Min menu

Pages

Khi biết chồng ph:ản b:ội ngay sát ngày s:inh, tôi ch:ế:t l:ặng... rồi quyết định khiến ai cũng s:ử:ng s:ố:t

 Tôi đứng lặng người giữa căn phòng yên ắng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay mà lòng tràn ngập một cảm giác bấn loạn khó tả. Mười ngày nữa, tôi sẽ bước vào ca sinh tử, nhưng giờ đây, thứ duy nhất khiến tôi thấy lạnh sống lưng không phải là nỗi đau sắp tới, mà là sự thật phũ phàng vừa mới hiện ra. Chồng tôi — người đàn ông tôi đã trao cả đời mình — đang phản bội tôi với một người phụ nữ khác. Tôi tên là An, năm nay 29 tuổi, đang mang thai con đầu lòng trong sự hân hoan xen lẫn hồi hộp. Nhưng giờ đây, niềm vui ấy bị phủ bóng bởi một vết nhơ không thể gột rửa.



Ngày ấy, chúng tôi từng là hình mẫu hoàn hảo trong mắt bạn bè, đồng nghiệp và cả gia đình. Lâm, chồng tôi, là bác sĩ phẫu thuật thần kinh với tiếng lành vang xa, còn tôi là điều dưỡng trưởng khoa sản — người chăm sóc cho từng bà mẹ như thể chính mình sắp sửa làm mẹ. Hai chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện, yêu nhau say đắm, và cưới sau hai năm. Khi biết tin tôi mang thai, anh thay đổi hoàn toàn, cẩn thận hơn, dịu dàng hơn. Anh học cách nấu cháo, tự tay mát-xa lưng cho tôi mỗi đêm, và thì thầm với đứa con trong bụng tôi như một lời hứa nguyện không gì có thể làm tổn thương mẹ con tôi.

Tôi từng nghĩ, không gì có thể đánh đổi được sự tin tưởng đó.

Rồi một ngày, khi cầm điện thoại anh vô tình bỏ quên trên bàn, tôi thấy cuộc gọi nhỡ mang tên “Ngân - điều trị A”. Tôi biết cô ấy — một bác sĩ trẻ vừa mới về bệnh viện, luôn được khen ngợi về sắc đẹp và sự thân thiện. Nhưng tôi không nghi ngờ, cho đến khi Lâm đi tắm, và tôi lén nhìn vào tin nhắn còn mở trên màn hình: “Anh có chắc cô ấy không nghi ngờ gì không?” và “Em biết có lỗi, nhưng em chỉ muốn thêm chút thời gian bên anh…”.

Tôi gục đầu xuống, tim như bị bóp nghẹt, trong bụng đứa bé đạp mạnh như muốn nói rằng “Mẹ ơi, đừng khóc”. Tôi muốn hét lên, muốn khóc, nhưng chỉ biết im lặng, cắn răng chịu đựng. Tôi sắp sinh con, và người tôi trông cậy lại đang làm tổn thương tôi bằng cách không thể tha thứ.

Cả đêm, tôi ôm bụng quay mặt vào tường, để cho những dòng cảm xúc hỗn độn quấn lấy tâm trí: sự phẫn uất, nỗi đau, nỗi cô đơn, và sự bất lực. Tôi đã từng tưởng tượng ngày sinh con sẽ là ngày hạnh phúc nhất, được chồng bên cạnh, cùng đón nhận sinh linh bé nhỏ. Nhưng giờ đây, tôi đơn độc, với trái tim tan vỡ và một kế hoạch đầy toan tính bắt đầu hình thành.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ phép và về nhà mẹ. Tôi nói rằng bác sĩ khuyên nên thay đổi không khí, cần gần mẹ để chuẩn bị cho ngày sinh nở an toàn. Lâm gật đầu, không một chút nghi ngờ, thậm chí còn vui vẻ như thể tôi tự nguyện rời xa anh. Tôi biết anh mừng vì điều đó.

Tại nhà mẹ, khi đặt đầu lên lòng bà, tôi khóc nức nở. Mẹ tôi chỉ lặng lẽ vuốt tóc tôi, thở dài: “Nếu con muốn rút lui, mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng nếu con muốn bước tiếp, mẹ sẽ đi cùng con. Chỉ đừng tha thứ nếu con không còn niềm tin.” Tôi cắn môi, không nói gì. Trong sâu thẳm, tôi biết mình không thể tha thứ. Tôi muốn anh phải thấy mình, qua ánh mắt một đứa trẻ đang sắp chào đời, và biết mình đã sai lầm như thế nào.

Tôi âm thầm liên hệ với một bác sĩ sản đáng tin cậy trong bệnh viện, người mà tôi tin tưởng tuyệt đối. Tôi nói rõ, yêu cầu cô ấy giữ kín việc tôi sẽ sinh ở đây, không được tiết lộ cho ai, kể cả Lâm. Kế hoạch của tôi bắt đầu.

Ngày tôi chuyển dạ, mẹ đưa tôi đến bệnh viện trong cơn đau quặn thắt từng đợt, mồ hôi ướt đẫm trán. Tôi cắn chặt tay bác sĩ, cố giữ tâm trí mình khỏi sụp đổ. Trong giây phút ấy, hình ảnh Lâm — đang ngủ bên người phụ nữ kia, không hề hay biết tôi đang chống chọi với cơn đau — hiện lên rõ mồn một. Tôi bỗng nhiên cảm thấy cứng đờ, nước mắt không rơi, chỉ có một sức mạnh lạ kỳ bùng lên trong lòng, như thể tôi đang tự mình sinh ra chính bản thân mình.

Tiếng khóc đầu tiên của con gái vang lên lúc 3 giờ 42 sáng, một sinh linh bé bỏng, da hồng hào, nắm tay tôi rất chặt. Tôi khóc, nhưng không phải vì đau đớn, mà vì biết rằng tôi đã chiến thắng chính bản thân, đã bước qua một cánh cửa mới của cuộc đời.

Một tuần sau, tôi gửi tin nhắn cho Lâm: “Con gái anh đã ra đời. Mắt bé giống anh lắm, nhưng tôi không chắc có nên cho con mang họ Lâm hay không.” Tin nhắn được gửi đi trong một sự im lặng, nhưng khi anh đến bệnh viện, đứng trước con gái mình, nét mặt anh như người mất hồn.

Tôi đặt trên bàn một bức ảnh chụp anh cùng Ngân, tay họ nắm chặt trong một quán cà phê. Anh tái mặt, quỳ xuống, giọng lắp bắp: “Anh sai rồi. Anh không nghĩ em biết. Anh chỉ… chỉ say nắng thôi, không phải tình cảm thật.” Tôi nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng: “Anh nghĩ tôi đau vì anh yêu người khác? Không. Tôi đau vì đã chọn nhầm người đồng hành trong cuộc sinh tử.” Anh khóc, còn tôi không nói lời tha thứ cũng chẳng nói ly hôn.

Tôi chỉ nói một câu: “Từ giờ, tôi là mẹ đơn thân. Nhưng nếu anh muốn làm cha, anh phải học lại từ đầu, không phải từ tôi mà từ chính con gái anh.”

Ba năm sau, tôi mở một trung tâm y tế cộng đồng dành cho các bà mẹ bỉm sữa, tổ chức lớp học tâm lý, giảng dạy và viết sách. Cuốn sách đầu tay của tôi, “Sinh Con Một Mình Nhưng Không Đơn Độc,” được đón nhận nồng nhiệt, bán được hơn 100.000 bản và nhận giải thưởng “Sách truyền cảm hứng năm.”

Con gái tôi, bé Giao, có đôi mắt giống cha. Khi ai đó hỏi về cha, bé chỉ cười hồn nhiên: “Ba con đang học làm ba từ lớp mẫu giáo.” Và đúng như thế, Lâm bắt đầu học lại làm cha từ những điều nhỏ nhất: thay tã, nấu ăn, đưa con đi tiêm, tham dự họp phụ huynh. Anh đã thay đổi, chậm mà chắc, không phải vì tôi mà vì con.

Tôi không còn yêu anh nữa, nhưng tôi không ngăn cản con được yêu cha. Bởi tôi hiểu rằng, đứa trẻ không phải nạn nhân cho lỗi lầm người lớn gây ra.

Một ngày nọ, khi tôi vừa kết thúc một buổi tọa đàm, một người đàn ông bước đến, tay ôm bó cúc trắng. Là Lâm. Anh cúi đầu, giọng trầm ấm: “Anh không đến để xin em quay lại. Anh chỉ muốn cảm ơn em vì đã không từ chối quyền làm cha của anh. Cảm ơn em vì đã dạy anh bài học đắt giá nhất: tình yêu không miễn phí, và sự tin tưởng — khi mất đi — là mất mãi mãi.”

Tôi nhận bó hoa, không đáp lời, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng. Trong tim tôi, sóng gió đã qua. Tôi đã đứng lên từ vết thương, tự làm chủ cuộc đời mình. Phụ nữ có thể sinh con mà không cần đàn ông bên cạnh. Nhưng đàn ông, nếu muốn làm cha, phải học cách đứng thẳng dưới ánh mắt của đứa con từng bị phản bội.