Min menu

Pages

Người đàn ông l:ái xe s:uốt đ:êm, mở radio để vơi đi c:ô q:uạnh. Cho đến một đêm, giọng nói phát ra khiến ti:m anh ch:ùng x:uống…

 Tuấn đã ngoài ba mươi, dáng người rắn rỏi, nước da rám nắng, đôi mắt lúc nào cũng trầm mặc như chứa đựng cả những mùa đông đã cũ. Anh sống đời tài xế xe tải đường dài, lặng lẽ như cơn gió qua miền đất lạ. Không vợ con, không thân nhân, chiếc xe tải cũ kỹ là người bạn trung thành nhất, chở anh đi qua hàng ngàn cây số đường trường mà chẳng một lời than thở.

Mỗi đêm, giữa rừng thông hoang lạnh hay lưng đèo tĩnh mịch, anh bật radio. Không phải để giải trí. Không phải để giết thời gian. Mà là để nghe tiếng người. Để cảm thấy mình vẫn còn đâu đó trong vòng quay của xã hội, trong những hơi thở bình dị của cuộc đời ngoài kia.


Thỉnh thoảng, chương trình kết nối gia đình vang lên giữa bản nhạc buồn. Người ta tìm nhau qua sóng âm, mong một phép màu nối lại mạch sống đứt đoạn. Tuấn nghe mà chẳng kỳ vọng, nhưng vẫn chẳng bỏ sót lần nào. Có lẽ sâu trong tiềm thức, anh vẫn tin... có ai đó, cũng đang tìm anh.

Tối ấy, trời mù sương, chiếc xe đậu ở lưng chừng đèo, đèn vàng hắt nhẹ qua tấm kính mờ. Tuấn ngả ghế, rót ly cà phê nguội, đôi mắt lim dim. Giọng phát thanh viên cất lên:

“Xin chào quý vị thính giả. Hôm nay, chúng tôi kết nối cùng một cô gái đang muốn tìm lại người anh trai thất lạc hơn hai mươi năm...”

Tuấn khẽ nhướng mày, bàn tay cầm ly cà phê khựng lại giữa không trung. Một tiếng gõ nhè nhẹ vào ký ức.

“Em tên là Ngọc. Năm em bốn tuổi, nhà em bị cháy. Em được cứu sống, nhưng từ đó không còn gặp lại anh trai nữa. Anh tên Tuấn. Hồi nhỏ, anh hay mở hộp nhạc và hai đứa nhảy múa mỗi tối. Trước khi nhà cháy, chiếc hộp rơi xuống đất, vỡ làm đôi. Một nửa mất, một nửa em không biết còn ai giữ...”

Tiếng cà phê nhỏ giọt từ mép ly xuống sàn xe, lạnh buốt. Tuấn chết lặng.

Căn cabin im phăng phắc. Tuấn bỗng chồm dậy, mở hộc tủ nhỏ. Tay anh run lên, lục tung mọi thứ: sổ lộ trình cũ, bản đồ nhàu nát, những mẩu bút chì gãy... Cuối cùng, từ một ngăn kín, một mảnh kim loại nhỏ rơi ra. Lạnh buốt.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tuấn nhìn dòng chữ khắc mờ: "Ngọc - Tuấn". Trái tim anh chợt đập dồn dập, như tiếng gõ cửa quá khứ từ một nơi xa xăm.

Ký ức tràn về như đợt sóng không báo trước. Đêm ấy, nhà cháy. Anh ôm chặt em gái trong tay, nhưng dòng người hoảng loạn xô ngã. Khi tỉnh dậy, anh đã ở bờ bên kia con sông, được một người ghe vớt lên. Không ai tin đứa em gái còn sống. Không ai đi tìm. Tuấn vào trại mồ côi, lớn lên với vết sẹo cháy sém nơi tâm hồn, mang theo nửa chiếc hộp nhạc vỡ và một cái tên: Ngọc.

Ba hôm sau, trời nắng gay gắt. Tuấn đứng trước trụ sở đài phát thanh tỉnh, tay siết chặt mảnh kim loại. Người dẫn chương trình sững sờ khi nhìn thấy món đồ kỷ niệm. Sau một hồi xác nhận, họ gọi điện cho Ngọc.

“Ngọc, có người đến gặp em. Anh ấy mang theo một mảnh hộp...”

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa. Tuấn đứng dưới mái hiên đài phát thanh, áo sơ mi đẫm nước, tay vẫn giữ mảnh hộp, lòng dậy sóng. Mỗi phút trôi qua là một nhịp tim vỡ vụn. Anh sợ, sợ gặp lại rồi… lại phải chia xa.

Chiếc taxi dừng lại, cửa xe bật mở. Một cô gái khoảng hai mươi bảy tuổi bước xuống, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt hoang hoải tìm kiếm. Mắt cô quét qua đám đông, rồi dừng lại nơi người đàn ông đứng lặng dưới mái hiên. Họ nhìn nhau.

Thế giới ngưng đọng trong khoảnh khắc.

Ngọc khựng lại. Môi cô mấp máy:

“Anh… Tuấn?”

Tuấn không nói. Anh chỉ nhẹ nhàng chìa tay, mở chiếc khăn tay cũ kỹ, lộ ra mảnh hộp nhạc.

Ngọc đưa tay chạm vào. Cô bật khóc.

“Đây chính là… nửa còn lại.”

Họ ôm nhau trong cơn mưa chiều, những giọt nước lạnh không thể làm nguội đi nỗi nhớ cháy bỏng. Tiếng khóc vỡ òa như bao năm tháng câm lặng cùng trỗi dậy.

Tuấn đưa Ngọc về căn nhà trọ nhỏ ven quốc lộ, nơi anh ở mỗi khi không chạy xe. Không sang trọng, không tiện nghi, nhưng ấm áp. Bức tường có vài bức ảnh chụp phong cảnh các nơi anh đã đi qua. Trên kệ, một góc nhỏ dành riêng cho chiếc hộp nhạc – giờ đã lành lại.

Ngọc ngồi trên giường, ánh mắt lấp lánh:

“Anh sống vậy suốt mấy chục năm à?”

Tuấn cười nhẹ, ánh mắt rưng rưng:

“Ừ. Không dám mơ nhiều… chỉ mong một lần gặp lại em.”

Ngọc gục đầu vào vai anh:

“Vậy thì từ giờ, đừng sống một mình nữa.”

Đêm hôm ấy, radio không bật. Tuấn nằm trên giường, nhìn sang Ngọc – cô gái bé nhỏ năm nào giờ đã lớn. Cô ngủ yên, môi mỉm cười. Mưa vẫn rơi, nhưng lòng anh lần đầu tiên không lạnh nữa.

Anh thì thầm:

“Chúng ta đã lạc nhau quá lâu rồi… Giờ anh sẽ không để mất em thêm lần nào nữa.”

Sáng hôm sau, Ngọc thức dậy, đi loanh quanh nhà trọ. Cô nhìn ngắm mọi thứ, ánh mắt lặng lẽ. Trên bàn, cô thấy một quyển nhật ký cũ của Tuấn. Lật vài trang, từng dòng chữ nắn nót hiện ra: “Hôm nay qua Phan Rang, biển đẹp. Giá như có em gái đi cùng...”

Ngọc ôm quyển sổ vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có người vẫn nhớ mình mỗi ngày trong hơn hai mươi năm.

Một tuần sau, Tuấn quyết định tạm nghỉ chạy xe. Anh xin làm tài xế giao hàng gần nhà, để có thời gian bên Ngọc. Cô chuyển về sống cùng anh trong một căn nhà thuê nhỏ gần chợ.

Ngọc làm giáo viên mầm non. Mỗi chiều, cô đón anh về với bữa cơm nóng, căn nhà thơm mùi canh chua, cá kho. Họ bắt đầu sống như một gia đình thực sự, bù đắp cho những năm tháng thiếu nhau.

Một buổi chiều, Ngọc mang về một chiếc hộp nhỏ. Cô mở ra – bên trong là một chiếc hộp nhạc mới tinh, giai điệu giống hệt bài nhạc năm xưa. Cô đặt nó bên chiếc hộp cũ.

Tuấn mỉm cười, mắt đỏ hoe:

“Anh tưởng… đời mình chỉ còn nửa bài hát.”

Ngọc ôm chặt anh:

“Giờ thì bài hát đã trọn vẹn rồi, anh ạ.”

Có những mảnh đời ngỡ đã mất giữa dòng đời cuộn xiết, chỉ chờ một tín hiệu, một âm thanh, là có thể quay lại. Và đôi khi, một mảnh hộp nhạc cũ… lại là sợi dây níu lấy cả một đời người.

Tuấn không còn cô độc trên những chuyến xe. Anh có gia đình. Có tiếng cười. Có người đợi cơm mỗi chiều. Có một nửa bài hát… giờ đã được hát trọn.

Và trong trái tim anh, chiếc hộp nhạc ấy vẫn mãi ngân vang – như bản giao hưởng của tình thân không bao giờ phai.