Trên cao nguyên Đà Lạt mù sương, nơi sương mù giăng kín lối và những cơn mưa phùn bất chợt đổ xuống, có một người đàn ông tên Tư sống lặng lẽ trong căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng thông. Ông Tư, người đàn ông ngoài sáu mươi, sống bằng nghề ve chai, ngày ngày rong ruổi khắp các con phố để nhặt nhạnh từng món đồ cũ kỹ. Cuộc sống của ông đơn độc, không vợ con, không người thân, chỉ có chú chó Mực làm bạn.
Một đêm mưa lạnh, khi đang trên đường trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, ông Tư nghe thấy tiếng khóc yếu ớt vang lên từ bụi cây ven đường. Lần theo âm thanh, ông phát hiện hai bé gái sơ sinh được bọc trong chiếc khăn mỏng, đang run rẩy vì lạnh. Không chút do dự, ông ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ cơ thể nhỏ bé của chúng.
Dù cuộc sống của mình đã khó khăn, ông Tư vẫn quyết định nuôi dưỡng hai bé gái. Ông đặt tên cho chúng là Hương và Ngọc, hai cái tên mang ý nghĩa về sự thơm ngát và trong sáng. Từ đó, cuộc sống của ông thay đổi hoàn toàn. Ông học cách chăm sóc trẻ nhỏ, từ việc pha sữa, thay tã đến ru ngủ. Mỗi đêm, ông thức trắng để dỗ dành khi các bé quấy khóc, mỗi ngày ông làm việc cật lực để kiếm tiền mua sữa và tã cho con.
Người dân trong khu phố ban đầu tỏ ra nghi ngờ và dè bỉu ông Tư, cho rằng ông không đủ khả năng nuôi dưỡng hai đứa trẻ. Nhưng ông bỏ ngoài tai tất cả, chỉ tập trung vào việc chăm sóc Hương và Ngọc. Ông dạy các con biết yêu thương, biết chia sẻ và sống lương thiện. Dù không có máu mủ ruột rà, nhưng tình cảm ông dành cho hai đứa trẻ không khác gì cha ruột.
Thời gian trôi qua, Hương và Ngọc lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của ông Tư. Hương, cô bé dịu dàng và chăm chỉ, luôn mơ ước trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo. Ngọc, cô bé thông minh và ham học, say mê công nghệ và mơ ước được làm việc trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Ông Tư luôn ủng hộ và tạo điều kiện tốt nhất cho các con theo đuổi ước mơ của mình.
Khi Hương đậu vào trường Đại học Y Hà Nội, ông Tư đã bán đi chiếc xe máy cũ - tài sản quý giá nhất của mình - để có tiền đóng học phí cho con. Ngọc nhận được học bổng toàn phần du học tại Hàn Quốc trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, ông Tư không giấu nổi niềm tự hào, dù trong lòng không khỏi lo lắng khi con gái phải sống xa nhà.
Dù các con đi học xa, ông Tư vẫn giữ thói quen viết thư tay cho các con, kể về cuộc sống hàng ngày, về chú chó Mực, về khu vườn nhỏ trước nhà. Ông không bao giờ than vãn về sự cô đơn hay khó khăn, chỉ luôn động viên các con cố gắng học tập và sống tốt.
Hai mươi năm trôi qua, Hương trở thành bác sĩ giỏi, làm việc tại một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Ngọc trở thành chuyên gia trí tuệ nhân tạo tại một công ty công nghệ hàng đầu ở Hàn Quốc. Dù bận rộn với công việc, hai chị em luôn nhớ về người cha già đang sống một mình ở Đà Lạt.
Một ngày nọ, ông Tư nhận được thư mời từ Hà Nội, thông báo rằng ông được vinh danh là "Người truyền cảm hứng quốc gia" vì câu chuyện nuôi dưỡng hai đứa trẻ mồ côi trở thành những người thành đạt. Ban đầu, ông nghĩ đó là sự nhầm lẫn, nhưng khi thấy tên mình và hình ảnh của Hương và Ngọc trong thư, ông không khỏi xúc động.
Tại buổi lễ vinh danh, khi ông Tư bước lên sân khấu, cả khán phòng đứng dậy vỗ tay chào đón. Hương và Ngọc xuất hiện, ôm chầm lấy ông trong nước mắt. Câu chuyện về người cha không máu mủ nhưng đầy yêu thương đã khiến nhiều người xúc động. Ông Tư, người đàn ông nghèo khổ năm xưa, giờ đây trở thành biểu tượng của tình yêu thương và sự hy sinh.
Sau buổi lễ, Hương và Ngọc quyết định đón ông Tư về sống cùng trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng tại Hà Nội. Ông Tư không còn phải sống cô đơn, mỗi ngày được quây quần bên các con, cùng nhau nấu ăn, trò chuyện và chăm sóc khu vườn nhỏ. Cuộc sống của ông giờ đây tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Câu chuyện của ông Tư là minh chứng cho việc tình thương chân thành có thể thay đổi số phận và mang lại những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Từ một người ve chai cô độc, ông trở thành người cha truyền cảm hứng, được cả xã hội ngưỡng mộ và kính trọng.