Min menu

Pages

Giúp cậu bé cơ nhỡ không cần báo đáp – 10 năm sau, người từng nhận ơn trở thành â-n nhâ-n của cả cuộc đời anh...

 Trời Sài Gòn tháng Chín đổ mưa rả rích từ chiều. Nơi góc cổng sau của tòa cao ốc sang trọng, cậu bé khoảng mười tuổi ngồi co ro, người lấm lem bùn đất. Mỗi ngày, cậu đều ngồi ở đó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Không ai biết cậu từ đâu đến, cũng không ai để tâm đến sự hiện diện của một đứa trẻ rách rưới giữa lòng phố thị phồn hoa.

Nhưng anh thì khác. Một giám đốc trẻ tuổi, thường rời văn phòng muộn. Anh hay bắt gặp ánh mắt đen láy nhưng ngoan ngoãn ấy trong bóng tối. Không hỏi han, không trò chuyện, anh chỉ lặng lẽ để một phần ăn tối bên cạnh cậu bé rồi quay đi, như thể đó là một thói quen không tên.


Cậu bé luôn chờ đến khi anh đã khuất hẳn mới dám rón rén nhón tay lấy phần ăn, ánh mắt đầy biết ơn nhưng không dám thốt ra lời. Đó là sự tử tế im lặng, không cần trả ơn, không cần chứng kiến kết quả. Nhưng trong tim cậu, một hạt giống đã âm thầm được gieo.

Năm tháng trôi qua, cậu bé biến mất không dấu vết. Anh không còn thấy ai ngồi nơi góc tối ấy nữa. Cuộc sống tiếp diễn, công ty anh phát triển rực rỡ, lên sàn chứng khoán, mở thêm chi nhánh khắp nơi. Anh trở thành cái tên được giới kinh doanh nể phục.

Thế rồi, sóng gió ập đến. Một vụ kiện tụng từ đối tác nước ngoài khiến công ty bị phong tỏa tài khoản tạm thời. Cổ đông bán tháo cổ phiếu. Các ngân hàng ngừng cấp tín dụng. Nhân viên hoang mang, giới truyền thông bủa vây. Những cú điện thoại trước kia luôn vang lên lời mời hợp tác, nay toàn là tin nhắn xin rút lui.

Anh ngồi lặng trong phòng họp vắng người, mắt trân trân nhìn màn hình hiện số âm tài khoản. Căn phòng từng là nơi đưa ra bao chiến lược rực rỡ, giờ như bị phủ một lớp bụi mờ u ám. Anh siết chặt bàn tay, lòng đầy trống rỗng. Bao nhiêu năm gây dựng, nay có thể sụp đổ chỉ sau vài tuần.

Đêm đó, anh thức trắng. Những bản kế hoạch xoay vốn bị từ chối thẳng thừng. Phương án cắt giảm nhân sự bị ban giám đốc phản đối gay gắt. Trong lúc tuyệt vọng, một email lặng lẽ đến. "Tôi muốn đầu tư vào công ty của anh. Không cần chia cổ phần, không yêu cầu quyền biểu quyết. Tôi chỉ có một điều kiện: gặp mặt anh." Kèm theo đó là bản sao lệnh chuyển khoản đúng bằng số tiền anh cần để cứu công ty khỏi vực phá sản.

Anh tưởng mình đọc nhầm. Nhưng tài khoản công ty sáng hôm sau quả thật đã có thêm một khoản tiền khổng lồ. Các phòng ban xôn xao, ban giám đốc thì thở phào nhẹ nhõm. Anh thì đứng chết lặng trước màn hình, tim đập thình thịch. Một phép màu, hay là cái giá phải trả cho một điều anh từng quên mất?

Buổi hẹn được sắp xếp tại một quán cà phê cổ kính nằm yên bình giữa lòng thành phố. Người đàn ông ngồi đợi anh đã đến từ lúc nào, lưng thẳng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng chứa đựng điều gì đó rất đỗi quen thuộc. Khi anh bước vào, người kia đứng dậy, gật đầu nhẹ. "Chào anh, giám đốc. Anh vẫn còn nhớ tôi không?"

Anh chau mày, cố lục lại ký ức. Khuôn mặt ấy không thuộc về giới tài chính, cũng chẳng phải đối tác cũ. Nhưng có điều gì đó... ánh mắt kia... như thể đã từng soi vào anh từ một bóng tối xa xưa.

"Tôi từng ngồi ngoài cổng công ty anh, mười năm trước. Anh đã cho tôi ăn, dù chưa từng hỏi tôi tên gì." Giọng người kia trầm nhưng rõ ràng, như vết dao khẽ chạm vào tầng sâu ký ức.

Anh sững sờ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Những buổi tối mưa phùn, chiếc hộp cơm để lại lặng lẽ, ánh mắt đen trong bóng tối – tất cả ùa về. Anh khẽ ngồi xuống, tim đập loạn nhịp. "Là... em? Nhưng sao...?"

Người đàn ông trẻ mỉm cười. "Tôi được một thầy tu đưa về chùa sau một lần ngất xỉu vì sốt. Ông ấy cho tôi đi học, rồi giới thiệu tôi đi du học khi thấy tôi có năng khiếu về công nghệ. Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại nơi đó. Nhưng khi nghe tin công ty anh gặp khó khăn, tôi biết đây là lúc trả lại điều anh đã trao."

Anh nghẹn họng. Bao năm qua, anh chưa từng nghĩ một hành động nhỏ lại có thể thay đổi vận mệnh một con người. Và giờ, chính người đó đang ngồi trước mặt anh, đưa tay cứu lấy anh khi cả thế giới quay lưng.

"Tôi không muốn gì cả, chỉ mong công ty anh tiếp tục, để nhiều người khác có công ăn việc làm như tôi từng có một cơ hội sống. Tôi đầu tư bằng trái tim, không bằng toan tính." Câu nói ấy làm mắt anh cay xè. Giữa chốn thương trường đầy tranh đoạt, có một người vẫn tin vào lòng tốt không cần điều kiện.

Sau cuộc gặp, công ty dần phục hồi. Báo chí bắt đầu đưa tin tích cực. Các đối tác quay lại. Nhưng hơn hết, anh thay đổi. Anh thành lập quỹ học bổng mang tên "Bàn tay lặng lẽ", giúp đỡ những trẻ em cơ nhỡ có ước mơ được học hành. Mỗi tối, anh đều dừng lại nhìn nơi cổng cũ – giờ là một trung tâm tiếp sức cộng đồng.

Còn người đàn ông năm nào, anh nhận về làm cố vấn chiến lược. Hai người, một từng cho đi không lời, một từng nhận lấy trong lặng lẽ, giờ sát cánh bên nhau, tiếp tục gieo những hạt giống của lòng nhân.

Trời vẫn mưa nhẹ. Nhưng không còn ai co ro trong bóng tối. Bởi giờ đây, đã có những ánh đèn nhỏ được thắp lên từ những bàn tay từng được chạm vào bởi tình thương.