Min menu

Pages

Bà giáo già tr/ao h/ết tà/i sả/n cho người hàng xóm chở nước, khiến họ hàng n/ổi gi/ận. Nhưng lá thư đọc sau đ/ám t/ang đã khiến mọi người lặ/ng n/gười, không ai còn lên tiếng...

 Bà Lan – người giáo viên già trong làng – đã sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm cuối con đường đất ngoằn ngoèo. Mái tóc bạc trắng, đôi mắt đã mờ dần theo năm tháng, nhưng trong bà vẫn còn đó sự uy nghiêm, kiên định như một biểu tượng của quá khứ rực rỡ mà bà từng trải qua. Mấy chục năm đứng trên bục giảng, bà đã dạy dỗ biết bao thế hệ trẻ con trong làng, nhưng không có ai thân thiết thật sự với bà ngoài vài người hàng xóm giản dị.

Sáng hôm đó, bà Lan ngồi bên cửa sổ, tay run run cầm một chiếc phong bì cũ kỹ. Bà nhìn ra khoảng sân nhỏ, nơi có ông Hùng, người hàng xóm chở nước quen thuộc vẫn miệt mài bê từng can nước nặng trĩu. Đôi mắt bà chợt lóe lên một ý định. Bà thầm nghĩ, nếu không phải ông ấy giúp bà trong những ngày tháng cuối đời, thì ai nữa? Người thân thì ở đâu? Đứa con trai duy nhất của bà đã bỏ rơi bà từ lâu, mất tích sau khi gia đình xảy ra biến cố. Những người họ hàng xa xôi chỉ biết tìm đến khi bà còn có tài sản.



Tin tức về việc bà giáo già trao hết tài sản cho ông Hùng nhanh chóng lan ra khắp làng. Họ hàng của bà Lan từ thành phố đổ về, mang theo vẻ mặt đầy nghi hoặc và tức giận. Họ cho rằng ông Hùng lợi dụng bà già cả, cô đơn để chiếm đoạt tài sản. Họ lên tiếng lớn tiếng, đòi hỏi phải mở lại di chúc, thậm chí đe dọa kiện cáo. Căn nhà nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt, tiếng cãi vã, lời qua tiếng lại khiến những kỷ niệm bình yên của bà Lan như bị bóp nghẹt.

Ông Hùng, người đàn ông trung niên với khuôn mặt gầy gò, ánh mắt thâm trầm không một chút sợ hãi, chỉ lặng lẽ nghe hết tất cả mà không hề phản bác. Người ta nói ông chỉ là một người chở nước thuê nghèo khổ, làm sao có thể chăm sóc bà Lan như chính người thân ruột thịt? Nhưng chỉ có ông ấy là người mỗi ngày đều đến thăm bà, giúp bà làm việc nhà, nói chuyện, mang theo những món quà nhỏ dù chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì.

Đám tang bà Lan được tổ chức giản dị, nhưng không thiếu những ánh mắt dòm ngó. Mọi người đều đợi chờ phút giây bà Lan để lại lời giải thích cuối cùng trong di chúc. Thật bất ngờ, khi mọi người mở chiếc hộp gỗ cũ chứa lá thư cuối cùng của bà, ai cũng ngỡ ngàng. Lá thư không chỉ giải thích rõ lý do bà trao hết tài sản cho ông Hùng mà còn tiết lộ những bí mật sâu kín về cuộc đời bà, về người con trai mà mọi người tưởng đã quên lãng.

Bà Lan viết trong thư rằng: người con trai duy nhất của bà đã từng bị chính họ hàng bỏ rơi, bị hiểu lầm, và từng phải sống cuộc đời tha hương đầy gian truân. Chính vì sự thờ ơ, ích kỷ của gia đình mà bà quyết tâm không để tài sản rơi vào tay những kẻ chỉ biết đòi hỏi mà không hề quan tâm. Ông Hùng, người hàng xóm chở nước, không chỉ là người chăm sóc bà suốt thời gian dài, mà còn là người duy nhất biết được những bí mật, những nỗi đau thầm kín của bà.

Người con trai, trong thư, được bà nhắc đến bằng một giọng đầy thương cảm, nhưng cũng kiên quyết. Bà mong rằng gia đình hãy để anh yên nghỉ, đừng làm phiền thêm nữa, vì anh đã có cuộc sống riêng, đã xây dựng gia đình và một tương lai mới. Bà khẳng định rằng tài sản chỉ có thể thuộc về người đã ở bên bà, chăm sóc bà trong những tháng ngày cuối cùng, chứ không phải những người họ hàng bấy lâu nay chỉ biết tranh giành.

Những lời trong lá thư như một chiếc gương phản chiếu mọi lỗi lầm, mọi thành kiến mà họ hàng đã đặt ra. Họ im lặng, không dám nói gì thêm nữa. Một số người còn ứa nước mắt vì sự nhận ra muộn màng, vì cảm giác hổ thẹn khi nghĩ về cách họ đã đối xử với bà Lan và con trai bà. Ông Hùng được mọi người nhìn nhận với ánh mắt khác – không còn là người hàng xóm nghèo nữa mà là người giữ trọn ân nghĩa, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà giáo già.

Ngày tháng trôi qua, căn nhà nhỏ của bà Lan trở thành nơi ông Hùng giữ gìn, chăm sóc như một di sản thiêng liêng. Ông không hề bán hay chuyển nhượng mà giữ lại tất cả kỷ vật, đồ đạc, cả những trang giáo án bà từng viết tay. Ông âm thầm làm từ thiện cho những trẻ em nghèo trong làng, lập ra quỹ học bổng mang tên bà Lan – người giáo viên tận tâm một đời.

Những người họ hàng từng cãi vã giờ đây thường xuyên đến thăm hỏi, xin lỗi ông Hùng và những người thân của con trai bà. Họ cũng dần hiểu ra rằng tình thương và sự tận tụy không phải lúc nào cũng đến từ huyết thống. Cuộc sống đã dạy cho họ bài học về lòng nhân ái, sự tha thứ và giá trị thực sự của tình người.

Ông Hùng không bao giờ quên lời dặn dò cuối cùng của bà Lan trong thư, rằng dù cuộc đời có khó khăn thế nào, cũng hãy sống thật với chính mình, đừng bao giờ đánh mất nhân phẩm và sự chân thành. Ông trở thành người truyền cảm hứng cho cả làng, như một minh chứng sống động về sức mạnh của tình thương vượt lên trên tất cả.

Cuộc đời bà Lan dù kết thúc trong cô đơn, nhưng lại mở ra một chương mới cho những người ở lại. Lá thư của bà như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa lòng người, giải thoát mọi oan khuất, mang lại sự bình yên cho những tâm hồn từng rạn nứt. Và trong ánh hoàng hôn cuối cùng của bà, người ta thấy một nụ cười nhẹ nhàng, như đã tìm được sự an ủi vĩnh hằng.