Min menu

Pages

Bá:n nhà ch:ia tiền cho con, bà mẹ già gi:ấu b:í m:ật độ:ng t:rời khiến con trai ch:ết l:ặng khi về ở cùng...

 Thoáng nghe tiếng chìa khóa lạch cạch nơi ổ khóa cũ kỹ, ba anh em bỗng giật mình. Ánh chiều tà hắt qua khung cửa sổ, nhuộm vàng căn nhà cấp bốn đã bạc màu theo năm tháng, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm tuổi thơ. Bà Lan, người mẹ tần tảo, hiền hậu của họ, bước vào với vẻ mặt khác lạ. Đôi mắt bà thường ngày ấm áp, nay lại chất chứa một nỗi ưu tư khó tả, khóe môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì. Bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, nơi bà vẫn thường ngồi vá áo, đan len, rồi khẽ khàng đặt xuống bàn một tập giấy tờ. Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng, chỉ còn nghe tiếng gió khẽ rít qua khe cửa.

Bà Lan hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua từng gương mặt con. Linh, đứa con trai cả, với vầng trán cao và đôi mắt sắc sảo, đang nhìn bà đầy dò xét. Bình, người con thứ hai, có vẻ ngoài điềm đạm nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự lo lắng. Còn An, đứa út với gương mặt non nớt và đôi mắt trong veo, dường như vẫn chưa thể hiểu được sự căng thẳng đang bao trùm. Bà chậm rãi cất lời, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết: "Mẹ đã bán căn nhà này rồi." Ba chữ ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả ba anh em ngỡ ngàng, sững sờ. Căn nhà này, không chỉ là nơi che mưa che nắng, mà còn là tổ ấm, là mảnh đất gắn liền với từng hơi thở, từng kỷ niệm của họ. Từ những bước chân chập chững đầu tiên, những trò nghịch dại thời thơ ấu, đến những đêm thức khuya học bài, những bữa cơm gia đình ấm cúng… tất cả đều nằm gọn trong căn nhà này.



Linh là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh nghèn nghẹn: "Mẹ nói gì vậy ạ? Sao mẹ lại bán nhà mà không nói với chúng con một lời nào?" Bình và An cũng đồng loạt bày tỏ sự khó hiểu và lo lắng. Bà Lan nhìn các con, nụ cười trên môi gượng gạo, không thể che giấu được nỗi buồn sâu thẳm trong đáy mắt. Bà giải thích rằng bà muốn chia tiền cho các con để giúp đỡ họ lập nghiệp, để họ có một khởi đầu tốt đẹp hơn. Bà nói thêm, rằng bà đã tìm được một căn phòng nhỏ để thuê, đủ để bà sống những ngày tháng cuối đời mà không làm phiền đến ai. Những lời nói ấy, dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, vẫn không giấu được sự chua chát, ẩn chứa một nỗi cô đơn đến tột cùng.

Lời giải thích của mẹ không thể nào thuyết phục được ba anh em. Một linh cảm bất an dâng lên trong lòng họ. Linh, với sự nhạy cảm và trực giác sắc bén của người anh cả, nhận thấy rõ sự bất thường trong thái độ của mẹ. Đôi mắt mẹ không còn ánh lên vẻ tinh anh, lanh lợi thường ngày, thay vào đó là một sự trống rỗng, vô định. Những cử chỉ của bà cũng trở nên chậm chạp, có phần mệt mỏi. Bình, người thứ hai, với tính cách cẩn trọng, bắt đầu nghi ngờ mẹ bị lừa đảo. Anh không tin rằng một người mẹ cả đời tần tảo, tiết kiệm như bà lại có thể dễ dàng bán đi căn nhà thân thuộc mà không có lý do chính đáng nào. An, đứa em út, với sự hồn nhiên nhưng cũng rất nhạy cảm, lại lo sợ mẹ bị trầm cảm. Căn nhà này là tất cả đối với bà, là nơi bà đã dành trọn cả cuộc đời để vun vén. Quyết định dứt áo khỏi căn nhà bao năm gắn bó này, đối với An, là một dấu hiệu của sự tuyệt vọng.

Càng nhìn mẹ, Linh càng cảm nhận được nỗi sợ vô hình đang len lỏi trong tâm trí. Anh thấy mẹ gầy đi trông thấy, đôi vai gầy guộc gánh chịu một gánh nặng vô hình. Bà thường xuyên ngồi trầm ngâm, đôi mắt nhìn xa xăm như đang cố tìm kiếm điều gì đó ở một nơi xa xôi. Đôi khi, bà lại khẽ ôm bụng dưới, nhíu mày vì đau, nhưng khi các con hỏi, bà lại gạt đi, nói rằng chỉ là đau dạ dày thông thường. Những dấu hiệu ấy, đối với Linh, không đơn thuần là sự mệt mỏi của tuổi già. Anh linh tính rằng mẹ đang chuẩn bị cho một cuộc chia ly, một cuộc chia ly vĩnh viễn. Nỗi sợ hãi ấy cứ lớn dần, gặm nhấm tâm can anh từng chút một.

Linh quyết định phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Anh viện cớ công việc bận rộn, cần có một không gian yên tĩnh để làm việc, và ngỏ ý muốn về ở cùng mẹ một thời gian. Bà Lan, dù có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối. Từ ngày Linh về, anh luôn cố gắng ở bên mẹ nhiều nhất có thể, quan sát từng cử chỉ, từng biểu hiện nhỏ nhất của bà. Anh thấy mẹ hay đi ra ngoài vào những buổi sáng sớm, và trở về với vẻ mệt mỏi, đôi khi lại lén lút uống một thứ thuốc gì đó. Linh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh biết, có một bí mật lớn đang được mẹ giấu kín.

Một buổi tối, khi bà Lan đã ngủ say, Linh nhẹ nhàng bước vào phòng bà. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh lục lọi túi xách của mẹ, và bàn tay anh run rẩy khi chạm vào một tập giấy tờ nhỏ. Đó là một tờ đơn thuốc, với tên một loại thuốc anh chưa từng nghe. Linh vội vàng mở điện thoại, tìm kiếm thông tin về loại thuốc đó. Từng dòng chữ hiện ra trên màn hình như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh: "thuốc hóa trị", "ung thư", "giai đoạn cuối"... Máu trong người Linh như ngừng chảy. Cả thế giới dường như sụp đổ dưới chân anh. Linh cảm mách bảo anh rằng mẹ anh đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo, và bà đang giấu giếm các con.

Linh không thể giữ riêng nỗi đau này. Anh gọi điện cho Bình và An, hẹn họ ra gặp mặt ngay lập tức. Trong quán cà phê quen thuộc, Linh đặt tờ đơn thuốc lên bàn, giọng anh lạc đi vì xúc động: "Mẹ bị bệnh rồi... Anh nghĩ là ung thư." Bình và An chết lặng. Khuôn mặt họ tái mét, đôi mắt trừng trừng nhìn tờ đơn thuốc như không tin vào những gì mình đang thấy. Bình, với sự tỉnh táo của một người đàn ông trưởng thành, cố gắng giữ bình tĩnh để phân tích tình hình. An, đứa em út, bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên gương mặt non nớt. Nỗi sợ hãi, sự bất lực bao trùm lấy cả ba anh em.

Sau giây phút bàng hoàng, cả ba anh em quyết định phải đối mặt với sự thật. Họ thống nhất sẽ giám sát mẹ kỹ hơn, và bằng mọi giá phải đưa mẹ đi khám. Linh tiếp tục ở bên mẹ, nhưng giờ đây, sự quan tâm của anh không chỉ dừng lại ở việc theo dõi. Anh cố gắng chăm sóc mẹ chu đáo hơn, nấu những món ăn mẹ thích, trò chuyện với mẹ nhiều hơn, để mẹ cảm thấy được yêu thương, được che chở. Anh muốn mẹ biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, các con vẫn luôn ở bên mẹ.

Một buổi sáng, Linh thấy mẹ lén lút chuẩn bị ra ngoài. Bà mặc bộ quần áo tươm tất, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Linh quyết định bám theo. Anh giữ một khoảng cách an toàn, lặng lẽ đi theo bóng dáng gầy gò của mẹ. Con đường dẫn đến bệnh viện dài hun hút, như kéo dài thêm nỗi lo lắng trong lòng anh. Khi mẹ bước vào cổng bệnh viện, Linh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh đứng từ xa, nhìn mẹ bước vào một căn phòng, và rồi, anh thấy một người bác sĩ bước ra, gọi tên mẹ anh.

Không chần chừ một giây phút nào, Linh bước vào phòng chờ, tiến thẳng đến chỗ mẹ và bác sĩ. Anh tự giới thiệu mình là con trai của bà Lan, và xin phép được cùng nghe về tình trạng sức khỏe của mẹ. Bà Lan nhìn Linh với ánh mắt đầy bất ngờ, có chút bối rối nhưng cũng không giấu được sự nhẹ nhõm. Bác sĩ nhìn Linh, rồi nhìn bà Lan, khẽ gật đầu. Ông bắt đầu nói, từng lời như nhát dao cứa vào tim Linh: "Bà Lan được chẩn đoán mắc ung thư buồng trứng giai đoạn 3B. Khối u đã di căn..." Linh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Anh không nghe rõ những lời tiếp theo của bác sĩ. Mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn lại nỗi đau đớn tột cùng đang nhấn chìm anh.

Bác sĩ nói thêm, rằng bà Lan đã biết về bệnh tình của mình từ hơn nửa năm trước. Bà đã từ chối điều trị, vì tuổi cao, sức yếu, và không muốn trở thành gánh nặng tài chính cho các con. Bà chỉ muốn chia nốt số tiền còn lại từ việc bán nhà để các con có một cuộc sống ổn định, rồi ra đi thanh thản. Những lời nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Linh. Anh nhìn mẹ, đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ ơi... sao mẹ lại có thể nghĩ như vậy? Mẹ không muốn điều trị, vậy chúng con sống sao đây? Mẹ có biết chúng con đau lòng đến mức nào không?"

Bình và An cũng vừa kịp chạy đến. Nghe được những lời của bác sĩ và của anh trai, Bình không kìm được nước mắt, anh quỳ xuống bên mẹ, nắm chặt tay bà: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ chúng con mà đi. Chúng con không muốn tiền, chúng con chỉ cần mẹ thôi. Mẹ phải chiến đấu, mẹ phải sống vì chúng con." An ôm chầm lấy mẹ, nức nở: "Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ hãy điều trị đi mẹ. Con muốn mẹ ở bên con mãi mãi." Tiếng khóc của ba anh em hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của nỗi đau và sự bất lực.

Bà Lan nhìn các con, ánh mắt bà dần trở nên mềm mại. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của bà. Bà không thể ngờ rằng các con lại yêu thương mình đến vậy, lại đau lòng đến vậy. Trong giây phút ấy, bà nhận ra rằng mình đã sai. Bà không thể ích kỷ, không thể bỏ rơi các con, không thể để các con phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ khi bà vẫn còn cơ hội được sống. Trước sự khẩn khoản, tha thiết của cả ba anh em, cuối cùng, người mẹ đã đồng ý điều trị. Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong căn phòng bệnh đầy nước mắt.

Hành trình chữa bệnh của bà Lan đầy gian khổ. Những đợt hóa trị khiến bà suy kiệt, tóc rụng dần, cơ thể tiều tụy. Có những lúc, bà đau đến mức không thể nhúc nhích, chỉ nằm bất động trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Ba anh em Linh, Bình, An thay phiên nhau túc trực bên mẹ. Họ không quản ngại khó khăn, vất vả, luôn cố gắng chăm sóc mẹ từng li từng tí. Linh thường xuyên tìm hiểu về phác đồ điều trị, về những món ăn tốt cho người bệnh ung thư. Bình thì luôn động viên mẹ, kể những câu chuyện vui, giúp mẹ giữ vững tinh thần. An, dù còn nhỏ, cũng luôn cố gắng làm những gì có thể, từ việc bóp chân cho mẹ, đến việc đọc sách cho mẹ nghe.

Những đêm dài thức trắng bên giường bệnh của mẹ, Linh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra rằng, tình yêu thương gia đình là thứ quý giá nhất trên đời. Anh cũng nhận ra rằng, sự im lặng của cha mẹ đôi khi không phải vì họ mạnh mẽ, mà vì họ sợ con cái đau lòng. Họ sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả tính mạng, chỉ để bảo vệ con cái khỏi những nỗi lo toan, những gánh nặng. Linh thầm hứa với lòng mình, rằng anh sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu đựng một mình nữa.

Sau nhiều tháng kiên cường chiến đấu, bà Lan đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất. Dù bệnh tình vẫn còn, nhưng bà đã có những dấu hiệu hồi phục tích cực. Bác sĩ cho biết, bệnh tình của bà đã ổn định, và bà có thể về nhà để tiếp tục điều trị ngoại trú. Nghe tin này, cả ba anh em vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Linh quyết định đón mẹ về nhà mình. Căn nhà của anh không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, nhưng anh sẵn lòng nhường phòng cho mẹ, và anh sẽ ngủ ở phòng khách.

Những ngày đầu về nhà, bà Lan vẫn còn yếu, nhưng tinh thần bà đã tốt hơn rất nhiều. Bà không còn nằm lì một chỗ, mà đã có thể tự đi lại, tự ăn uống. Bình và An cũng thường xuyên qua lại thăm mẹ, mang theo những món quà nhỏ, những câu chuyện vui, để không khí trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười. Căn nhà tuy hơi chật chội, nhưng lúc nào cũng ấm áp, ngập tràn tình yêu thương. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng bát đĩa va chạm lách cách, tất cả tạo nên một bức tranh hạnh phúc mà Linh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có được nữa.

Dù không biết còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng cả ba anh em đều cảm thấy an lòng. Họ biết rằng mẹ không còn đơn độc chống chọi với bệnh tật nữa. Họ đã học được một bài học quý giá: không được lơ là, thờ ơ với những người mình yêu thương nhất. Hãy luôn quan tâm, hỏi han cha mẹ nếu thấy họ có những thay đổi bất thường, dù là nhỏ nhất. Bởi vì, có những lúc, sự im lặng của cha mẹ là một lời kêu cứu, một lời cầu xin được yêu thương, được sẻ chia. Và chúng ta, những người con, không thể để người mình yêu thương nhất một mình đối mặt với số phận, trước khi quá muộn, như ba anh em trong câu chuyện đã suýt đánh mất cơ hội quý giá ấy. Cuộc đời là hữu hạn, nhưng tình yêu thương là vô hạn. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình, để không bao giờ phải hối tiếc vì những điều chưa làm được.