Min menu

Pages

Phát hiện chồng l:én l:út với bạn thân, cô l:ặng i:m 2 năm và c:ái k:ết k:hiến g:ã chồng phải q:uỳ g:ối v:an x:in…

 Hai năm trước, An như kẻ chết lặng khi phát hiện chồng mình – Huy – đang ngoại tình. Không ai khác, người thứ ba lại chính là Mai – cô bạn thân từ thời đại học, từng là phù dâu trong lễ cưới của cô. Mọi thứ trong An sụp đổ như một tòa lâu đài cát bị sóng đánh tan. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô mỉm cười. Nụ cười nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra mình đã bắt đầu một vở diễn dài.

An không rời đi. Cô vẫn ở lại, vẫn nấu những bữa cơm nóng hổi, vẫn cùng Huy đi họp mặt, vẫn là người vợ mẫu mực trong mắt tất cả. Cô học cách gói ghém nỗi đau, cất sâu vào một góc khuất không ai chạm tới. Đêm đêm, khi Huy ngủ say, An ngồi trước gương, soi vào đôi mắt mình – đỏ hoe, nhưng kiên cường. "Mình không được yếu đuối", cô nhủ thầm.


Thậm chí, cô còn duy trì mối quan hệ với Mai. Cà phê hàng tuần. Chuyện phiếm. Những cái ôm giả tạo. Mai vẫn kể về "một gã đàn ông bí mật, cuồng si" với đôi mắt long lanh. An nghe mà môi vẫn cười, tim vẫn rỉ máu. Cô để họ diễn, và âm thầm chuẩn bị cho một sân khấu lớn hơn – nơi vai chính không phải là Huy hay Mai, mà là chính cô.

An bắt đầu ghi lại mọi thứ – tin nhắn, hình ảnh, đoạn ghi âm. Cô thuê một căn hộ dưới tên mình, gắn camera. Cô biết lịch trình của Huy, lịch nghỉ của Mai. Mỗi lần họ lén lút, cô đều biết rõ. Hai năm – không một sai lệch. Cô đã chuẩn bị một cái bẫy hoàn hảo cho ngày vở kịch hạ màn.

Sinh nhật lần thứ ba mươi của Huy là dịp lý tưởng.

An chọn nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Cô đặt phòng VIP, mời đầy đủ bạn bè, đồng nghiệp, cả người thân hai bên. Chiếc váy đen cô mặc ôm sát, quyến rũ nhưng vẫn đầy quyền lực. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về An – người phụ nữ tưởng như đang hạnh phúc nhất.

Khi tiệc lên đến cao trào, MC mời An lên sân khấu. Cô bước nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt sắc như dao. Tay cầm micro, cô nói:

– "Em có một món quà đặc biệt dành cho anh. Một đoạn video ghi lại hành trình hai năm qua – những khoảnh khắc anh sống, làm việc, và... yêu."

Đèn tắt. Màn hình bật sáng.

Hình ảnh đầu tiên là Huy và Mai hôn nhau trong xe. Sau đó là những cái nắm tay trong khách sạn, những chuyến du lịch ngắn ngày, những dòng tin nhắn chế nhạo An là "con ngốc dễ lừa". Tiếng Mai cười khẩy vang lên trong đoạn ghi âm: "Tao nắm thóp cả chồng nó lẫn nó."

Căn phòng im phăng phắc. Mẹ Huy nghẹt thở. Bạn bè xì xào. Sếp của Huy nhíu mày.

An vẫn đứng đó, thản nhiên như một kẻ chiến thắng:

– "Tôi đã đóng vai con ngốc suốt hai năm qua. Giờ đến lượt hai người trải nghiệm cảm giác đó."

Cô rút hai phong bì từ trong túi xách. Một cái là đơn ly hôn, ký sẵn. Một cái là bản in toàn bộ đoạn clip – có dấu mộc, gửi đến công ty Huy và gia đình anh.

Mai tái mét, che mặt bỏ chạy khỏi khán phòng. Huy gục mặt, không nói một lời. Mẹ Huy khóc không ra tiếng. Không ai biết phải phản ứng thế nào.

Nhưng An chưa rời đi. Cô nhấc micro lần nữa:

– "Anh bảo tôi là con ngốc? Vậy ai mới là kẻ ngu khi đánh đổi cả sự nghiệp để chạy theo một người đàn bà hai mặt, lén lút như cô ta?"

Cô quay sang Mai – ánh nhìn lạnh như thép:

– "Cô nghĩ ngủ với chồng tôi là chiến thắng à? Căn hộ hai người hẹn hò, tôi là người đứng tên thuê. Tôi biết mọi thứ, từ ngày đầu tiên."

Mai chết lặng. Huy đứng chôn chân.

An quay ra phía khán giả:

– "Tôi không chỉ là vợ cũ sắp ly hôn của anh ấy. Tôi cũng là cổ đông mới trong công ty chồng. Tôi mua lại cổ phần từ chính sếp cũ của tôi – người mà anh từng coi thường. Và đoạn clip này sẽ được trình chiếu trong cuộc họp cổ đông ngày mai."

Một làn sóng xôn xao tràn qua căn phòng. Ánh mắt ngỡ ngàng. Những lời thì thầm. Sếp Huy nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng.

– "Anh mất vợ, mất danh dự, và mất chức. Còn cô – chuẩn bị dọn khỏi căn hộ đi. Hợp đồng thuê kết thúc hôm nay."

An bước xuống, rút điện thoại. Cô mở ví điện tử, thanh toán toàn bộ bữa tiệc. Màn hình hiện lên dòng chữ: "Thanh toán thành công – Chủ tài khoản: Nguyễn Thị An."

Cô quay lưng, bước đi. Không ngoảnh lại. Cánh cửa khép lại sau lưng, để lại phía sau hai kẻ phản bội và những ánh mắt khinh bỉ.

Bên ngoài, xe sang đậu sẵn. Là chiếc xe công ty cô đồng sáng lập tài trợ. Cô mở cửa, bước vào, và rời đi trong ánh đèn thành phố.

Trên gương chiếu hậu, bóng hình cô nhỏ dần. Nhưng trong lòng An, lần đầu tiên sau hai năm, cô thấy nhẹ tênh. Không phải vì trả thù thành công, mà vì cuối cùng, cô đã bước ra khỏi vai diễn để sống thật với mình.

Tự do không chỉ là không còn ràng buộc – mà là được tự chọn lấy hạnh phúc.

Và từ khoảnh khắc đó, cô biết – cuộc đời cô mới thật sự bắt đầu.