Min menu

Pages

Người đàn ông lái xe xu/yên m/àn đ/êm, bật radio xua tan nỗi c/ô đ/ơn. Nhưng rồi một đêm, giọng nói vang lên khiến tim anh l/ặng đ/i...


 
Tuấn đã ngoài ba mươi. Dáng người rắn rỏi, làn da rám nắng phủ bụi đường, đôi mắt sâu và trầm mặc như cất giấu cả những mùa đông đã lùi xa. Cuộc sống của anh lặng lẽ trôi trên những cung đường dài hun hút, nơi chiếc xe tải cũ kỹ trở thành mái nhà duy nhất, người bạn đồng hành duy nhất suốt bao năm ròng rã. Không người thân, không người yêu, anh như một chiếc lá bị gió cuốn đi, trôi mãi không biết đâu là bến đỗ.

Những đêm neo mình trên đèo cao hay bên bìa rừng lạnh lẽo, Tuấn bật radio. Không phải để giết thời gian, mà để nghe tiếng người. Một chút âm thanh từ cuộc sống, từ nơi anh không thể chạm tới, là liều thuốc duy nhất giữ anh khỏi rơi vào vực sâu cô độc. Những bản nhạc buồn, những giọng nói xa lạ nhưng ấm áp, những cuộc gọi kết nối gia đình lẩn khuất đâu đó trong làn sóng vô hình… tất cả như chiếc phao mong manh níu giữ anh khỏi tan vào hư vô.

Tuấn không mong chờ. Nhưng cũng chưa bao giờ bỏ lỡ. Một phần nào đó trong anh, dù mơ hồ, vẫn luôn ngóng đợi. Chờ một điều kỳ diệu. Chờ ai đó nhớ đến mình. Chờ một hồi âm từ quá khứ chưa bao giờ khép lại.

Tối ấy, trời phủ một lớp sương dày đặc, lạnh và mù mịt như chính lòng người. Chiếc xe đậu lưng chừng đèo. Đèn vàng từ cabin phản chiếu lên kính mờ. Tuấn ngả ghế, cầm ly cà phê nguội, ánh mắt lim dim lặng lẽ. Giọng phát thanh viên vang lên trong làn sóng tĩnh mịch: "Hôm nay, chúng tôi kết nối cùng một cô gái đang tìm người anh trai thất lạc hơn hai mươi năm…"

Tuấn khựng lại. Ly cà phê nghiêng, từng giọt nhỏ tí tách xuống sàn như nhịp đập ngắt quãng của trái tim anh. Một tiếng gọi từ nơi sâu thẳm của ký ức vừa chạm tới.

"Em tên là Ngọc. Năm em bốn tuổi, nhà em bị cháy. Em được cứu sống, nhưng không bao giờ gặp lại anh trai. Anh tên Tuấn. Hồi nhỏ, anh hay mở hộp nhạc và hai đứa cùng nhảy múa mỗi tối. Trước hôm nhà cháy, chiếc hộp vỡ làm đôi…"

Tuấn chết lặng. Những ký ức vỡ vụn tràn về như cơn sóng ngầm, cuốn sạch hiện tại. Anh run rẩy mở hộc tủ nhỏ trong xe, lục tìm giữa đống giấy tờ cũ, bút chì gãy, sổ hành trình nhàu nát. Từ một góc kín đáo, một mảnh kim loại rơi ra – mảnh hộp nhạc xưa. Dưới ánh đèn, dòng chữ mờ nhòe hiện lên: "Ngọc - Tuấn".

Bàn tay anh run lên. Trái tim đập rối loạn. Suốt bao năm, anh giữ mảnh hộp ấy như một phần của linh hồn. Một chút ký ức, một chút hy vọng, một chút không dám quên. Và giờ, điều anh tưởng đã mất, đang được gọi về từ phía bên kia của làn sóng radio.

Đêm ấy, Tuấn không ngủ. Anh lái xe xuyên qua màn sương, qua những cung đường quanh co, băng qua cả miền ký ức. Mỗi cây số là một lời nguyện cầu. Mỗi khúc cua là một lần nghẹn thở.

Ba hôm sau, trời nắng như thiêu. Tuấn đứng trước trụ sở đài phát thanh, tay siết chặt mảnh hộp. Người dẫn chương trình nhìn vật chứng, thoáng sững sờ. Sau một hồi xác minh, họ gọi điện cho Ngọc.

Giọng cô vang lên trong điện thoại, ngập ngừng, run rẩy: "Có… có thật là… anh ấy đang ở đó ạ?"

Tuấn không thể nói gì. Chỉ đứng đó, tay nắm chặt, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa.

Chiều hôm ấy, trời bất chợt đổ mưa. Tuấn đứng dưới mái hiên đài, áo ướt đẫm. Cơn mưa không lớn nhưng dai dẳng, như những năm tháng anh chờ đợi. Mỗi giây trôi qua là một lần trái tim anh gợn sóng. Anh sợ hy vọng. Sợ gặp rồi lại lạc. Sợ một lần nữa đau thêm.

Chiếc taxi dừng lại. Một cô gái bước xuống. Mái tóc đen dài, ánh mắt như chứa cả đại dương ký ức. Cô ngơ ngác nhìn quanh. Khi ánh mắt chạm vào Tuấn, cô khựng lại.

"Anh… Tuấn?"

Tuấn không trả lời. Chỉ lặng lẽ mở lòng bàn tay, lộ ra mảnh hộp nhạc nhỏ.

Ngọc bật khóc. Cô lao đến, rút từ túi áo ra nửa mảnh còn lại. Hai mảnh vỡ áp vào nhau. Vừa khít. Không chệch một li.

Như hai nửa linh hồn vừa tìm lại được nhau giữa biển người.

Họ ôm nhau dưới cơn mưa. Không lời, không cần lý do. Chỉ nước mắt tuôn rơi. Tuấn khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh bật khóc. Như trút bỏ cả trời nỗi niềm chôn kín.

Tối hôm ấy, anh đưa Ngọc về căn phòng trọ nhỏ ven quốc lộ. Căn phòng đơn sơ, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Trên kệ gỗ, chiếc hộp nhạc được đặt trang trọng, như báu vật. Lần đầu tiên, Tuấn ngủ mà không bật radio. Vì tiếng thở nhẹ bên cạnh đủ thay thế cho mọi bản nhạc đời.

Sáng hôm sau, Ngọc thức dậy sớm. Cô ngắm nhìn căn phòng nhỏ, từng món đồ cũ kỹ như chứa cả tâm hồn anh. Cô mở ngăn kéo, thấy quyển nhật ký dày cộp. Dòng chữ nắn nót làm tim cô nghẹn lại: "Đêm nay qua Đà Lạt. Ước gì có em đi cùng."

Nước mắt rơi. Cô chưa từng biết có người vẫn nhớ đến mình mỗi ngày trong hai mươi năm.

Một tuần sau, Tuấn nộp đơn nghỉ việc. Anh chuyển sang làm tài xế giao hàng nội thành. Ngọc chuyển về sống cùng. Căn nhà trọ bé nhỏ trở thành tổ ấm thật sự. Cô xin vào dạy tại trường mầm non gần đó. Mỗi chiều, cô đợi anh về bằng bữa cơm nóng, bằng nụ cười dịu dàng như ánh nắng muộn màng.

Một chiều mưa khác, Ngọc mang về chiếc hộp nhạc mới. Giai điệu y hệt năm xưa. Cô đặt cạnh chiếc cũ. Tuấn ngồi lặng, mắt nhòe nước:

"Anh tưởng đời mình chỉ còn nửa bài hát."

Ngọc siết tay anh:

"Bài hát ấy… giờ đã trọn vẹn rồi, anh ạ."

Có những cuộc đời tưởng đã lạc mãi trong muôn trùng nhân thế, nhưng chỉ một dấu hiệu nhỏ thôi – một mảnh hộp nhạc, một giọng nói, một kỷ niệm – cũng đủ để kéo họ về bên nhau. Đủ để nối lại những sợi dây tưởng đã đứt gãy mãi mãi.

Tuấn không còn đơn độc giữa những chuyến xe. Anh có nhà. Có người đợi cơm. Có tiếng cười và ánh mắt thân quen. Có một nửa linh hồn giờ đã trở lại.

Chiếc hộp nhạc vẫn ngân vang, giữa căn phòng nhỏ yên bình. Không phải để xua tan cô đơn, mà để nhắc rằng: có những điều kỳ diệu vẫn luôn hiện diện – dành cho những ai đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, và chưa từng từ bỏ hy vọng.