Min menu

Pages

Chuẩn bị k:ỷ ni:ệm 10 năm ngày cưới, vợ nhận điện thoại từ "bạn thân" của chồng khiến cô ch:ết lặ:ng...

Tiếng cười trong trẻo của Bon và Miu vang vọng khắp căn nhà nhỏ, hòa cùng tiếng lạch cạch của những chiếc vali đang được chuẩn bị. Thư mỉm cười nhìn chồng, Tín, đang cặm cụi kiểm tra lại danh sách những món đồ cần mang theo cho chuyến đi sắp tới. Ánh nắng chiều cuối tháng Tư tràn vào căn phòng, nhuộm vàng không gian ngập tràn hạnh phúc. Chuyến đi nghỉ lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới này, đối với Thư, không chỉ là một cột mốc quan trọng, mà còn là minh chứng cho một tình yêu bền bỉ, một cuộc sống viên mãn mà cô hằng mơ ước. Tín là một người chồng tận tụy, một người cha mẫu mực, và hai đứa con Bon 7 tuổi, Miu 5 tuổi là tất cả những gì cô có. Cuộc sống của Thư cứ thế trôi đi êm đềm, ngọt ngào như một giấc mơ không muốn tỉnh.

Khi Thư đang gấp gọn chiếc áo bơi cuối cùng vào vali, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang bầu không khí yên bình. Màn hình điện thoại hiện lên cái tên "Ngân - bạn thân Tín". Thư hơi ngạc nhiên, Ngân và cô không thân thiết, chỉ biết nhau qua Tín trong vài dịp xã giao. Cô do dự một chút rồi nhấn nút nghe. Giọng Ngân ở đầu dây bên kia nghèn nghẹn, đứt quãng, xen lẫn những tiếng nấc nhỏ. Thư cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô đặt chiếc áo xuống, nín thở lắng nghe.



"Thư... mình... mình xin lỗi," Ngân bắt đầu, giọng run rẩy đến nỗi Thư phải ghé sát điện thoại vào tai. "Mình... mình có lỗi với cậu... mình và Tín... chúng mình đã có quan hệ với nhau từ hai năm trước... trong chuyến công tác ở Đà Nẵng." Từng lời của Ngân như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Thư. Não cô ngừng hoạt động. Khung cảnh xung quanh bỗng chốc trở nên mờ ảo. Hai năm trước... chuyến công tác ở Đà Nẵng... tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp lại một cách tàn nhẫn, tạo thành một bức tranh ghê tởm về sự phản bội. Cô cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng.

"Mình... mình không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc nữa," Ngân tiếp tục, giọng đầy thống khổ. "Mình biết mình sai... nhưng mình không chịu nổi sự dằn vặt này nữa. Mình xin lỗi Thư... mình xin lỗi..." Thư không còn nghe rõ những lời Ngân nói. Tai cô ù đi, đầu óc quay cuồng. Cô cúp máy một cách vô thức, chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà tạo ra một tiếng động khô khốc. Mọi kế hoạch, mọi niềm hạnh phúc, mọi giấc mơ về một gia đình hoàn hảo bỗng chốc tan biến như bong bóng xà phòng. Nước mắt không thể rơi, bởi vì trái tim cô đã đóng băng.

Tối hôm đó, Thư nằm im lặng bên hai đứa con đang say giấc. Hơi thở đều đều của Bon và Miu, tiếng chúng thỉnh thoảng trở mình, tất cả những âm thanh quen thuộc ấy giờ đây lại trở nên xa lạ đến đáng sợ. Thư nhìn Tín nằm cạnh mình, anh vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, dường như không hề hay biết rằng thế giới của cô đã sụp đổ. Một cơn giận dữ trào lên trong lòng Thư. Anh ta có thể ngủ ngon như vậy sao? Anh ta có thể bình yên như vậy sao, khi cô đang vật lộn với nỗi đau tột cùng này? Cô muốn hét lên, muốn lay anh dậy, muốn hỏi anh tại sao. Nhưng rồi, một sự mệt mỏi cùng cực ập đến, khiến cô không thể thốt nên lời. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh Tín và Ngân trong tâm trí, nhưng vô ích. Những hình ảnh ghê tởm ấy cứ thay nhau hiện lên, gặm nhấm tâm hồn cô.

Sáng hôm sau, thay vì đến sân bay để bắt đầu chuyến du lịch mơ ước, Thư gửi Bon và Miu cho mẹ. Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nhưng Thư chỉ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo và nói rằng cô muốn đi công tác gấp. Mẹ cô dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn, nhưng bà không hỏi thêm. Thư lái xe một mình, không có điểm đến cụ thể. Cô chỉ muốn chạy thật xa, xa khỏi thành phố này, xa khỏi những kỷ niệm đau khổ, xa khỏi chính bản thân mình. Cô lái xe xuyên qua những con đường vắng vẻ, những cánh đồng lúa xanh mướt, những ngọn đồi trùng điệp. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, không ngừng.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thư: trại trẻ mồ côi ở vùng cao, nơi cô từng làm thiện nguyện cách đây vài năm. Nơi đó yên bình, tách biệt với thế giới bên ngoài, có lẽ là nơi duy nhất cô có thể tìm thấy chút bình yên cho tâm hồn tan nát của mình. Thư quyết định đến đó. Cô xin ở lại vài ngày với tư cách tình nguyện viên, tự trừng phạt bản thân bằng những ngày làm việc kiệt sức. Cô lao vào công việc như một cái máy, từ việc cho các em bé ăn, tắm rửa, đến việc dọn dẹp, giặt giũ. Cô muốn cơ thể mình mệt mỏi đến rã rời, để không còn chỗ cho nước mắt, không còn chỗ cho những suy nghĩ đau khổ. Mỗi khi cảm thấy đôi mắt mình ướt át, cô lại ép mình làm việc nặng hơn, cật lực hơn.

Đến ngày thứ tư, khi Thư đang bế một đứa trẻ đang khóc thét, cố gắng dỗ dành nó ngủ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng trại trẻ. Tim Thư đập thình thịch. Tín. Anh đứng đó, người tái xanh mặt mày vì lo lắng, quần áo xộc xệch, dường như đã trải qua một hành trình dài. Anh nhìn thấy Thư trong bộ dạng mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, tay bế đứa trẻ đang khóc. Anh không nói một lời nào, chỉ bước đến gần Thư, đôi mắt anh đỏ hoe, chất chứa sự hối hận tột cùng.

"Anh xin lỗi... Anh đã định chấm dứt với cô ấy từ lâu, nhưng luôn nghĩ em không cần biết. Anh hèn. Anh sai," Tín nói, giọng anh lạc đi vì nghẹn ngào. Anh không ngừng lặp lại lời xin lỗi, như thể muốn dùng những lời đó để xoa dịu nỗi đau trong lòng Thư. Thư nhìn anh, ánh mắt cô trống rỗng. Cô buông đứa bé xuống, để nó tự chơi với những đứa trẻ khác. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Anh có từng nghĩ... điều đau nhất không phải là việc anh phản bội. Mà là việc anh để em biết chuyện từ miệng người khác, không phải từ anh." Câu nói của Thư như một nhát dao nữa đâm vào trái tim Tín. Anh cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt cô. Dù không thể tha thứ ngay lập tức, nhưng Thư cũng không đuổi anh đi. Cô biết, anh đã đến đây, đã tìm cô, đã thú nhận. Đó là một khởi đầu.

Sau chuyến đi đó, Tín dọn ra ngoài. Anh không muốn Thư phải nhìn thấy anh mỗi ngày, không muốn cô phải chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa. Anh muốn cho cô không gian, cho cô thời gian để chữa lành vết thương lòng. Tuy nhiên, anh vẫn đều đặn đón Bon và Miu mỗi tuần. Anh đưa các con đi chơi, mua sắm đồ ăn, đọc truyện cho chúng nghe. Anh muốn các con biết rằng dù cha mẹ có chuyện gì xảy ra, tình yêu anh dành cho chúng vẫn không hề thay đổi. Anh không hề đề cập đến chuyện quay lại, không một lời van xin, chỉ lặng lẽ thực hiện trách nhiệm của một người cha.

Trong khoảng thời gian đó, Tín đã cắt đứt hoàn toàn với Ngân. Anh thay đổi số điện thoại, chặn mọi liên lạc. Anh cũng thay đổi công việc, không còn phải đi công tác thường xuyên nữa. Anh không nói với Thư về những điều đó, nhưng Thư cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không còn nhắc đến những chuyến "công tác" dài ngày, và cô cũng biết rằng anh đã âm thầm góp một khoản tiền lớn để giúp đỡ trại trẻ nơi cô từng ở. Những hành động nhỏ bé, lặng lẽ ấy của Tín, như những hạt mưa thấm dần vào lòng đất khô cằn, dần dần xoa dịu vết thương trong lòng Thư. Cô không nói gì, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành, sự hối lỗi thật sự từ anh.

Sáu tháng sau, một buổi tối, Bon bất ngờ sốt cao và lên cơn co giật nhẹ. Thư hốt hoảng, đôi tay run rẩy khi gọi điện cho Tín. Giọng cô lạc đi vì sợ hãi. "Anh... anh ơi... Bon bị sốt cao... co giật..." Tín không nói một lời nào, anh lập tức phi xe đến. Khi anh đến nơi, Bon đã ngất lịm trong vòng tay Thư. Tín vội vàng ôm con, chạy như bay ra khỏi nhà, lao thẳng đến bệnh viện. Thư chạy theo sau, tim cô đập thình thịch, một cảm giác sợ hãi tột cùng bao trùm lấy cô. Cô chưa bao giờ thấy Tín hoảng loạn đến thế.

Trong phòng theo dõi, Bon nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, được các bác sĩ chăm sóc. Tín ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay con, đôi mắt anh đỏ hoe, chất chứa sự lo lắng và sợ hãi. Thư ngồi đối diện anh, nhìn anh, nhìn con. Trong khoảnh khắc đó, mọi giận hờn, mọi đau khổ dường như tan biến. Chỉ còn lại sự lo lắng tột cùng dành cho Bon. Tín quay sang Thư, giọng anh khàn đặc: "Anh không xin em tha thứ. Anh chỉ xin được tiếp tục làm người chồng tốt – nếu em cho phép." Thư nhìn anh. Những nếp nhăn đã xuất hiện trên khóe mắt anh, và vài sợi bạc đã lấm tấm trên mái tóc. Thời gian đã để lại dấu vết trên người anh, nhưng điều quan trọng hơn, nó cũng đã dạy cho anh những bài học xương máu. Nhìn ánh mắt đầy hối hận và cầu xin của anh, Thư cảm thấy trái tim mình được lay động. Cô gật đầu. Cô chọn buông bỏ, không phải vì quên, mà vì chấp nhận. Chấp nhận những sai lầm trong quá khứ, chấp nhận con người anh, và chấp nhận cho cả hai một cơ hội để làm lại.

Một năm sau, thay vì đi nghỉ lễ như dự định ban đầu, cả gia đình Thư quay trở lại trại trẻ mồ côi. Lần này, không phải chỉ có Thư, mà có cả Tín, Bon và Miu. Bon và Miu hào hứng chơi đùa với các em nhỏ trong trại, tiếng cười của chúng vang vọng khắp sân. Tín và Thư cùng nhau nấu cơm, dựng kệ sách, trồng hoa. Họ không còn nói về quá khứ đau khổ, về những lỗi lầm đã qua. Thay vào đó, họ cùng nhau xây dựng lại từ chính nơi Thư từng đi để quên, giờ đã trở thành nơi cô quay lại để bắt đầu một cuộc sống mới, một gia đình mới.

Cuộc gọi định mệnh năm ấy đã khiến mái ấm của Thư vỡ tan, nhưng cũng chính cú va đập ấy đã làm lộ ra những vết nứt tưởng như không có. Khi cả hai cùng nhìn thẳng vào nó, cùng đối mặt với sự thật phũ phàng, họ đã học được cách vá lành. Tình yêu, đôi khi, không phải là sự hoàn hảo không tì vết, mà là khả năng cùng nhau vượt qua những thử thách, cùng nhau hàn gắn những vết thương. Câu chuyện kết thúc bằng một thông điệp sâu sắc: đôi khi, thứ cứu vãn một cuộc hôn nhân không phải là những lời xin lỗi sáo rỗng, mà là sự thay đổi bền bỉ, lặng lẽ, được thể hiện bằng hành động, bằng sự chân thành, và bằng tình yêu thương vô điều kiện.