một quá khứ đầy bi kịch. Tôi cũng nhận ra rằng, Khoa không phải là một gánh nặng, mà là một phần của gia đình, một đứa trẻ vô tội cần được yêu thương. Tôi quyết định sẽ chấp nhận Khoa, coi nó như con ruột của mình. Tôi tin rằng, bằng tình yêu thương và sự bao dung, tôi có thể hàn gắn mọi vết thương, và xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Tôi nói chuyện với bố mẹ chồng, và họ cũng rất vui mừng khi tôi đưa ra quyết định này. Mẹ chồng tôi ôm chặt lấy tôi, bà nói lời xin lỗi một lần nữa. "Con bé à, mẹ thật sự biết ơn con. Con là người con dâu tốt nhất mà mẹ từng có." Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không còn gánh nặng của bí mật, không còn sự dằn vặt trong lòng. Tôi đã sẵn sàng đối mặt với tương lai.

Từ đó, Khoa được đón về sống cùng chúng tôi. Ban đầu, tôi có chút bỡ ngỡ, nhưng rồi tình cảm của tôi dành cho Khoa cứ thế lớn dần lên. Khoa là một cậu bé thông minh, tình cảm và rất đáng yêu. Nó nhanh chóng hòa nhập vào gia đình mới, gọi tôi là "Mẹ hai". Tôi dạy Khoa học bài, chơi đùa cùng nó, và chăm sóc nó như con ruột của mình. An cũng rất hạnh phúc khi thấy tôi và Khoa gắn bó với nhau. Anh dành nhiều thời gian hơn cho cả hai đứa trẻ, cùng chúng tôi đi chơi, đi dã ngoại.

Vài tháng sau, tôi sinh một bé gái đáng yêu. Khoa rất yêu em, nó luôn quấn quýt bên em, giúp tôi chăm sóc em. An trở thành một người cha mẫu mực, một người chồng tuyệt vời. Anh ấy đã học được bài học về sự trung thực, và luôn cố gắng bù đắp cho tôi. Căn nhà ba tầng của chúng tôi giờ đây tràn ngập tiếng cười, tiếng nói trẻ thơ. Đó là một gia đình lớn, với những thành viên đến từ những hoàn cảnh khác nhau, nhưng được gắn kết bởi tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Cuộc sống của chúng tôi không hoàn hảo, nhưng nó hạnh phúc và trọn vẹn. Tôi nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự bao dung và thấu hiểu. Tôi đã từng nghĩ rằng bí mật của An sẽ phá hủy hạnh phúc của chúng tôi. Nhưng cuối cùng, nó lại là phép thử để tình yêu của chúng tôi trở nên bền chặt hơn, sâu sắc hơn. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua thử thách, và từ đó, chúng tôi trở thành một gia đình thực sự, một gia đình được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, sự tin tưởng và lòng bao dung. Mỗi sáng thức dậy, tôi nhìn An, nhìn Khoa và nhìn đứa con gái bé bỏng của mình, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc và sự biết ơn. Tôi biết rằng, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn, một quyết định đã mang lại cho tôi một gia đình trọn vẹn và một cuộc đời đầy ý nghĩa.