Min menu

Pages

Hành động của mẹ chồng với đứa trẻ l:ạ trong siêu thị: Tôi đã ch:ết l:ặng và c:ay đ:ắng khi ch:ứng ki:ến điều đó...

 Trong không gian ấm cúng của căn nhà ba tầng khang trang, tôi, một người phụ nữ đang mang thai ở tháng thứ năm, từng tin rằng mình đang sống một cuộc đời hôn nhân viên mãn. Hôn nhân của chúng tôi, tôi và chồng, được xây dựng trên nền tảng của tình yêu chân thành và sự độc lập tài chính. Chồng tôi, một người đàn ông chín chắn và đầy trách nhiệm, luôn dành cho tôi sự quan tâm chu đáo. Bố mẹ chồng tôi cũng rất mực yêu thương, chiều chuộng tôi, đặc biệt là mẹ chồng, bà thường xuyên nấu những món ăn bổ dưỡng, chăm sóc tôi như con gái ruột.

Tôi luôn cố gắng trở thành một người con dâu hiếu thảo, một người vợ biết điều. Tôi chấp nhận những thiệt thòi nhỏ nhặt, chịu đựng những khác biệt trong nếp sống để giữ gìn hòa khí gia đình. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng, một gia đình êm ấm là nền tảng vững chắc cho một cuộc sống hạnh phúc. Với đứa con đầu lòng đang lớn dần trong bụng, tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự trọn vẹn, bình yên đang bao trùm lấy cuộc sống của mình. Tôi mỉm cười mỗi khi chạm vào bụng, tưởng tượng ra hình ảnh bé con sẽ chào đời trong vòng tay yêu thương của cả gia đình.



Mọi thứ cứ thế trôi đi trong sự êm đềm, cho đến một buổi chiều định mệnh. Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi nên xin nghỉ làm sớm, quyết định ghé siêu thị mua một vài thứ đồ dùng cần thiết cho em bé sắp chào đời. Giữa dòng người tấp nập và ánh đèn sáng trưng của siêu thị, một hình ảnh đập vào mắt tôi khiến tôi ngạc nhiên đến sững sờ. Đó là mẹ chồng tôi, đang đứng ở khu vực bánh kẹo, tay bà nắm chặt một bàn tay nhỏ xíu của một cậu bé khoảng 3-4 tuổi.

Mẹ chồng tôi đang cười rất tươi, nụ cười mà tôi hiếm khi thấy bà dành cho ai khác ngoài chồng tôi và tôi. Bà ân cần vuốt tóc cậu bé, rồi cúi xuống nói nhỏ điều gì đó, ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng nựng. Cậu bé cũng ríu rít trả lời, đôi mắt to tròn lấp lánh niềm vui. Tôi đứng chết lặng. Em gái chồng tôi chưa lập gia đình, và tôi đang mang bầu đứa con đầu lòng. Vậy đứa bé này là ai mà mẹ chồng tôi lại "chiều" đến mức đó? Một cảm giác hoang mang, khó hiểu bắt đầu len lỏi trong tâm trí tôi.

Một linh cảm kỳ lạ thúc giục tôi. Tôi quyết định không đến chào hỏi mẹ chồng mà âm thầm đứng từ xa quan sát. Mẹ chồng và cậu bé đi mua sắm thêm một lúc, rồi họ ra khỏi siêu thị và bắt một chiếc taxi. Tôi nhanh chóng gọi một chiếc taxi khác, ra hiệu cho tài xế đi theo. Trái tim tôi đập thình thịch, một dự cảm không lành cứ lớn dần trong lòng. Tôi tự nhủ, có lẽ chỉ là một đứa bé hàng xóm hoặc cháu của một người bạn thân mà thôi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi lo lắng vô hình vẫn cứ vây lấy tôi.

Chiếc taxi chở mẹ chồng và cậu bé đi về hướng đối diện với nhà chúng tôi, khoảng 5-6 cây số. Họ dừng lại trước một khu chung cư mini cũ kỹ, không mấy nổi bật giữa lòng thành phố. Mẹ chồng tôi và cậu bé xuống xe, rồi cùng nhau bước vào bên trong. Tôi ngồi yên trong taxi, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa chung cư. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ chồng tôi bước ra một mình. Tôi vẫn nán lại, hy vọng sẽ có thêm manh mối.

Và rồi, một cảnh tượng khác xuất hiện khiến tôi điếng người. Chiếc xe của chồng tôi từ từ tiến đến, dừng lại ngay trước khu chung cư mini. Anh bước xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với mẹ chồng, rồi hai người cùng nhau lên xe và lái về nhà. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Nếu chồng tôi đến đón mẹ ở đó, điều đó có nghĩa là anh cũng biết về sự tồn tại của đứa bé và mối quan hệ giữa mẹ chồng tôi với nó. Một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi.

Suốt buổi tối hôm đó, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng thì bão tố. Tôi nhìn chồng, nhìn bố mẹ chồng, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá. Anh vẫn ân cần hỏi han tôi, mẹ chồng vẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho tôi. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng đối với tôi, nó đã không còn là sự bình yên nữa. Tôi định hỏi chồng ngay lập tức, nhưng rồi lại ngập ngừng. Một phần vì tôi sợ hãi sự thật, phần khác vì tôi muốn tự mình điều tra cho rõ ràng trước khi đối mặt với anh. Tôi cần bằng chứng, tôi cần sự thật tuyệt đối.

Đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi trằn trọc suy nghĩ, cảm giác lo lắng, nghi ngờ cứ lớn dần. Cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định táo bạo. Sáng hôm sau, tôi lấy cớ đi mua đồ cho em bé, rồi âm thầm tìm mua một chiếc camera mini không dây. Trái tim tôi đập thình thịch khi tôi lén lút gắn nó ở ngoài ban công tầng ba, hướng thẳng xuống sân nhà. Chiếc camera nhỏ bé ẩn mình dưới tán cây cảnh, khó lòng bị phát hiện. Tôi biết, đây là một việc làm đầy mạo hiểm, nhưng tôi cần phải biết sự thật, dù sự thật đó có tàn nhẫn đến đâu.

Ba ngày trôi qua trong sự thấp thỏm, lo âu của tôi. Mỗi khi đi làm, tôi lại bật ứng dụng trên điện thoại để kiểm tra camera. Tôi thấy những hình ảnh quen thuộc của ngôi nhà, của bố mẹ chồng đang làm vườn, của chồng tôi đi làm về. Tôi tự nhủ, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ đứa bé đó chỉ là một đứa cháu họ xa, hoặc là con của một người bạn thân của mẹ chồng. Tôi đã gần như thở phào nhẹ nhõm, gần như muốn gạt bỏ mọi nghi ngờ.

Cho đến buổi chiều thứ tư, khi tôi đang ngồi làm việc tại công ty, màn hình điện thoại bỗng hiện lên một cảnh tượng khiến tôi điếng người. Đứa trẻ ấy, cái cậu bé mà tôi đã thấy ở siêu thị, lại xuất hiện trong sân nhà tôi! Cậu bé đang chơi đùa với bố mẹ chồng tôi, tiếng cười giòn tan vang vọng qua camera. Và rồi, một hình ảnh khác xuất hiện, khiến tim tôi như ngừng đập. Chồng tôi, anh ấy, chính là người đã chở đứa trẻ đến! Anh cúi xuống, ôm lấy cậu bé, rồi cất giọng ấm áp: “Chào con yêu, bố về rồi đây!”

“Bố…” Tiếng gọi ấy như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sững sờ, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng. Giọng nói của chồng, nụ cười của anh, ánh mắt anh dành cho đứa bé… tất cả như một bằng chứng không thể chối cãi. Anh là bố của đứa bé! Mọi nghi ngờ, mọi phỏng đoán đều tan biến, chỉ còn lại sự thật trần trụi và đau đớn đến xé lòng. Tôi cảm thấy cơ thể mình run rẩy, đầu óc quay cuồng. Tôi không thể thở, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì ngoài hai từ: “Phản bội.”

Không giữ được bình tĩnh, tôi lập tức đứng dậy, lao ra khỏi công ty. Tôi lái xe về nhà trong vô thức, nước mắt nhòe đi, con đường trước mắt trở nên mờ ảo. Tôi không biết mình đã về đến nhà bằng cách nào. Vừa bước vào cửa, tôi nhìn thấy đứa trẻ vẫn đang chơi trong sân, và chồng tôi đang ngồi cạnh bố mẹ chồng. Tôi cảm thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng, thiêu rụi mọi lý trí.

Trước sự sững sờ của bố mẹ chồng và chồng, tôi đặt chiếc điện thoại có hình ảnh từ camera lên bàn. Tôi không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chồng mình, ánh mắt tôi chất chứa sự căm phẫn và đau đớn. Chồng tôi nhìn màn hình điện thoại, rồi nhìn tôi, khuôn mặt anh tái mét. Anh biết mình không thể chối cãi được nữa. Bố mẹ chồng tôi cũng chết lặng, không nói nên lời.

Chồng tôi hít một hơi thật sâu, giọng anh run rẩy khi buộc phải thừa nhận sự thật. Anh kể rằng đứa trẻ ấy là con riêng của anh với người yêu cũ. Họ đã chia tay từ lâu khi cô ấy đi du học, và anh tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng nửa năm trước, cô ấy bất ngờ trở về, và mang theo đứa bé. Gia đình anh đã bí mật đi xét nghiệm ADN, và kết quả xác nhận đó đúng là con của anh.

Anh giải thích rằng anh không muốn tôi phải lo lắng khi tôi đang mang thai, nên đã cùng bố mẹ giữ kín bí mật này. Anh nói anh yêu tôi, anh không muốn mất tôi, và anh sợ rằng việc biết sự thật này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi và đứa bé trong bụng. Anh cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi hiểu cho hoàn cảnh của anh. Anh nói rằng anh muốn bù đắp cho đứa trẻ, nhưng cũng không muốn làm tổn thương tôi.

Tôi chết lặng. Cảm giác bị phản bội và tổn thương đến tận cùng. Không chỉ là việc anh có con riêng, mà là cảm giác bị lừa dối suốt nửa năm qua. Nửa năm tôi sống trong hạnh phúc ảo, trong khi chồng tôi và gia đình chồng đã biết sự thật động trời này. Mỗi bữa ăn mẹ chồng nấu, mỗi lời hỏi han của chồng, giờ đây đều trở nên giả dối, đầy cay đắng. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật đáng thương.

Trái tim tôi tan nát. Tình cảm tôi dành cho chồng vẫn còn đó, sâu đậm và chân thành. Nhưng liệu tôi có đủ bao dung để chấp nhận một đứa trẻ là kết quả của mối tình trước của anh? Liệu tôi có thể yêu thương một đứa con riêng như con ruột của mình, khi mà đứa con ruột của tôi đang lớn dần trong bụng? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi, không có lời giải đáp. Tôi hoang mang tột độ, cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết nên đi về đâu.

Tôi bỏ lên phòng, đóng sập cửa lại, mặc kệ những lời gọi của chồng và bố mẹ chồng. Tôi nằm trên giường, ôm bụng khóc nức nở. Đứa con trong bụng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ, nó cựa quậy liên hồi. Tôi vuốt ve bụng, thì thầm với con: "Mẹ phải làm sao đây con yêu? Mẹ phải làm sao đây?". Tôi cảm thấy mình thật cô độc, thật yếu đuối.

Chồng tôi đứng ngoài cửa, anh liên tục gõ cửa và gọi tên tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh khóc, tiếng anh cầu xin. Nhưng tôi không thể mở cửa. Tôi cần thời gian, tôi cần không gian để suy nghĩ. Tôi không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào trong lúc này, khi mà cảm xúc đang chi phối tất cả. Tôi cần bình tâm lại, để có thể nhìn nhận mọi chuyện một cách khách quan nhất.

Bố mẹ chồng tôi cũng cố gắng nói chuyện với tôi qua cánh cửa. Giọng mẹ chồng tôi nghẹn ngào, bà xin lỗi tôi, bà nói rằng bà làm vậy chỉ vì muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, vì bà sợ tôi sẽ bỏ chồng khi biết chuyện. Bà nói rằng đứa bé rất đáng thương, nó không có tội. Bà mong tôi hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng vì phút nóng giận mà đánh mất tất cả.

Tôi nằm đó, nước mắt vẫn chảy dài. Tôi hiểu rằng, bố mẹ chồng cũng có nỗi khổ riêng. Họ muốn che chở cho cháu mình, muốn giữ gìn gia đình. Nhưng sự che giấu đó đã đẩy tôi vào một hoàn cảnh đau đớn tột cùng. Tôi không thể trách họ hoàn toàn, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận việc mình bị lừa dối.

Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi nhìn lên trần nhà, nhìn vào bóng tối, cố gắng sắp xếp lại những mảnh vỡ trong tâm trí mình. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi, nhớ lại tình yêu mà chúng tôi từng dành cho nhau. Tôi biết, tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều. Nhưng liệu tình yêu đó có đủ lớn để vượt qua vết thương lòng này? Liệu tôi có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc trên nền tảng của sự dối trá?

Sáng hôm sau, tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định. Tôi cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Chồng tôi vẫn kiên nhẫn ngồi ngoài cửa phòng, anh không bỏ đi. Tôi biết anh đang hối hận, đang đau khổ. Nhưng nỗi đau của tôi còn lớn hơn gấp bội.

Cuộc sống của tôi đột ngột rẽ sang một hướng khác, một hướng mà tôi chưa từng nghĩ đến. Đứa con trong bụng tôi, nó đang lớn lên từng ngày. Tôi phải làm gì để bảo vệ con, để mang lại cho con một gia đình trọn vẹn? Liệu tôi có thể tha thứ, có thể chấp nhận, hay tôi sẽ phải đối mặt với một cuộc chia ly đau đớn? Tôi vẫn còn hoang mang, vẫn còn vật lộn với những suy nghĩ của mình. Con đường phía trước mờ mịt, và tôi không biết mình sẽ đi về đâu.