Min menu

Pages

C:ảm th:ương cậu học trò vừa học giỏi vừa bán vé số n:uôi em, thầy â:m thầ:m giúp đỡ suốt bao năm. Để rồi một ngày, cậu trở về và nói một câu kh:iến thầy ngh:ẹn lời…

 Buổi chiều cuối năm, sân trường ngập nắng vàng. Những đứa trẻ ríu rít chạy nhảy, còn cậu bé ấy — gầy gò, đôi mắt to đượm buồn — lặng lẽ ngồi ở góc tường, tay cầm tờ vé số nhàu nát. Bộ quần áo đồng phục đã cũ, ống tay sờn chỉ, giày mòn gót, nhưng ánh mắt lại lấp lánh khi nhìn lên bảng. Cậu bé tên An. Mười ba tuổi, học sinh lớp 7A, nổi tiếng học giỏi nhưng luôn tránh né bạn bè.

Thầy Tâm, giáo viên dạy Văn, nhiều lần để ý đến An. Có lần thầy tình cờ thấy cậu bé đứng trước cổng trường khi trời đã tối, run rẩy trong chiếc áo mỏng, tay cầm tập vé số, mắt nhìn dòng người qua lại. Thầy không gọi, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong lòng dâng lên nỗi thương xót mơ hồ, như từng cơn gió lùa qua kẽ cửa thời thơ ấu thầy từng sống nghèo khó.



Một ngày nọ, sau giờ tan học, thầy bắt gặp An ngủ gục trên bàn. Bên cạnh cậu là một cuốn vở nhòe chữ vì nước. Không phải nước mưa, mà là nước mắt. Thầy khẽ chạm vào vai cậu bé, An giật mình, cúi đầu lí nhí xin lỗi. Thầy nhẹ nhàng hỏi han, và lần đầu tiên, An ngập ngừng kể về mẹ đã mất sớm, bố bỏ đi, và đứa em nhỏ mới lên ba đang chờ ở nhà trong căn phòng trọ lụp xụp.

Từ hôm đó, thầy Tâm không còn chỉ là thầy giáo dạy Văn. Thầy lặng lẽ theo dõi, tìm hiểu nơi ở của An. Căn phòng trọ chưa đến mười mét vuông, một cái nồi sứt và hai bộ quần áo phơi mãi không khô. Thầy rời đi khi màn đêm phủ kín, lòng trĩu nặng.

Một tuần sau, An nhận được học bổng từ một “mạnh thường quân giấu tên.” Tiền học được đóng trọn năm. Bộ sách mới tinh đặt trong hộp giấy kèm theo đôi giày thể thao vừa vặn. An bật khóc, ôm lấy đôi giày như báu vật. Cậu không biết, ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên đang lặng lẽ rời đi, trên vai là chiếc cặp da sờn cũ, khuôn mặt đượm buồn nhưng ánh mắt đầy ấm áp.

Những năm sau đó, An vẫn nhận được sự hỗ trợ từ người “xa lạ” ấy. Học phí, sách vở, quần áo — mọi thứ đều được gửi đúng lúc cậu cần nhất. An cố gắng từng ngày. Cậu học giỏi nhất lớp, đại diện trường thi học sinh giỏi cấp thành phố, rồi cấp quốc gia. Mỗi lần đứng trên bục nhận giải, cậu đều nhìn ra khán đài với ánh mắt hy vọng — nhưng không ai quen xuất hiện.

Đến năm lớp 12, An là thủ khoa đầu vào của một học bổng toàn phần đi du học. Buổi chia tay cuối năm, trong khi bạn bè ôm nhau cười nói, An chỉ đứng lặng, tay cầm phong thư không người gửi. Bên trong là vé máy bay, và một bức thư ngắn: "Cố gắng vì em, vì tương lai, và vì người từng âm thầm tin vào con." Không ký tên. Nét chữ nghiêng, run nhẹ như gió thoảng qua mùa hạ cũ.

An mang theo ký ức ấy sang trời Tây. Những đêm đông tuyết rơi, cậu vẫn nhớ căn phòng trọ cũ, nhớ bàn tay gầy gò của người thầy Văn hay giảng thơ Nguyễn Du với ánh mắt dịu dàng. An học miệt mài, không chỉ để báo đáp mà vì một lời hứa thầm lặng: sẽ quay về, tìm người ấy, nói một lời mà suốt thời thiếu niên cậu chưa dám nói.

Bảy năm sau, cậu bé bán vé số ngày nào trở thành một nhà nghiên cứu trẻ nổi bật trong ngành công nghệ sinh học. An trở về Việt Nam, mang theo dự án mở trung tâm nghiên cứu và quỹ học bổng dành cho học sinh nghèo. Cậu vẫn giữ phong thư cũ trong ví, chữ đã nhòe nhưng tình cảm chưa bao giờ phai.

Ngày An về thăm trường cũ, sân trường vẫn rợp nắng như năm nào. Hàng phượng đỏ rực rỡ hơn xưa, tiếng ve như gọi dậy một ký ức ngủ quên. Thầy Tâm giờ đã về hưu, tóc bạc gần hết, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối hẻm. Khi An đứng trước cửa nhà thầy, tim cậu đập mạnh. Bàn tay cầm hoa run lên. Thầy mở cửa, nhận ra cậu học trò năm nào, ánh mắt bối rối rồi lặng đi.

“Em là An, học sinh lớp 7A… ngày xưa,” An nói, mắt đỏ hoe. Thầy gật đầu, cười nhẹ. “Thầy nhận ra em ngay từ khi em bước vào cổng. Vẫn ánh mắt ấy, chỉ là cao hơn, mạnh mẽ hơn.”

An cúi đầu. “Thầy… chính là người giúp em suốt những năm đó, đúng không?”
Thầy Tâm im lặng. Một lúc sau, ông khẽ gật. “Thầy chỉ làm điều cần làm.”

An không cầm được nước mắt. “Nếu năm xưa thầy không xuất hiện, có lẽ em đã bỏ học, em trai em không có sữa uống, em đã không còn niềm tin vào ai.”
Giọng cậu nghẹn ngào. “Em học, em sống, em lớn lên… là nhờ vào thầy.”

Thầy Tâm lặng đi. Đôi mắt già nua ánh lên niềm xúc động sâu thẳm. Nhưng rồi thầy nói, giọng run run: “An à… Thầy không mong em trả ơn. Thầy chỉ hy vọng em cũng sẽ giúp những đứa trẻ khác… như em ngày xưa.”

An mỉm cười trong nước mắt. “Em sẽ. Nhưng trước hết…” Cậu lấy ra một xấp giấy, là hợp đồng tài trợ trung tâm dạy học miễn phí cho học sinh nghèo mang tên: “Lớp học ánh sáng Tâm.” Ký tên dưới cùng là: An Nguyễn. “Em muốn thầy làm hiệu trưởng danh dự.”

Thầy Tâm bàng hoàng. Giây phút ấy, ông thấy tất cả những hy sinh, những lần đi bộ hàng giờ để tiết kiệm tiền gửi học phí cho An, những đêm không ngủ lo lắng cho hai đứa trẻ mồ côi — tất cả trở nên xứng đáng.

Buổi lễ khai trương lớp học diễn ra vào một chiều mưa. Những đứa trẻ nghèo ngồi chăm chú bên bàn học gỗ, ánh mắt háo hức như chính An ngày nào. Thầy Tâm đứng đó, giữa bao gương mặt trẻ thơ, lòng chợt ấm như mùa xuân quay lại.

Khi buổi lễ kết thúc, An bước lên sân khấu, nói trước toàn thể mọi người một câu:

“Nếu không có người thầy năm xưa âm thầm tin vào em, thì hôm nay đã không có An Nguyễn. Mọi thứ em làm hôm nay… là để nói lời cảm ơn mà em đã chôn giấu suốt hai mươi năm qua.”

Cả hội trường im phăng phắc.

Thầy Tâm cúi đầu, nước mắt lăn dài. Ông chưa bao giờ đợi lời cảm ơn. Nhưng khoảnh khắc đó, ông biết… mình đã gieo đúng một hạt mầm.