Min menu

Pages

Từng o:án h:ận mẹ chồng đến mức l:y h:ôn, tôi bật khóc khi biết sự thật bà đã gi:ấu su:ốt b:ấy l:âu...




 Lan năm nay ba mươi ba tuổi, dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú nhưng luôn ánh lên vẻ u sầu. Cô làm nhân viên hành chính tại một công ty xây dựng nhỏ, lặng lẽ với cuộc sống ngày qua ngày. Từng có một thời thanh xuân rực rỡ bên người chồng là mối tình đại học, Lan tin rằng hạnh phúc của mình đã trọn vẹn từ rất sớm. Khi cả hai tốt nghiệp, họ kết hôn trong sự chúc phúc của bạn bè và người thân.

Những năm đầu hôn nhân là những ngày tháng ngọt ngào. Anh – người chồng hiền lành, chu đáo, luôn dành cho cô sự quan tâm nhẹ nhàng. Lan từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới. Nhưng rồi, kể từ khi họ dọn về sống chung với mẹ chồng, mọi thứ bắt đầu rạn nứt.

Mẹ chồng cô là người phụ nữ từng trải, cứng rắn, xét nét đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Ban đầu Lan cố gắng nhẫn nhịn, tự nhủ chỉ cần mình sống đúng, bà sẽ chấp nhận. Nhưng những lời chê bai vô cớ, cái nhìn dò xét, sự khắt khe từng ngày như những mũi kim âm thầm đâm vào trái tim cô. Cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt ngay trong chính căn nhà mà mình gọi là tổ ấm.

Điều khiến cô đau lòng hơn cả là sự thay đổi của chồng. Từ người từng ôm cô vào lòng và bảo vệ cô trước mọi khó khăn, anh dần trở nên im lặng, lảng tránh mỗi khi mẹ anh nổi nóng. Những lần cô mong anh lên tiếng, anh chỉ nhìn đi nơi khác, như thể sự hiện diện của cô là điều phiền toái. Cô lặng lẽ khóc mỗi đêm, nước mắt thấm vào gối mà không ai hay biết.

Rồi một ngày, mọi thứ vỡ òa. Mẹ chồng cô lớn tiếng giữa bữa cơm, buông những lời xúc phạm nặng nề về cô không sinh được con, là "gánh nặng" của gia đình. Lan lặng người, tay cô run lên, đôi mắt ngấn lệ. Cô nhìn chồng – người từng hứa sẽ nắm tay cô suốt đời – nhưng anh chỉ cúi đầu, im lặng. Khoảnh khắc ấy, một điều gì đó trong cô đã chết.

Vài ngày sau, chồng cô đưa đơn ly hôn, không một lời giải thích, không một giọt nước mắt. Cô ký tên trong lặng lẽ, trái tim như vỡ vụn. Cô dọn khỏi nhà chồng trong mưa, ôm theo vài bộ quần áo và một con mèo nhỏ – thứ duy nhất còn lại của cuộc sống hôn nhân đã tan nát.

Những tháng sau ly hôn là một chuỗi ngày xám xịt. Cô đi làm như một cái máy, không cảm xúc, không mong chờ. Đêm về, cô thường nằm co ro nơi góc giường, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tự hỏi: "Mình đã sai ở đâu?". Cô tự vấn, tự dằn vặt, rồi lại im lặng.

Bạn bè từng khuyên cô hãy tìm người mới, làm lại từ đầu. Nhưng Lan chỉ cười buồn. Niềm tin vào tình yêu trong cô đã mục nát như một chiếc lá cuối thu. Cô sợ bị tổn thương, sợ lại bị bỏ rơi, sợ rằng bản thân không xứng đáng để được hạnh phúc.

Một ngày đầu đông, khi đi ngang qua hiệu sách cũ gần trường đại học năm xưa, cô bất ngờ gặp Hưng – bạn thân của chồng cũ. Sau vài câu hỏi thăm xã giao, cả hai ngồi lại quán cà phê gần đó. Hưng nhìn cô hồi lâu rồi thở dài, ánh mắt trĩu nặng điều gì đó.

"Lan… em có từng nghe ai kể về tiền sử bệnh lý nhà anh ấy không?" – Hưng hỏi khẽ. Cô lắc đầu, ngạc nhiên. Hưng ngập ngừng một lúc rồi kể: mẹ chồng cô từng mất một người con trai vì rối loạn tâm thần. Bà đã nhận thấy những dấu hiệu tương tự ở chồng Lan từ rất sớm, nhưng không thể nói ra. Bà sợ con dâu sẽ bị ám ảnh và rời bỏ con trai bà trong đau khổ, nên đã chọn cách... đẩy cô đi trước khi mọi thứ quá muộn.

Lan lặng người. Mọi ký ức ùa về như những thước phim quay chậm. Những lần mẹ chồng gắt gỏng vô cớ, sự thay đổi lạ kỳ của chồng, cả ánh mắt đau đáu nhưng lạnh lùng của bà khi cô rời khỏi nhà. Tất cả, hóa ra không phải vì bà ghét cô… mà vì bà thương cô theo cách tàn nhẫn nhất.

Trái tim cô co thắt. Suốt thời gian qua, cô đã căm ghét người phụ nữ ấy, nghĩ bà là kẻ huỷ hoại hạnh phúc của mình. Nhưng giờ đây, tất cả mọi thứ đảo chiều. Cô không biết nên oán trách hay biết ơn. Cảm xúc dồn nén trong cô như con sóng ngầm, vừa đau đớn vừa xót xa.

Vài ngày sau, Lan tìm về căn nhà cũ. Mẹ chồng cô mở cửa, ánh mắt thoáng bối rối khi thấy cô đứng trước mặt. Không ai nói gì. Lan tiến lại, ôm lấy bà. Người phụ nữ già nua ấy bất ngờ run lên, rồi òa khóc như một đứa trẻ. Trong giây phút ấy, hai người phụ nữ – từng là kẻ đối đầu – lặng lẽ chia sẻ nỗi đau mà suốt bao năm qua không thể thốt thành lời.

"Con xin lỗi… vì đã ghét mẹ quá lâu." – Lan thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Mẹ mới là người nên xin lỗi… nhưng mẹ không đủ can đảm để nói sự thật…" – bà đáp, đôi mắt đỏ hoe. Cả hai ngồi bên nhau rất lâu hôm đó, không cần quá nhiều lời, chỉ cần sự thấu hiểu.

Lan không quay lại với chồng cũ. Bệnh tình của anh ngày càng rõ rệt, anh đã được gia đình đưa đi điều trị. Cô đến thăm anh đôi lần, mang theo chút bánh anh thích ăn hồi còn yêu nhau. Anh không nhận ra cô, chỉ cười ngây dại. Cô rơi nước mắt, nhưng đó không còn là nỗi đau, mà là sự thương cảm.

Cuộc sống của Lan sau đó bình lặng trở lại. Cô chuyển sang làm việc tại một công ty nhỏ ở ngoại ô, nơi có nhiều cây xanh và ánh nắng. Cô học cách yêu bản thân, học thiền, học vẽ. Mỗi buổi sáng, cô mở cửa sổ đón nắng, nhâm nhi tách trà và cảm thấy lòng mình thanh thản.

Thỉnh thoảng, cô nhận được thư tay của mẹ chồng. Những dòng chữ run rẩy nhưng đầy yêu thương. "Con là người con dâu mà mẹ luôn mong có, chỉ tiếc rằng mẹ không đủ dũng cảm để giữ con lại." Lan đọc xong, gấp thư lại, cất vào hộp gỗ nhỏ – nơi cô giữ những ký ức đẹp.

Một năm sau, trong buổi triển lãm tranh nho nhỏ của mình, Lan gặp một người đàn ông trung niên, là giáo viên dạy vẽ cho trẻ tự kỷ. Anh lặng lẽ nhìn những bức tranh đầy nội tâm của cô, rồi mỉm cười: "Em vẽ bằng tâm hồn đã đi qua rất nhiều nỗi đau, đúng không?" Cô không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, trái tim cô dịu dàng rung động.

Họ trở thành bạn, cùng nhau đến các lớp học thiện nguyện, vẽ cùng những đứa trẻ không nói được nhưng ánh mắt biết cười. Lan cảm nhận một thứ tình cảm không vội vàng, không đòi hỏi, chỉ là sự đồng hành nhẹ nhàng như mưa phùn đầu xuân. Cô không còn đặt câu hỏi về tương lai, cô chỉ sống trọn vẹn cho hiện tại.

Cuối cùng, câu chuyện của Lan không kết thúc bằng một cuộc tái hôn hay hạnh phúc màu hồng. Nhưng trong trái tim cô, có sự tha thứ, có sự bình yên, và có một tình yêu mới – dành cho chính mình. Cô bước tiếp, không phải như một người phụ nữ bị tổn thương, mà như một kẻ sống sót, mạnh mẽ, dịu dàng, và đầy lòng biết ơn với những gì đã qua.

Bởi vì đôi khi, những tình thương sâu sắc nhất lại đến từ những nơi ta không ngờ. Và tha thứ, không phải là quên đi nỗi đau, mà là học cách ôm lấy nó, và bước tiếp, bằng một trái tim đã từng tan vỡ nhưng vẫn còn biết yêu.