Sáng Chủ Nhật, Sài Gòn như thức dậy muộn hơn thường lệ. Ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tòa nhà kính cao tầng, chiếu xuống con đường Lê Lợi nhộn nhịp. Không khí trong lành, tiếng còi xe không còn dồn dập như ngày thường. Showroom ô tô Minh Phát mở cửa từ sớm, không gian nội thất sáng bóng, phản chiếu hình ảnh những chiếc xe sang trọng như những viên ngọc đắt giá.
Âm nhạc jazz du dương vang khắp không gian, tạo nên sự đẳng cấp. Nhân viên ăn mặc lịch lãm, áo sơ mi ủi thẳng, cà vạt tinh tế, giày da bóng loáng. Mỗi người như một diễn viên trong vở kịch sang trọng, diễn đúng vai trò: đón khách, cười chuyên nghiệp, tư vấn tự tin. Những vị khách tới đây cũng chẳng kém cạnh, toàn người trẻ thành đạt, doanh nhân có tiếng hoặc những cặp đôi giàu có chuẩn bị "tậu" xe cưới.
Giữa không khí đó, một dáng hình khập khiễng xuất hiện. Ông lão khoảng trên sáu mươi, tóc bạc trắng, gò má gầy, vai áo sờn rách. Đôi dép tổ ong đen nham nhở trên đôi chân chai sần như một vết lạc lõng giữa thế giới lấp lánh. Ông không vội, từng bước chậm rãi như đang dạo chợ, ánh mắt ánh lên sự tò mò khi nhìn thấy chiếc SUV trắng nổi bật giữa showroom.
Những cái liếc mắt lóe lên rồi vụt tắt. Kiên, nhân viên trẻ mới vào nghề, thì thầm với Lan: “Trời đất, ông này đi xin xe hay sao mà vô đây với bộ dạng đó?” Lan bật cười khẩy: “Chắc muốn trú nắng thôi, để ý làm gì.” Những tiếng cười rúc rích vang lên, xen giữa âm thanh tư vấn và tiếng giày gót bước nhanh qua nền nhà bóng loáng.
Chỉ có Mai, cô lễ tân trẻ mới làm việc ba tháng, là người duy nhất rời quầy để tiến lại gần ông. Cô có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt sáng và nụ cười lúc nào cũng dịu dàng như ánh nắng đầu đông. "Dạ bác ơi, bác muốn xem xe nào ạ? Cháu giúp được không?" – giọng cô mềm mại và chân thành.
Ông lão nhìn Mai, ánh mắt hơi nhòe vì tuổi tác nhưng vẫn có một sự ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu. "SUV trắng kia, cô bé. Cô có thể nói cho tôi biết chiếc đó thế nào không?" Giọng ông trầm khàn, pha chút mỏi mệt nhưng rất đỗi điềm tĩnh. Mai gật đầu, nói rõ từng thông tin: động cơ, tính năng, giá bán. Khi cô đề nghị mời nhân viên tư vấn chuyên sâu, ông lắc đầu nhẹ: “Cô nói đủ rồi. Cô dễ chịu. Tôi thích nói chuyện với người có lòng.”
Mai đỏ mặt, rồi lễ phép nhờ Kiên tiếp tục hỗ trợ. Kiên bước đến, vừa đi vừa thở dài như bị ép làm việc. “Bác hỏi xe chi vậy? Chiếc đó ba tỷ mấy, mà phải chờ cả tháng mới có xe.” Nét mặt anh ta lộ rõ sự khinh thường. Ông lão chỉ khẽ gật đầu, không phản ứng gì, chỉ nhìn về phía chiếc SUV với ánh mắt bình thản.
Mai lúng túng. Cô biết thái độ của Kiên là sai, nhưng cũng không biết nên phản ứng ra sao. Đang định mở lời xin lỗi thay thì ông lão quay sang, nói rất nhẹ: “Tôi cần xe gấp. Nếu giao được hôm nay thì tôi mua.” Câu nói khiến cô chết lặng trong một thoáng. Cô nhìn ông, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt ông không đùa giỡn.
Rồi ông rút trong túi vải cũ kỹ một chiếc điện thoại cũ. Bấm vài phím, áp lên tai. “Alo, Tài hả? Chuẩn bị ba tỷ hai. Ừ, tôi ở showroom Minh Phát. SUV trắng. Mua liền.” Ông không để tâm đến những ánh mắt nghi hoặc xung quanh. Kiên lườm Mai rồi bỏ đi, lẩm bẩm: “Già rồi mà vẫn mê sống ảo.”
Năm phút sau, cửa showroom bật mở. Một người đàn ông mặc vest đen, gương mặt sắc sảo, dáng người cao lớn, bước vào cùng hai trợ lý mang theo hai chiếc cặp táp lớn. Cả không gian như đông cứng lại. Người đàn ông ấy bước nhanh đến ông lão, bắt tay thật chặt: “Bác Ba gọi, sao em dám chậm trễ.”
Những ánh mắt hoài nghi biến thành bàng hoàng. Mai đứng lặng người. Kiên thì mặt tái đi. Lan nắm tay áo, không biết từ lúc nào mồ hôi đã đẫm lưng áo. Người đàn ông tên Tài – giám đốc ngân hàng lớn – ra hiệu cho hai người mở cặp. Hàng chục cọc tiền mới tinh được xếp ngay ngắn lên bàn.
Ông Ba – ông lão dép tổ ong – chỉ nhẹ nhàng nói: “Ba tỷ hai. Đủ không?” Tài gật đầu: “Dạ đủ. Em đã chuẩn bị đúng theo lời bác.” Không khí như bị kéo căng đến ngạt thở. Kiên bước tới, định mở lời thì bị ánh mắt nghiêm nghị của ông Ba cắt ngang. “Cậu trẻ, đừng nghĩ người ăn mặc tầm thường là không có gì. Nhân cách quý hơn bộ vest của cậu nhiều.”
Mai được ông Ba chỉ đích danh hỗ trợ làm thủ tục. Cô tay run run, nhưng lòng tràn đầy hân hoan. Ông không những không giận cô, còn mỉm cười: “Cô bé, sự tử tế không đòi hỏi danh thiếp. Cảm ơn cô vì không nhìn người bằng mắt.” Câu nói ấy làm Mai rớm nước mắt.
Trong lúc chờ hoàn tất thủ tục, một nhân viên lén hỏi một người trợ lý: “Ông ấy là ai vậy?” Câu trả lời khiến tất cả lặng đi: “Bác Ba từng là chủ tập đoàn bất động sản lớn nhất miền Nam. Bán công ty hơn mười năm trước, giờ chỉ sống giản dị, tránh ồn ào. Nhưng tiền thì bác chưa bao giờ thiếu.”
Xe được giao ngay chiều hôm đó. Ông Ba lái chiếc SUV đi chậm rãi khỏi showroom, đôi dép tổ ong vẫn gác nhẹ lên chân ga. Trên gương chiếu hậu, ông nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ, ái ngại, và hối hận. Nhưng ông không quan tâm. Ông chỉ mỉm cười, nhắc Tài: “Xe này tặng cho cháu gái. Đừng để nó biết ông nội mua dép tổ ong mà vẫn chịu chơi.”
Showroom Minh Phát sau hôm đó có một sự thay đổi lạ kỳ. Mai được thăng chức, nhận thêm thưởng từ ban giám đốc vì hành động đẹp. Cô cũng nhận được thư tay cảm ơn từ ông Ba, với một dòng chữ khiến cô khắc ghi mãi: “Tử tế là tài sản không ai lấy được của mình.”
Kiên và Lan, người thì bị cảnh cáo, người phải tham gia khóa đào tạo lại. Câu chuyện về ông lão dép tổ ong trở thành bài học được nhắc mỗi khi có nhân viên mới vào nghề. Rằng đôi khi, những điều quý giá nhất lại khoác lên mình vẻ ngoài bình dị nhất.
Và với Mai, câu chuyện ấy là minh chứng rõ nhất cho điều cô luôn tin tưởng: lòng tốt không bao giờ là điều vô ích. Chỉ cần ta sống thật, thì sớm muộn, cuộc đời cũng sẽ đáp lại bằng những món quà xứng đáng.