Min menu

Pages

Gặp lại chồng cũ b-án vé số sau 16 năm, nữ đại gia bật khóc nức nở – Bí mật phía sau khiến cô ch-ết l-ặng...

Chiều tháng Bảy ở Sài Gòn , cơn mưa bất chợt đổ ào ạt nước, khiến người đi đường hô hơi hưng phấn xe vào lề, nép dưới mái hiên quán cà phê hay các cửa hàng ven đường để tạm thời. Trong khung cảnh ồn ào ã, xa lạ ấy, một người phụ nữ trung niên bước xuống từ Chiếc Mercedes đen bóng. Giày cao gót sang gõ nhẹ trên mặt đường ướt át, Mỹ phẩm túi xách Chanel hàng hiệu lúc bình tĩnh trên vai tạo ai nhìn cũng nhận ra – đó là Hồng Ánh, nữ doanh nhân thành đạt, chủ chuỗi bất động sản phẩm danh tiếng cấp nhất thành phố.


Thầy vì lui tới một nơi sang trọng quen thuộc, cô lại chọn ngồi ở một quán cà phê nhỏ gần nhà. Không xa hoa, nhưng lại ấm cúng và tĩnh lặng đến kỳ lạ. Khi nhân viên đang chuẩn bị đồ uống, Hồng Ánh Nằm yên nhìn qua ô kính mờ nước. Tâm trí cô chậm rãi trôi về quá khứ – những ngày trắng tay, khi cô và một người đàn ông nghèo cùng nhau ấp ủ giấc mơ đổi đời.

Người đó là Minh – người đầu tiên.

Họ quen nhau khi còn là sinh viên. Minh học công nghệ thông tin, cô theo ngành kinh tế. Dù Minh gầy gò, gia cảnh khó khăn, nhưng anh luôn tràn đầy nghị lực. Cô yêu anh vì sự chân thành, vì những buổi anh rỗng ăn mua sách, vì ánh mắt tin tưởng khi nói về tương lai của họ.

Sau đám cưới, hai người thuê phòng trọ nhỏ ở quận 8. Hồng Ánh buôn bán online, Minh làm kỹ thuật viên phần mềm. Cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc… cho đến khi hôn nhân thứ ba, biến cố gắng đến. Một thương vụ đầu tư thất bại khiến Minh mất sạch vốn liếng, lại gánh thêm khoản nợ hơn 300 triệu. Anh rơi vào khủng hoảng tinh thần, thường xuyên Cơn sốt và chán nản. Dù Hồng Ánh cố gắng giữ lấy gia đình nhưng cuối cùng Minh ra đi không lời. Trên bàn, anh để lại một bức thư tay nguệch ngoạc:

"Anh xin lỗi. Anh không xứng đáng với em. Em cần một cuộc đời tốt đẹp hơn. Hãy quên anh."

Hồng Ánh Tuyết ở căn phòng trọ ngoài trời. Từ đó, cô không còn nghe tin tức gì về Minh.

16 năm sau, khi đã là một phụ nữ quyền, thành đạt, có trong tay mọi người đời mơ ước, thì trái tim cô vẫn có một khoảng trống không đạt được gì. Không ai hiểu được vì sao cô chưa từng kết hôn lại, cũng không có con. Mỗi đêm, bóng dáng Minh vẫn hiện về trong giấc mơ.

Chiều mưa hôm nay, khi bước ra khỏi quán, định mệnh ghé thăm người bạn gần đó, Hồng Ánh ngọc khựng lại. Ở góc chợ kia đường, một người đàn ông lững thững, mặc áo sơ mi cũ, cúi đầu dưới bộ váy thời trang đang rao bán nhẹ nhàng:

“Vé số đây... Ai mua giúp tôi vài tờ…”

Cô Im lặng. Người đó, mặt mặt ấy – tuy già đi, khắc khổ hơn – nhưng làm sao cô có thể quên?

Là Minh.

Không chút do dự, cô bước nhanh qua đường, bất chấp mưa tạt ướt đôi giày cao gót đắt tiền. Người đàn ông ngẩng đầu khi nghe tiếng gọi:

– Minh… Là anh phải không?

Anh ngỡ ngàng. Ánh mắt anh dần sáng lên, ngạc nhiên lẫn bối rối:

– Hồng… Ánh?

Cô không thể cầm được nước mắt. Mưa hòa lẫn giọt lệ, giữa phố xá đông đúc, họ đứng lặng như hai bóng hình lạc từ một thời xa cũ.

– Tại sao? Tại sao anh lại trở thành thế này?

Minh cúi đầu, không đáp, chỉ lắc nhẹ. Cô nhìn chiếc áo ướt sũng, tờ vé số nhàu trong tay anh, tim quặn thắt. Người từng là cả tuổi trẻ của cô giờ đây lại sống cảnh cơ cực.

– Anh không nên để em thấy anh như thế này… Em từng tìm anh suốt bao năm. Nhưng rồi anh biến mất…

Minh cười buồn:

– Anh chỉ là một kẻ thất bại. Anh rời đi vì biết em sẽ hạnh phúc hơn nếu không còn bị ràng buộc bởi anh.

– Anh không biết… Từ ngày anh đi, em không còn biết thế nào là cười thực sự nữa.

Bỗng một bé gái chừng 10 tuổi chạy tới, ôm lấy chân Minh:

– Ba ơi, ba có mua được gì không?

Hồng Ánh chết lặng. Cô nhìn đứa trẻ, rồi nhìn Minh:

– Con… là con anh?

Minh im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu:

– Mẹ bé mất rồi. Anh nuôi con một mình.

Cô run rẩy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt của bé:

– Con tên gì?

– Dạ, con tên Ngọc Linh.

Cái tên ấy... chính là cái tên mà năm xưa Hồng Ánh từng mong sẽ đặt cho con gái đầu lòng.

Minh nhìn cô, giọng trầm buồn:

– Em đi đi. Đừng dính dáng đến cha con anh nữa. Có những chuyện… anh không thể nói.

– Không, Minh. Em cần biết. Vì sao anh biến mất suốt 16 năm? Vì sao anh giấu con?

Minh thở dài, rồi đưa hai người về căn phòng trọ nhỏ trong hẻm lao động nghèo. Chỉ vỏn vẹn 15 mét vuông, ẩm thấp, đơn sơ, mọi thứ như dừng lại ở một thời đã cũ. Anh pha trà, đặt lên bàn rồi ngồi xuống, mắt nhìn cô như đã chờ giây phút này quá lâu.

– Anh nợ em một sự thật.

Anh kể: Sau thất bại tài chính, không chỉ mất tiền và công việc, anh còn phát hiện bị ung thư máu giai đoạn đầu. Quá sợ hãi, anh không dám nói, chỉ muốn em sống một cuộc đời không gánh nặng. Anh bỏ đi, mang theo nỗi đau, không dám ngoái lại.

Lúc sắp buông xuôi, anh gặp chị Lan – một điều dưỡng giàu lòng nhân hậu. Không có con, chị giúp anh chữa bệnh bằng Đông y, chăm sóc từng bữa ăn. Khi anh khỏi bệnh, chị phát hiện mình bị ung thư vú. Ba năm sau, chị qua đời, để lại bé Ngọc Linh – không phải con ruột Minh, nhưng là đứa trẻ chị gửi gắm như một lời nhắn nhủ yêu thương cuối cùng.

– Chị từng nói: nếu có ngày gặp lại em, hãy nói rằng… anh chưa từng ngừng yêu em.

Hồng Ánh bật khóc. Cô hỏi anh vì sao không quay lại. Minh cúi đầu:

– Anh từng muốn… nhưng mỗi lần nhìn thấy em trên báo, thành công rực rỡ, anh lại thấy mình không còn xứng đáng.

Cô tiến đến gần anh:

– Suốt 16 năm qua, em chưa từng yêu thêm ai. Em chờ anh quay về, dù chỉ một lần. Tiền bạc không thể thay thế được anh.

Minh không cầm nổi nước mắt. Cả đời, anh chỉ khóc hai lần – khi rời đi, và khi gặp lại.

Bé Ngọc Linh hỏi nhỏ:

– Cô ơi… cô khóc vì ba hả?

Hồng Ánh quỳ xuống, ôm chặt bé:

– Cô khóc vì cả con nữa. Vì cô không biết con tồn tại.

– Ba bảo, con là món quà mẹ Lan để lại. Nhưng người ba yêu… là cô tên Hồng Ánh.

Cô ôm chặt lấy hai cha con, như sợ một lần nữa họ sẽ biến mất.

Một tuần sau, tin tức “Nữ đại gia Hồng Ánh nhận con nuôi – con gái chồng cũ” che kín mặt báo. Người ta bàn, nhưng cô không bận rộn. Cô đưa Minh và bé Linh về sống trong biệt thự ven sông.

Minh buộc phải, nhưng Hồng Ánh nói:

– Căn nhà này... từ lâu đã thiếu điều quan trọng nhất – đó là hơi ấm gia đình. Em không muốn sống một mình trong con trai vàng nữa. Em muốn sống… cùng người em yêu, và những đứa trẻ mà em coi như con cọp.

Minh không nói, chỉ yên lặng tay cô. Anh biết – cuộc đời đã lấy đi nhiều điều, nhưng có lẽ… cũng đang dần dần trả lại.