Min menu

Pages

Bà lão bán hàng rong cư-u m-ang cô bé m-ồ c-ôi, và 10 năm sau, chính cô bé ấy đã trở thành bác sĩ cứ-u mạ-ng bà...

 Đêm giông bão đó, cơn mưa như trút nước xuống con phố nhỏ của Hà Nội, nhấn chìm mọi âm thanh và ánh sáng. Bà Mai, với tấm lưng còng và mái tóc bạc phơ, cố sức thu dọn gánh hàng rong còn lại của mình. Tiếng rao của bà giờ đây đã khản đặc, hòa lẫn vào tiếng gió rít qua những khe cửa. Bà cảm thấy một sự cô đơn đến thấu xương, không chỉ vì cái lạnh của đêm mưa mà còn vì căn phòng trọ trống vắng đang chờ đợi bà. Từ khi chồng mất, rồi đến đứa con trai duy nhất bỏ bà đi theo tiếng gọi của miền đất hứa, cuộc sống của bà chỉ là những ngày tháng lầm lũi với gánh hàng rong, bán đi chút mưu sinh ít ỏi để duy trì sự tồn tại. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, nhưng sâu thẳm trong lòng, bà vẫn khao khát một chút ấm áp, một tình cảm chân thành mà cuộc đời dường như đã từ chối bà.

Trong ánh đèn đường mờ ảo, bà Mai chợt nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé, co ro dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa. Đó là một cô bé, chừng mười tuổi, bộ đồng phục học sinh ướt sũng dán chặt vào người. Cô bé không có ô, mái tóc lòa xòa che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, và đôi vai gầy run lên bần bật. Nỗi sợ hãi, sự lạc lõng hiện rõ trong từng cử chỉ. Trái tim bà Mai chợt thắt lại. Bà nhớ đến những ngày tháng thơ ấu đầy gian khó của mình, nhớ đến cái cảm giác bơ vơ khi mất đi cha mẹ từ sớm. Nỗi đồng cảm trỗi dậy mạnh mẽ, xua tan đi cái mệt mỏi và sự ích kỷ thường trực của một người già phải lo toan từng bữa.



Không chút do dự, bà Mai nhích gánh hàng của mình đến gần cô bé. Chiếc ô cũ kỹ, sờn rách mà bà vẫn dùng để che nắng che mưa cho gánh hàng, giờ đây được mở ra, che chắn cho tấm thân nhỏ bé. Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe, ngạc nhiên nhìn bà. Trong ánh mắt đó, bà Mai đọc thấy sự e dè, lẫn chút sợ hãi, nhưng cũng có một tia hy vọng mong manh. Bà đặt tay lên vai cô bé, khẽ nói: "Cháu gái, mưa to thế này sao lại ngồi đây một mình? Lại đây với bà, kẻo ốm mất." Giọng bà run run, nhưng chứa đựng sự ấm áp lạ thường.

Cô bé vẫn im lặng, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng rồi, dường như cảm nhận được sự chân thành từ bà Mai, cô bé khẽ gật đầu, rụt rè nép vào dưới chiếc ô. Bà Mai nhìn cô bé, ánh mắt bà tràn đầy xót xa. Bà lấy từ trong làn ra một gói bánh quy còn nguyên vẹn, món quà mà bà định để dành cho buổi tối của mình. "Cháu ăn đi cho ấm bụng," bà nói, giọng dịu dàng. Cô bé đón lấy gói bánh, đôi bàn tay bé xíu run rẩy. Khi cô bé bắt đầu ăn, bà Mai hỏi han, biết được cô bé tên là Linh, mồ côi cả cha lẫn mẹ, đang sống nhờ nhà dì nhưng thường xuyên bị bỏ mặc. Câu chuyện của Linh khiến lòng bà Mai quặn thắt. Nỗi đau của đứa trẻ mồ côi ấy đã chạm đến tận cùng tâm hồn bà, nơi mà từ lâu bà đã nghĩ rằng chỉ còn lại sự chai sạn và thờ ơ.

Khi cơn mưa ngớt hạt, Linh lí nhí cảm ơn bà Mai rồi vội vã chạy đi. Bà Mai nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khuất dần trong màn đêm, lòng bà dấy lên một cảm giác khó tả. Nó không phải là niềm vui đơn thuần, mà là một sự thanh thản, một chút ý nghĩa nhỏ bé len lỏi vào cuộc sống đơn điệu của bà. Lúc đó, mấy người bạn hàng rong cùng khu chợ, những người vốn hay pha trò trêu chọc bà, nhìn thấy cảnh tượng đó liền cất tiếng cười khẩy. "Bà Mai lại làm phúc không công đấy à? Lo thân mình còn chưa xong, còn bày đặt thương hại người khác," một người nói, giọng điệu đầy mỉa mai. "Đúng rồi, cái bà này cứ thích bao đồng," người khác phụ họa. Bà Mai chỉ khẽ thở dài, không nói gì. Bà không quan tâm đến những lời lẽ đó. Bởi vì, hơn ai hết, bà hiểu rằng, điều bà vừa làm không phải để được đền đáp, mà chỉ đơn thuần là sự sẻ chia, là chút lòng trắc ẩn còn sót lại trong một xã hội đầy xô bồ.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuộc sống của bà Mai vẫn cứ trôi đi một cách đều đặn và tẻ nhạt. Bà vẫn ngày ngày với gánh hàng rong của mình, vật lộn với những lo toan cơm áo gạo tiền. Tuổi già đã in hằn lên khuôn mặt bà những vết chân chim sâu hoắm, đôi mắt đã không còn tinh tường như trước, và đôi chân thì ngày càng mỏi mệt. Những ngày nắng thì đỡ, chứ những hôm trời mưa gió, bà lại cảm thấy vô cùng cô đơn và tủi thân. Những lúc đó, bà lại nhớ đến hình ảnh cô bé Linh năm xưa. Bà tự hỏi, không biết giờ này cô bé đã lớn khôn chưa, cuộc sống của cô bé có đỡ vất vả hơn không. Một phần nào đó trong bà vẫn hy vọng, một cách vô vọng, rằng cuộc đời sẽ mỉm cười với cô bé mồ côi ấy.

Một buổi sáng định mệnh, khi bà Mai đang chuẩn bị gánh hàng thì bất ngờ ngã quỵ. Cơn đau thấu xương lan khắp cơ thể, khiến bà không thể cử động được nữa. Hàng xóm vội vàng đưa bà vào bệnh viện. Tại đây, bà được chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo, cần phải phẫu thuật gấp với chi phí rất lớn. Bà nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát, nước mắt lăn dài. Bà không có tiền, không có người thân. Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy bà. Có lẽ, đây chính là cái kết cho một cuộc đời đầy bất hạnh của bà. Bà nghĩ về những ngày tháng đã qua, về những lời trêu chọc của bạn hàng, về sự cô độc mà bà đã phải gánh chịu. Giờ đây, thậm chí đến cái chết cũng trở nên thật đơn độc và lạnh lẽo.

Trong lúc bà Mai đang chìm đắm trong sự tuyệt vọng, cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra. Một nữ bác sĩ trẻ trung, xinh đẹp và rạng rỡ bước vào. Cô mặc chiếc áo blouse trắng tinh, mái tóc đen mượt được búi gọn gàng, và đôi mắt thông minh, cương nghị. Bác sĩ dừng lại bên giường bà Mai, nở một nụ cười ấm áp. Trái tim bà Mai chợt giật thót. Không hiểu sao, gương mặt này lại có một sự quen thuộc đến lạ kỳ, như thể bà đã từng gặp ở đâu đó rồi. Nhưng rồi bà lại nghĩ, chắc chỉ là sự tưởng tượng của một người bệnh đang trong cơn mơ hồ. Nữ bác sĩ cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: "Chào bà Mai, bà có khỏe không? Cháu là bác sĩ Linh, cháu sẽ là người phụ trách điều trị cho bà."

Bà Mai ngước nhìn, ánh mắt vẫn còn hoài nghi. "Bác sĩ Linh…?" bà lặp lại, giọng yếu ớt. Bác sĩ Linh gật đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Vâng, chính là cháu. Bà có nhớ cô bé Linh mà bà đã che ô và cho bánh kẹo vào một đêm mưa năm xưa không ạ?" Nghe đến đây, cả người bà Mai chợt run lên. Ký ức về đêm mưa tầm tã ấy bỗng ùa về rõ nét. Bà nhìn kỹ hơn vào gương mặt của nữ bác sĩ trẻ. Vâng, đúng rồi, đôi mắt ấy, vầng trán ấy, và cả cái nốt ruồi nhỏ xinh trên khóe môi... Tất cả đều giống hệt cô bé Linh năm nào. Nước mắt bà Mai trào ra, không thể kìm nén được nữa. Đó là những giọt nước mắt của sự ngạc nhiên, của niềm hạnh phúc vỡ òa, và của một sự giải thoát khỏi nỗi tuyệt vọng đang bủa vây.

Bác sĩ Linh ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà Mai. Bàn tay cô ấm áp và vững chãi, khác hẳn với bàn tay run rẩy của bà. "Bà ơi, cháu đã tìm bà rất lâu rồi," Linh nói, giọng nghẹn ngào. "Cháu đã không thể nào quên được đêm mưa năm đó. Bà không chỉ cho cháu một chiếc ô, một gói bánh, mà bà còn cho cháu một niềm tin, một hy vọng vào lòng tốt của con người. Bà là người duy nhất đã đối xử tốt với cháu khi cháu còn bé bỏng và cô độc. Chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi cuộc đời cháu, thôi thúc cháu phải sống tốt, phải trở thành một người có ích để có thể giúp đỡ những người khó khăn khác." Linh kể về những năm tháng sau đó, về sự quyết tâm học tập, về những nỗ lực không ngừng nghỉ để vượt qua hoàn cảnh khó khăn, để rồi cô đã trở thành một bác sĩ giỏi giang như ngày hôm nay. Ánh mắt Linh lấp lánh sự biết ơn và tình cảm chân thành.

Bà Mai không nói nên lời, bà chỉ biết nắm chặt tay Linh, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể bà, xua tan đi cái lạnh lẽo của bệnh tật và sự cô đơn. Nỗi tủi thân, sự chua xót về những lời trêu chọc năm xưa bỗng chốc tan biến. Bà nhận ra rằng, cái "phúc không công" mà người ta nói, thực ra lại là một món quà vô giá mà cuộc đời đã dành tặng bà. Một món quà không phải bằng vật chất, mà bằng tình cảm, bằng sự đền đáp từ một tâm hồn non trẻ đã được bà gieo mầm tử tế.

Sau cuộc gặp gỡ xúc động đó, Bác sĩ Linh đã không chỉ lo toàn bộ chi phí điều trị cho bà Mai, từ những xét nghiệm đắt tiền cho đến cuộc phẫu thuật phức tạp nhất. Cô còn sắp xếp cho bà Mai một căn phòng riêng tư, tiện nghi trong bệnh viện, đảm bảo bà được chăm sóc tận tình nhất. Mỗi ngày, dù công việc bận rộn đến mấy, Linh vẫn dành thời gian đến thăm bà, trò chuyện, động viên và an ủi. Cô kể cho bà nghe về những câu chuyện trong bệnh viện, về những bệnh nhân mà cô đã cứu chữa, về những ước mơ và dự định của mình. Bà Mai cảm thấy như mình đang được sống lại, không còn là một người già cô độc nữa mà như có một người con gái bên cạnh, chăm sóc và yêu thương bà thật lòng.

Những ngày sau đó, bà Mai hồi phục nhanh chóng một cách kỳ diệu. Tinh thần bà trở nên lạc quan hơn bao giờ hết. Sau khi xuất viện, bác sĩ Linh không để bà Mai trở về căn phòng trọ lạnh lẽo ngày xưa. Cô đã quyết định đưa bà về sống cùng mình, chăm sóc bà như mẹ ruột. Linh sửa soạn cho bà một căn phòng ấm cúng, đầy đủ tiện nghi, và luôn tự tay chuẩn bị những bữa ăn ngon lành, hợp khẩu vị. Bà Mai không còn phải lo lắng về gánh nặng mưu sinh, không còn phải chịu đựng sự cô độc. Mỗi sáng, bà thức dậy trong căn nhà tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp. Bà có thể cùng Linh trò chuyện, xem tivi, hay chỉ đơn giản là ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cô cháu gái mà bà đã vô tình giúp đỡ năm xưa giờ đây đã trưởng thành, xinh đẹp và thành đạt.

Cuộc sống của bà Mai đã hoàn toàn thay đổi. Bà không chỉ được chữa khỏi bệnh, mà còn tìm thấy một gia đình, một mái ấm mà bà đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có được. Tình yêu thương và lòng biết ơn của Linh đã sưởi ấm trái tim bà, lấp đầy những khoảng trống cô đơn mà bà đã phải chịu đựng suốt bao năm tháng. Bà Mai thường xuyên kể câu chuyện của mình cho những người hàng xóm mới nghe, về cô bé Linh và chiếc ô trong đêm mưa. Bà luôn kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười rạng rỡ và một câu nói đầy ý nghĩa: "Lòng tốt, dù nhỏ bé đến đâu, cũng sẽ được đền đáp xứng đáng. Đôi khi, nó trở về với chúng ta dưới một hình hài mà ta không bao giờ ngờ tới, và mang theo cả một phép màu."

Cuộc sống của bà Mai và Linh cứ thế trôi đi trong sự bình yên và hạnh phúc. Linh vẫn bận rộn với công việc cứu người, còn bà Mai thì tận hưởng những tháng ngày an nhàn bên cạnh người con gái hiếu thảo. Bà Mai không còn nghĩ về những lời mỉa mai của bạn hàng năm xưa, bởi bà biết rằng, giá trị của lòng tốt không nằm ở sự công nhận của người khác, mà nằm ở chính sự lan tỏa của nó, ở những hạt mầm yêu thương được gieo xuống và nảy nở thành những điều kỳ diệu. Và điều kỳ diệu ấy, đối với bà Mai, chính là cô con gái mà cuộc đời đã ban tặng cho bà trong một đêm mưa định mệnh.